TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Trong đám người, đột nhiên tách ra một đường, lúc này lão Chủ tịch xã Mã chống gậy, được đứa cháu Mã Quốc Trụ đỡ bước đến.

Từ sau chuyện lần đó, Mã Quốc Trụ được huyện Lê đặc biệt tuyển vào xã Mộc Lý, bây giờ ở trong ban lãnh đạo trạm thủy điện xã. Mặc dù không có chức vụ gì, nhưng coi như cũng là một cán bộ chính thức, cũng coi như là sự bồi thường và an ủi dành cho Chủ tịch xã Mã lão, một Đảng viên lão thành.

- Chủ tịch Nhiếp, công việc này của Trụ tử tôi thấy hay là thôi đi. Đứa nhỏ này cũng chỉ có trồng trọt là tốt. Học hành không tốt, đó chính là số phận của nó. Trong nhà có đất có vườn, có sức lực thì đói không chết người.

Lão Chủ tịch xã Mã vừa rồi còn nóng nảy như vậy, không ngờ vừa mở miệng lại muốn từ công việc của cháu.

Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm động. Đây mới là Đảng viên thực sự, đây mới là cán bộ thực sự. Thế giới này nên có nhiều cán bộ Đảng viên như vậy. Bất kể được mất, vinh nhục của cá nhân, tất cả vì lợi ích nhân dân làm trọng. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Lão Chủ tịch xã, lời của cụ nói quá rồi. Công tác của Trụ tử đó là xã Mộc Lý bố trí, hơn nữa, biểu hiện công tác ở trạm thủy lợi của Trụ tử cũng rất tốt. Điều này cho thấy Trụ tử vẫn có thể đảm nhiệm công việc được. Cụ bảo tôi sa thải một cán bộ xuất sắc trong công tác như vậy, không phải là giấu bệnh sợ thầy thuốc sao? Tiến cử người hiền không từ thân, ngài không thể vì mình từng làm cán bộ thì không muốn con cháu làm cán bộ.

Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, lão Chủ tịch xã Mã cũng không tiếp tục nói vấn đề này, nhưng trong lòng cũng nhận cái ân tình này của Nhiếp Chấn Bang. Người giống như lão Chủ tịch xã Mã này, vốn dĩ bản chất rất cao ngạo, tuyệt đối sẽ không vì con cháu của mình mà chiếm lợi ích của quốc gia. Cho dù người khác chủ động cũng sẽ bị ông ta từ chối lại. Có điều, bây giờ Nhiếp Chấn Bang nói như vậy thì lại khác hoàn toàn. Mặc dù rõ ràng biết là chiếu cố, nhưng cũng không có lý do để từ chối được. Thật sự như vậy, lão Chủ tịch xã Mã cũng không biết điều rồi.

Ngay lập tức, ánh mắt lão chủ tịch xã liền quay sang, nhìn vào cái nhà vệ sinh, có vẻ vô cùng đau đớn nói:

- Tiểu Nhiếp à, một tháng nay tôi sớm đã muốn đi tìm cậu. Một tháng nay cậu không ở đây, huyện Lê bây giờ lại mù mịt chướng khí rồi. Một lũ ngưu quỷ xà thần đều đi ra hết rồi.

Nói xong, lão chủ tịch xã liền giơ chiếc gậy lên, chỉ chỉ vào nhà vệ sinh bên cạnh, không chút khách khí nói:

- Chủ tịch huyện tiểu Nhiếp, cậu xem xem, đây làm thành cái gì rồi chứ, không phải là cái phòng đi đái đi thải sao? Mấy cục gạch, mấy viên tấm lợp Pro-xi-măng, chỉ cần khi nào đi nhà vệ sinh, không bị sụp xuống không phải là được rồi sao? Hàng nghìn tệ có thể làm được chuyện tốt rồi, đây lại còn dùng đến hàng chục nghìn tệ. Số tiền tôi quyên góp coi như là góp không rồi. Những thứ này, đều là công sức, đều là mồ hôi xương máu của nhân dân mà. Bữa tiệc quyên tiền tối đó, mấy ông chủ của các doanh nghiệp lớn đó cũng không phải để cho các anh tiêu tốn như vậy.

Lời nói của lão Chủ tịch xã vô cùng bộc trực, căn bản không chừa chút mặt mũi gì cho Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An ở bên cạnh. Với uy tín của lão Chủ tịch xã ở xã Mộc Lý, bên cạnh, không ít người dân đều tán thưởng theo.

Trong đám người, lại truyền đến không ít âm thanh chế nhạo:

- Lão Chủ tịch xã, cụ nói đúng, nhà vệ sinh này chúng ta không dám vào, đồ chơi này vào rồi không biết phải kéo thế nào đâu.

Nghe những lời bóng gió này, sắc mặt Ba Nhã Nhĩ cũng lạnh băng, nhìn lão chủ tịch xã ở bên cạnh, thấp giọng nói:

- Lão Chủ tịch xã Mã, xin chú ý thân phận của cụ. Làm như vậy đều là đã trải qua sự đánh giá và suy xét của toàn bộ Ủy ban nhân dân và Huyện ủy, đây là chính là đại diện cho hình tượng cũng như thể diện của huyện Lê.

- Chó má!

Có vẻ như, câu cửa miệng của lão chủ tịch xã chính là câu này mất rồi.

Lúc này, sắc mặt của lão chủ tịch xã cũng trở nên phẫn nộ, ánh mắt trợn tròn nhìn chòng chọc vào Ba Nhã Nhĩ, cụ tức giận nói:

- Thối lắm! Ba Nhã Nhĩ, ông đây lúc còn làm cán bộ, mày không biết còn đang mặc tã ở nơi nào đâu. Tới cái bài này với tôi, đây là ý của Ủy ban nhân dân và Huyện ủy sao? Đừng cho tôi chụp mũ. Tôi tin rằng Ủy ban nhân dân và Huyện ủy sẽ không đưa ra một quyết định hoang đường như vậy. Chỉ một nhà vệ sinh, cái này ảnh hưởng đến hình tượng của huyện Lê sao? Cái này có thể làm tăng thể diện cho huyện Lê sao? Có cái thời gian này còn không bằng đem tinh lực dồn vào việc giải quyết chất lượng giáo dục và học sinh nghèo khó đi. Thật đúng là, các người không phải tiêu tiền của mình mà.

Ngừng một chút, lúc này lão chủ tịch xã cũng có chút kích động, dù sao thì tuổi tác lớn rồi, tinh thần và thể lực đều có chút không tốt rồi.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, lão chủ tịch xã lại lần nữa bùng nổ nói:

- Ba Nhã Nhĩ, Hoàng Bình An, các anh đây là lạm dụng chức quyền, lạm dụng công quỹ, đây là vi phạm kỷ luật, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Tôi nhất định phải phản ánh lên cấp bộ ngành. Tôi lấy danh nghĩa của một Đảng viên lão thành, của một đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, công khai lên án những hành vi mà các anh làm ra. Các anh, căn bản không xứng là cán bộ.

Thần sắc Ba Nhã Nhĩ trầm xuống, nói chuyện với ông lão này, đúng là phiền phức hết sức! Nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, Ba Nhã Nhĩ cũng không đếm xỉa gì, trầm giọng nói:

- Đồng chí lão Mã, mong ông chú ý thân phận một chút. Tôi vẫn là Phó Chủ tịch phân quản khoa học, giáo dục, văn hóa, y tế huyện Lê, công tác của Ủy ban nhân dân huyện Lê không đến lượt ông đến khoa tay múa chân. Hơn nữa, về việc tất cả trường học trong huyện xây dựng nhà vệ sinh mới, chúng tôi cũng xin chỉ thị báo cáo qua Phó Chủ tịch thành phố Chu, đây là vấn đề trọng điểm mà thành phố quan tâm, một đồng chí lão thành đã nghỉ hưu như ông thì biết cái gì, nói chuyện làm việc là phải chịu trách nhiệm hết đấy.

Câu nói này trực tiếp khiến cho chòm râu dài của chủ tịch xã Mã tức giận đến run rẩy. Trầm tư hồi lâu, lão chủ tịch xã Mã chỉ Ba Nhã Nhĩ nói:

- Được, được, hôm nay tôi không tiếc cái mạng già này, cho cậu người chịu trách nhiệm.

Nói xong, lão chủ tịch xã giơ chiếc gậy trong tay lên, trực tiếp nện một cái vào Ba Nhã Nhĩ, dùng đầu gậy được chế tác bằng gỗ tạp rắn chắc, chất gỗ đó là vừa vặn, một động tác đi xuống, đánh lên người cũng không thoải mái gì.

Hơn nữa, lão chủ tịch xã Mã căn bản không giữ lại lực, mấy gậy đi xuống, đầu Ba Nhã Nhĩ bị đập trúng một gậy rất mạnh, máu liền chảy xuống.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng bước đến, việc đánh người thì có chừng có mực là được. Với thân phận của lão chủ tịch xã Mã, đánh mấy cái thì không vấn đề gì, nhưng nếu thực sự đánh nhiều thì cũng phiền phức, dù sao chính quyền Đảng ủy vẫn là phải duy trì uy tín và hình tượng nhất định.

Ba Nhã Nhĩ cho dù muốn xử lý cũng là phải do phía chính phủ tiến hành. Nếu cứ đánh như vậy, thực sự làm cho lớn chuyện, Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân cũng không thoát khỏi liên quan.

Với thân thủ của Nhiếp Chấn Bang, trực tiếp nắm lấy chiếc gậy của lão chủ tịch xã, nhẹ nhàng để xuống, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Lão chủ tịch xã, đủ rồi, đủ rồi. Tôi xin cam đoan chuyện nhà vệ sinh lần này, Ủy ban nhân dân và phía Huyện ủy chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc. Cái đã xây dựng rồi chúng tôi cũng không quản nữa, cũng không thể phá xây dựng lại. Những cái đang xây dựng tất cả đình công thay đổi toàn bộ, những cái chưa bắt đầu toàn bộ đều hủy bỏ. Ngoài ra, về vấn đề hai đồng chí Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An, chính quyền Huyện ủy nhất định sẽ cho cụ, cho nhân dân toàn huyện một câu trả lời vừa ý, cụ xem thế nào?

Bên này, Ba Nhã Nhĩ thấy Nhiếp Chấn Bang ra mặt, lập tức cũng đứng lên, sắc mặt âm trầm, gầm thét nói:

- Báo cảnh sát, báo cảnh sát, Chủ nhiệm Hoàng, mau báo cảnh sát. Vô pháp vô thiên rồi, còn công nhiên đánh cán bộ nhà nước.

Lúc này, Ba Nhã Nhĩ hoàn toàn đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Giờ phút này hắn ta đã quên đi uy tín của lão Chủ tịch xã trong xã Mộc Lý.

Khi mà những lời này kết thúc, âm thanh mới vừa dứt lại, bà con xung quanh lập tức đều quay người nhìn Ba Nhã Nhĩ, ở giữa có một người lớn giọng hô:

- Báo cảnh sát, tôi lại muốn xem xem, cảnh sát nào dám bắt lão chủ tịch xã đi. Tôi nói cho hay, loại người bại hoại như ông bị đánh chết là đáng đời. Sao lão chủ tịch xã không đánh Chủ tịch Nhiếp mà lại cố tình đi đánh loại người như ông?

Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên nghiêm túc:

- Ba Nhã Nhĩ, đủ rồi. Anh xem anh đi, bây giờ còn có bộ dạng của một cán bộ sao? Phô trương lãng phí, một nhà vệ sinh lại xây dựng hào nhoáng như vậy. Chuyện của anh nhất định sẽ được đưa ra thảo luận trong hội nghị thường vụ Huyện ủy. Còn cả anh, đồng chí Hoàng Bình An, thân là Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, anh quan tâm đến công tác giáo dục của toàn huyện như vậy sao? Công trình xóa mù chữ, công trình hy vọng cứu giúp trẻ em thất học, những cái này đều là việc lớn phải dùng tiền. Các anh lại hay rồi, dùng hai triệu, hai triệu đó. Từ bây giờ trở đi, Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục này của anh không cần làm nữa, tạm thời đình chỉ.

- Tôi sẽ đích thân báo cáo với Bí thư Trương. Đối với vấn đề của anh, Ủy ban nhân dân Huyện ủy sau khi điều tra xong sẽ cho anh câu trả lời công bằng rõ ràng.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Ba Nhã Nhĩ ở bên cạnh, vẻ mặt âm trầm nói:

- Còn về vấn đề của Phó Chủ tịch thành phố Chu, tôi sẽ đích thân lên thành phố báo cáo lên Bí thư Lưu và Chủ tịch thành phố Đinh. Tôi lại muốn xem xem, Ủy ban nhân dân thành phố để huyện Lê xây dựng một đống nhà vệ sinh như vậy có phải là thực sự có thể vì huyện Lê đổi lấy bao nhiêu vinh dự cùng với mặt mũi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng thật sự nổi giận lên rồi. Chu Thần mày đến Bá Châu, đây là ông cụ Chu gia thông minh, biết sự phát triển lớn của huyện Lê, tất yếu sẽ kéo theo sự phát triển của Bá Châu, như vậy thì bất luận thế nào, ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân Thành ủy thành phố Bá Châu đều sẽ có công lao. Dù sao thì bất luận là phân công quản lý cái gì, một địa phương nếu có tiền rồi, phát triển rồi, vậy thì bao nhiêu đều có thể làm ra một số thành tích. Như vậy thì, tích lũy cho việc thăng chức của Chu Thần coi như là có rồi. Tuy nhiên, bây giờ Chu Thần mày đã không an phận đợi phần công lao, vậy cũng không thể trách tao cũng không khách khí nữa rồi.

Huyện Lê, nói một câu không dễ nghe, đây là đất lập nghiệp của Nhiếp Chấn Bang. Nơi này chính là nơi độc chiếm của Nhiếp Chấn Bang. Bất kỳ kẻ nào nếu như muốn nhúng chàm nó, muốn phá vỡ sự phát triển này của huyện Lê, thì nhất định phải làm tốt chuẩn bị tâm lý tranh đầu sống chết với Nhiếp Chấn Bang.

Ba Nhã Nhĩ lúc này ngược lại là cũng không để ý đến Nhiếp Chấn Bang. Hiện giờ mình cũng là có người để làm chỗ dựa. Chủ tịch huyện cậu thật sự có thể lật ngược Phó Chủ tịch thành phố sao, đánh chết Ba Nhã Nhĩ cũng không tin. Nhiếp Chấn Bang cậu có bối cảnh, Phó Chủ tịch thành phố Chu cũng có, hươu chết trong tay ai còn chưa biết đâu. Có chỗ dựa như vậy, lá gan của Ba Nhã Nhĩ cũng lớn hơn rất nhiều, hừ lạnh một tiếng, phủi tay nói:

- Chủ nhiệm Hoàng, chúng ta đi, huyện Lê không có chỗ nói lý, chúng ta tìm một nơi có thể nói lý để đi.

Nhìn Ba Nhã Nhĩ rời đi, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngăn lại. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang chỉ mong Ba Nhã Nhĩ có thể mời được Chu Thần đến, như vậy đúng lúc là nhân tiện có thể thu thập một thể. Bây giờ mình chiếm thế có lý, quan tòa bất luận là đánh đến đâu, Chu Thần cũng nhất định là thua.

Bên này, Nhiếp Chấn Bang sau khi an ủi lão chủ tịch xã Mã mấy câu, liền trở về thẳng huyện, đúng lúc này thì Trương Sở Bân liền gọi đến di động của Nhiếp Chấn Bang.

Vừa nhận điện, giọng của Trương Sở Bân đã truyền đến:

- Chấn Bang trở về rồi à, nghe nói Ba Nhã Nhĩ bị lão chủ tịch xã đánh, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Nghe thấy lời nói của Trương Sở Bân, Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, tin tức này truyền đi thực sự là quá nhanh rồi. Giờ mới có bao lâu thôi, chỉ sợ là bây giờ toàn thể huyện Lê đều truyền khắp rồi. Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng nhẹ giọng nói:

- Bí thư Trương, sự việc có chút phức tạp. Tôi thấy, hay là tôi đi Huyện ủy bên đó một chuyến, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn trao đổi với chú một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi