Dịch Quân lúc này, từ sâu trong đáy lòng cũng có một loại cảm giác vui mừng. Mấy ngày nay, cán bộ toàn thành phố đều chỉ dám giận mà không dám nói gì. Hơn nữa, Chu Thần là Quyền Chủ tịch thành phố, hóa đơn người ta cũng đã ghi rồi. Có điều, bút toán chi tiêu quá đáng này, cuối cùng vẫn là phòng tài chính của thành phố phải chi. Nhà khách Tân Lê còn dễ nói chuyện, dù sao cũng là đơn vị trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, nhưng khách sạn Đại Phú Hào thì không giống vậy. Thân phận của Chu Thần, rõ ràng là Phó bí thư Thành ủy, Quyền Chủ tịch thành phố Tân Lê. Chu Thần ký đơn, người ta nhất định là sẽ ghi sổ. Người ta cũng chẳng quản nội bộ các anh xử lý thế nào, chỉ cần có hóa đơn này, Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê bắt buộc phải thanh toán.
Nhưng, hóa đơn này của Chu Thần mà đặt trước mặt bất kì một vị lãnh đạo nào của Thành ủy thì gần như vị đó đều phải trợn mắt há mồm. Một năm nay, thành phố Tân Lê ít ra cũng đón hơn trăm đoàn khảo sát rồi. Nếu đều dựa theo tiêu chuẩn này mà tiếp đãi thì phải tiêu tốn đến hơn mười triệu. Tân Lê cho dù có giàu hơn nữa cũng không gánh nổi cái khoản phí này.
Lúc Dịch Quân ra ngoài gọi điện cho Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang cũng cẩn thận tra xét. Bên chỗ nhà khách Tân Lê, chỉ là chi phí chỗ ở trong ba ngày đã tiêu tốn mười tám nghìn tệ. Hai mươi người, chắc cũng không có ai xa hoa đến nỗi ở một phòng đơn ba trăm tệ một ngày, lại cũng không phải lãnh đạo đặc biệt gì, chỉ là đoàn khảo sát của huyện thị lân cận, có cần thiết long trọng như vậy không?
Còn có bốn mươi chín nghìn tệ tiền ăn nữa, bữa sáng có lẽ không tốn bao nhiêu, ba ngày tổng cộng sáu bữa ăn chính, dù cho có thêm cả nhân viên Tân Lê bên này đi cùng, tính rộng rãi một chút, coi như có bốn bàn một bữa, trong ba ngày tổng cộng hai mươi tư bàn. Mười người một bàn, chia đều ra mỗi người mỗi bữa hết hai trăm tệ. Khoản này so với tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ mà Nhiếp Chấn Bang đã đặt ra, vượt quá những mười lần.
Lại xem khoản chi phí bên khách sạn Đại Phú Hào, buổi tối ngày đoàn khảo sát đến, tại khu KTV của khách sạn (KTV là phòng hát karaoke), thuê ba phòng lớn. Một buổi tối này, tiền rượu nước thêm cả phí thuê phòng, ước chừng hết khoảng hơn ba mươi sáu ngàn tệ. Tối hôm qua lại càng xa hoa, không ngờ tốn gần hết năm mươi nghìn. Đây là ăn cái gì? Uống cái gì?
Khách sạn Đại Phú Hào của Chu Lạp Phong, Nhiếp Chấn Bang cũng biết rất rõ. Chu Lạp Phong mặc dù là một thương nhân có ý thức trách nhiệm với xã hội, nhưng trong khách sạn Đại Phú Hào cũng có nữ tiếp viên bồi rượu. Một chai rượu tây bên ngoài mấy nghìn tệ, trong Đại Phú Hào chỉ sợ lên đến con số chục nghìn rồi.
Dựa theo phỏng đoán này, tối nay sợ sẽ còn vì Nhiếp Chấn Bang mà tăng thêm hóa đơn mấy chục nghìn nữa. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền nhấc điện thoại nhấn số di động của Chu Lạp Phong.
Chuông kêu hai tiếng, bên kia mới bắt máy. Giọng nói của Chu Lạp Phong liền truyền tới:
- Bí thư Nhiếp, chào anh. Lãnh đạo anh có chỉ thị gì sao?
Nói như vậy, đã thể hiện rất trực tiếp rằng Chu Lạp Phong không phải là người trong thể chế. Nhiếp Chấn Bang giờ phút này tự nhiên cũng không để ý đến điều đó, lập tức cười nói:
- Chu tổng, có chuyện này muốn trao đổi đặc biệt với anh một chút. Tối hôm nay, nếu đồng chí Chu Thần – Quyền Chủ tịch thành phố Tân Lê chúng tôi lại tới Đại Phú Hào ăn uống hay giải trí, bên các anh hãy yêu cầu họ thanh toán bằng tiền mặt. Khoản chi phí tối nay, tôi có lẽ sẽ không thể tiếp tục thanh toán được nữa rồi.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Chu Lạp Phong lúc này cũng ngây ngẩn cả người. Mấy ngày nay, Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê liên tục chi tiêu những khoản lớn khiến mình cũng phải chú ý tới. Dù sao các cán bộ chính quyền và Đảng ủy của thành phố Tân Lê trước đây cũng không hào phóng đến mức này. Chu Thần chi tiêu mấy khoản lớn đến vậy, có muốn không làm mình chú ý cũng không được.
Lúc này nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Chu Lạp Phong vẻ mặt đưa đám trả lời:
- Bí thư Nhiếp, sợ là muộn mất rồi. Chính là vào chiều nay, Chủ tịch Chu đã gọi điện đặt ba phòng. Tôi bên này cũng không tiện từ chối à.
Quả nhiên không ngoài dự liệu. Nhiếp Chấn Bang lập tức cúp điện thoại. Dịch Quân lúc này cũng đi đến, vẻ mặt có chút khó xử nói:
- Bí thư Nhiếp, vừa rồi gọi cho thư ký Chu Vượng của Chu Thần, Chu Vượng nói Chu Thần lúc này đang họp hội nghị tọa đàm giới thiệu kinh nghiệm của thành phố Tân Lê với các đồng chí đoàn khảo sát trong nhà khách Tân Lê, không có thời gian đến đây. Còn nói, còn nói...
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang lông mày nhướng lên, trầm giọng hỏi:
- Còn nói cái gì, Tiểu Dịch, sao cậu cũng lại nhăn nhăn nhó nhó như vậy.
Nhìn vẻ mặt của Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang chỉ biết Chu Thần bên kia chẳng có lời lẽ gì hay ho. Dịch Quân bị Nhiếp Chấn Bang hỏi như vậy, liền cắn răng nói:
- Chu Vượng nói, Chu Thần đang bận, Bí thư Nhiếp nếu có chuyện gì có thể đến nhà khách Tân Lê tìm anh ta.
Nghe đến câu này, Nhiếp Chấn Bang liền nổi giận. Ý của Chu Thần rõ ràng là đang coi thường mình. Thư ký là cái gì, chẳng qua chỉ là con rối của các lãnh đạo mà thôi. Nếu không có Chu Thần đứng sau mớm lời, Chu Vượng có thêm mấy nghìn lá gan cũng tuyệt đối không dám nói như vậy.
Bí thư và Chủ tịch thành phố, bề ngoài xem như cùng cấp bậc, nhưng tình hình hiện nay của Hoa Hạ là tất cả đều do Đảng chỉ huy. Xét thứ tự cấp bậc trong Đảng, Nhiếp Chấn Bang là Bí thư, Chu Thần là Phó bí thư. Bí thư gọi Phó bí thư đến văn phòng nói chuyện, đây là theo lẽ thông thường. Nếu Bí thư đi tìm Phó bí thư, nếu là chủ động tới cửa, đó lại là khiêm tốn và tôn trọng. Nhưng làm như Chu Thần, trong thể chế cơ bản là một việc lạ đời.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng dậy trầm giọng nói:
- Tiểu Dịch, chuẩn bị xe đi đến nhà khách Tân Lê.
Xe của Nhiếp Chấn Bang lái thẳng đến sân nhà khách Tân Lê. Lúc này bảo vệ cũng đã chạy ra đón chào, cung kính mở cửa xe, chào hỏi đúng theo tiêu chuẩn.
Cách làm này, Tổng giám đốc nhà khách Tân Lê – Trưởng phòng của phòng tiếp tân Lưu Chí Phương, chính là học tập theo khách sạn Đại Phú Hào đấy.
Làm như vậy, đẳng cấp liền được thể hiện, được nâng cao. Nhiếp Chấn Bang lập tức liền đi thẳng vào hành lang nhà khách. Lưu Chí Phương nghe tin cũng lật đật chạy đến.
Vừa nhìn thấy Lưu Chí Phương, Nhiếp Chấn Bang liền tức giận lớn giọng:
- Trưởng phòng Lưu, anh làm sao vậy? Điều lệ tiếp đãi công vụ của Ủy ban nhân dân thành phố, anh không phải là nắm rất rõ sao? Mỗi người một bữa chỉ có tiêu chuẩn hai mươi tệ. Vượt quá tiêu chuẩn này tuyệt đối từ chối. Trưởng phòng anh làm ăn cái kiểu gì không biết, lại để vượt tiêu chuẩn những mười lần.
Nghe ngữ điệu của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Chí Phương cũng có chút sợ hãi. Trước đây Bí thư Nhiêp bình thường đều là cười ha hả thân thiết gọi mình là Giám đốc Lưu. Lần này quát to như vậy biểu thị Nhiếp Chấn Bang đã nổi giận rồi.
Lưu Chí Phương lúc này cũng có vẻ rất oan ức, bản thân mình chẳng qua chỉ là một trưởng phòng tiếp đãi, nói dễ nghe thì là tâm phúc của chính quyền thành phố, thường xuyên gặp gỡ các lãnh đạo Thành ủy thậm chí là cả những lãnh đạo cấp cao hơn. Nhưng vị trí này, bản thân Lưu Chí Phương mới hiểu rõ. Nếu các lãnh đạo Thành ủy hòa thuận với nhau thì còn tốt. Nhưng như hiện tại, chính mình liền trở thành nhân kẹp trong bánh rồi, làm thế nào cũng không được, trong ngoài đều không còn là người nữa.
Nhiếp Chấn Bang hừ lạnh một tiếng, vung tay đi lên lầu. Trong phòng họp tầng bốn của nhà khách Tân Lê, Chu Thần đang chuyện trò vui vẻ giới thiệu về tình hình kinh tế thành phố Tân Lê:
- Khu kinh tế mới Thành phố Tân Lê chúng tôi chú trọng chính là ngành công nghiệp kỹ thuật hiện đại tân tiến, thu hút và trợ giúp các xí nghiệp có giá trị sản lượng cao. Dự tính, trong Hội chợ Quảng Giao mùa xuân này, thành phố Tân Lê chúng tôi sẽ lại tham gia. Dự toán tài chính bước đầu là khoảng ba tỉ trở lên, đã lên danh sách năm mươi hạng mục thu hút đầu tư.
Nghe Chu Thần nói, Nhiếp Chấn Bang thật sự là không nuốt nổi nữa rồi. Hội chợ Quảng Giao năm nay, tuy rằng đã quyết định là sẽ tham gia, nhưng các hạng mục và đơn vị thu hút đầu tư lần này có thể không giống với năm trước. Năm nay phương hướng chủ yếu của Tân Lê đều là thu hút các xí nghiệp gia công chuyên sâu các sản phẩm nông nghiệp và các xí nghiệp gieo trồng. Tiền đầu tư cụ thể là bao nhiêu, Nhiếp Chấn Bang không quá quan tâm. Chủ yếu phải phù hợp với sự phát triển của thành phố Tân Lê.
Nhưng đến miệng Chu Thần lại thành công nghệ cao, giá trị sản lượng cao. Ba tỷ, xác định không phải là Yên Nhật đấy chứ? Giới thiệu kinh nghiệm như vậy, đây chính là muốn hại người mà. Người khác nếu thực sự dựa theo lời giới thiệu của Chu Thần mà làm, dựa vào hoàn cảnh của địa khu Tây Bắc, đừng nói là ba tỷ, đến ba trăm nghìn cũng không thể thu hút được.
Chưa nói về việc chiêu đãi vượt mức, nghĩ đến trách nhiệm của các đồng chí các huyện thị lân cận, lúc này Nhiếp Chấn Bang buộc phải tiến vào. Không suy nghĩ nhiều hơn, Nhiếp Chấn Bang lập tức đẩy mở cửa chính của phòng họp ra.
Giờ phút này, ở vị trí chủ tọa giữa phòng họp, Chu Thần an nhàn ngồi tại đó. Một bên là đoàn khảo sát của các huyện thị lân cận, một bên là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới – Cao Viễn Sơn, Cục trưởng Cục Xây dựng – Hùng Kiến Minh, Cục trưởng Cục Y tế Hoàng Văn Bưu cùng với một vài cán bộ trung tầng của Cục Y tế và Cục Xây dựng khu kinh tế mới ngồi xung quanh.
Thấy Nhiếp Chấn Bang đến, Chu Thần trên mặt liền lộ ra một tia cười đắc ý. Nhiếp Chấn Bang ngươi không phải là gọi ta đến gặp ngươi sao, thế nào lại chính mình chạy tới đây.
Lập tức Chu Thần đứng lên, thái độ như của kẻ thắng nói:
- Bí thư Nhiếp lại đây, ngồi xuống nghe một chút thì thế nào?
Nhiếp Chấn Bang hiện tại đã toàn hoàn toàn bị chọc giận, nhìn Chu Thần, đanh giọng nói:
- Đồng chí Chu Thần, anh còn muốn đùa giỡn thế nào, anh chia sẻ và tổng kết như vậy, thật sự có tác dụng đối với những đồng chí của các huyện thị lân cận sao?
Ngữ khí của Nhiếp Chấn Bang cực kỳ không tốt, âm điệu cũng nâng cao lên. Cả hội trường rơi vào im lặng. Bí thư và Chủ tịch thành phố không hòa thuận, chuyện như vậy không hiếm thấy. Nhưng biểu hiện giống như của Nhiếp Chấn Bang cũng là trường hợp đầu tiên.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang không đợi Chu Thần mở miệng, quay đầu lại nói với mọi người:
- Các đồng chí. Thật là ngại quá. Kinh nghiệm của Khu kinh tế mới thành phố Tân Lê chúng tôi thực ra rất đơn giản, đó là chú trọng vào tài nguyên và ưu thế của địa phương, suy xét toàn diện đến chiến lược có tính phát triển bền vững cho địa phương. Không làm những thứ vô nghĩa, không có lợi ích thực tế. Không theo đuổi công nghệ cao, hiệu suất cao gì đó. Chỉ lựa chọn phát triển các xí nghiệp phù hợp, như vậy thu hút đầu tư mới có thể làm lớn làm mạnh. Thật xin lỗi các vị, ngày mai tôi sẽ sắp xếp để Chủ nhiệm Nghiêm của Ban quản lý Khu kinh tế mới đích thân đến giới thiệu cho mọi người kinh nghiệm của Khu kinh tế mới chúng tôi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn Chu Thần, tập biên lai trong tay, BA~ một tiếng, bị ném lên trên bàn, tức giận nói:
- Chu Thần, chúng ta nói về vấn đề chi phí chiêu đãi đi. Căn cứ vào điều lệ quy định và tiêu chuẩn chiêu đãi công vụ của huyện Lê năm trước, tiếp đãi công vụ một người mỗi bữa có tiêu chuẩn 20 tệ. Dựa theo kết toán giấy tờ của anh, ít nhất đã vượt qua chỉ tiêu mười lần, còn nữa, phí dụng thuê phòng KTV ở khách sạn Đại Phú Hào rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chu Thần nhếch mép cười mỉa một cái, chuyện này Chu Thần đúng là không có cách giải thích gì hay ho. Giờ phút này cũng chỉ khinh khỉnh đáp:
- Bí thư Nhiếp, anh nói như vậy là có ý gì? Tôi là Chủ tịch thành phố, chút quyền lực này cũng không có sao?
Lời nói vừa thốt ra, Chu Thần thật sự không ngờ Nhiếp Chấn Bang lại đột nhiên vọt đến, nắm lấy cổ áo Chu Thần, BA~ một tiếng, thẳng tay quăng một bạt tai lên mặt Chu Thần.
----------oOo----------