TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Lời nói của bác sĩ khiến Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hoảng sợ rồi. Là bác sĩ chuyên trách bảo vệ sức khoẻ cho Nhiếp lão, chịu trách nhiệm cho sức khỏe của ông cụ, tuyệt đối sẽ không phải kẻ hai lòng. Hơn nữa, trên cơ bản, mỗi bác sĩ chuyện trách đảm nhiệm sức khỏe đều là theo một người từ đầu đến cuối, sau này có thể lại tiếp tục đảm nhiệm tiếp chức vụ này hay không còn chưa biết.

Nếu đến bác sĩ Lâm cũng đã nói rồi, sức khỏe của ông nội, chỉ sợ là không được tốt lắm thật rồi. Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói:

- Chú Lâm, chú nói thật cho cháu biết, ông nội, nhiều nhất còn có thể chống được bao lâu nữa?

Đoán trước chuyện sống chết, chuyện như vậy, là chuyện mà không bác sĩ nào muốn làm, huống hồ, thân phận, bối cảnh của người đó lại đặc thù như thế. Ông cụ đối với Nhiếp gia, đối với Nhiếp hệ có tầm quan trọng như thế nào, cái này hoàn toàn có thể nghĩ ra được. Ông cụ giống như là một chiếc Định Hải thần châm vậy. Dự đoán trước cho ông cụ, lại càng là khó khăn hơn rồi.

Bác sĩ Lâm khẽ lắc đầu, cười khổ nói:

- Tam thiếu gia, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, chuyện như vậy, cậu đừng làm khó tôi nữa. Tóm lại, cũng chỉ trong vòng một hai năm này, cậu cứ phải chuẩn bị tâm lí sẵn mới được.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, đối với bác sĩ Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng còn có hiểu biết. Nếu nói là trong vòng một hai năm, vậy có nghĩa là ít nhất trong thời gian hai năm, ông cụ sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Hai năm, cũng đã đủ để mình hoàn thành bố cục chỉnh thể rồi.

Một đêm trôi qua yên bình, sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cầm tư liệu chạy tới Ủy ban Kế hoạch Quốc gia. Lúc này, Uỷ ban kế hoạch quốc gia còn chưa đổi tên thành Uỷ ban kế hoạch và cải cách quốc gia, cũng còn chưa phải là Ủy ban Cải cách và Phát triển nổi tiếng sau này.

Song lúc này, dự án xây dựng chi nhánh sân bay nhất định phải lấy được sự phê chuẩn của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia.

Đối với Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, Nhiếp Chấn Bang cũng không còn xa lạ gì. Cha của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Quốc Uy, kiếp trước đã về hưu ở cái chỗ này. Lúc này đây, ông cũng là bắt đầu khởi bước từ đây.

Đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đi vào trụ sở làm việc của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia cũng giống như đi vào nhà mình vậy. Đối với kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang, bên phía ủy ban Kế hoạch căn bản cũng không gây ra bất cứ trở ngại nào, rất thoải mái kí tên phê duyệt lên văn kiện của Nhiếp Chấn Bang.

Đi ra khỏi trụ sở làm việc của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Kế tiếp, chỉ cần có thể thông qua xét duyệt của cục quản lý hàng không quốc gia, sau khi có được công văn phê chuẩn rồi, toàn bộ báo cáo sẽ được nộp lên cấp nội các Chính phủ, lấy ý kiến phúc đáp lần cuối cùng, thế là coi như xong.

Tổng cục Hàng không dân dụng Quốc gia, đây là một đơn vị dưới một cấp phó Bộ của Hoa Hạ. Ngay bên cạnh đại lộ chính phía bên ngoài cửa phía đông thành phố, chính là địa điểm trụ sở làm việc của Tổng cục Hàng không dân dụng.

Một tòa nhà hai mươi tầng mới tinh, mái nhà được thiết kế thành hình dạng một con chim ưng giương cánh bay lượn, biểu tượng cho Tổng cục Hàng không dân dụng.

Khi Nhiếp Chấn Bang tới đây, một loạt giấy thông hành đặc biệt dán đằng trước kính xe đã giúp Nhiếp Chấn Bang phóng thẳng vào trong mà không bị ngăn cản, trực tiếp đỗ tại phía dưới trụ sở làm việc của Tổng cục Hàng không.

Cầm văn kiện, vừa đi vào trụ sở làm việc, Nhiếp Chấn Bang tới quầy tiếp đãi nằm ở ngay đại sảnh tầng một, nhìn thấy tấm biển Sở Quy hoạch kiến thiết sân bay.

Sân bay nội địa, cũng không phải bất cứ đơn vị chính quyền địa phương nào có tiền, muốn xây dựng là có thể xây dựng được. Giao thông hàng không, cũng không giống như giao thông trên mặt đất. Chỗ của anh, giao thông ùn tắc, vậy thì có tiền, anh đi xây dựng cải tạo quốc lộ, làm tốt thiết kế và quy hoạch, tự mình khởi công là được.

Giao thông hàng không, liên quan đến sự an toàn vùng trời của một quốc gia. Nếu không có sự thống nhất trong quản lý và điều hành, vậy thì trên không trung, mọi thứ sẽ loạn cả lên, không biết sẽ có bao nhiêu máy bay sẽ đâm vào nhau. Mà một khi xuất hiện chuyện như vậy, sẽ không phải chỉ là việc chết một hay hai người không thôi.

Hơn nữa, xây dựng sân bay nội địa, cũng được nhét vào trong hệ thống hàng không dân dụng cả nước. Mở chuyến bay gì, bao nhiêu công ty hàng không tham gia vào, đều cần phải thống nhất quy hoạch và điều hành.

Từ thang máy bên cạnh lên thẳng lầu sáu, nơi này, chính là văn phòng của vụ Quy hoạch và kiến thiết sân bay. Đi qua từng phòng, từng phòng một, nhìn văn phòng trước mắt, Nhiếp Chấn Bang thốt lên một câu:

- Chính là chỗ này.

Sau khi gõ cửa, từ trong phòng làm việc liền vang một câu “Mời vào”.

Nhiếp Chấn Bang vừa mới đi vào thì lúc này, trong phòng làm việc, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nhướn mày nói:

- Xin hỏi, có chuyện gì sao?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hết sức khiêm tốn. Ở bên Tổng cục Hàng không dân dụng này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có người quen. Nếu như mà muốn tìm người thì chỉ sợ, với danh tiếng của câu lạc bộ Vương Triều, có lẽ Nhiếp Chấn Bang chỉ cần ở trong đại sảnh Vương Triều hô một tiếng, ít nhất sẽ có vài người có quan hệ với Tổng cục Hàng không dân dụng đứng ra. Nhưng, nợ tiền thì dễ trả, nợ tình nghĩa thì khó trả. Loại chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn thiếu nợ quá nhiều nhân tình.

Đặc biệt khi mà mọi người đều lăn lộn ở trong thủ đô cả, không chừng sau này sẽ phải trả một cái giá lớn. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang mới một người âm thầm đến nơi này .

Với Nhiếp Chấn Bang, có được sự phê chuẩn của cục quản lý hàng không dân dụng Tây Bắc, lại có sự phê chuẩn của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, chỉ có mấy chuyện nhỏ nhoi như vậy, cũng rất bình thường. Tất nhiên, có thể tự mình làm được, thì sẽ không cần phải đi nợ nhân tình làm gì. Đây là lý do vì sao Nhiếp Chấn Bang một mình tới đây.

Nghe được câu hỏi của người đàn ông, Nhiếp Chấn Bang liền tươi cười, đi vào văn phòng, rút ra một hộp thuốc Trung Hoa đưa đi lên, rồi cười nói:

- Chào đồng chí, tôi xin được tự giới thiệu, tôi là người bên khu tự trị Tây Bắc. Lần này, bên phía thành phố chúng tôi sau khi suy xét kỹ càng về sự không thuận tiện về giao thông của địa phương chúng tôi cũng như sau khi đã báo cáo với phía khu tự trị và xin phê chuẩn rồi, chúng tôi muốn xây dựng một sân bay nội địa. Mời anh hãy xem, đây là công văn phê chuẩn của Ủy ban Kế hoạch khu tự trị và tổng cục quản lí hàng không dân dụng Tây Bắc.

Nhiếp Chấn Bang còn chưa nói xong, người đàn ông kia cũng có vẻ không kiên nhẫn mà nói:

- Cậu đồng chí, cậu là nhân viên của văn phòng thành phố các cậu ở thủ đô sao? Lãnh đạo thành phố của các cậu cũng thật là, một chuyện lớn như vậy mà lại chỉ phái một nhân viên đến đây, thái độ này, thực sự là rất khó xử lý rồi. Như vậy đi, cậu tới Ủy ban Kế hoạch Quốc gia trước đi, chuyện này, không chỉ cần bên chúng tôi đồng ý là được, còn phải được Ủy ban Kế hoạch Quốc gia lập dự án mới được. Cậu mang đơn phê duyệt của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia rồi thì hãy trở lại đây.

Sau khi nói xong, trên mặt người đàn ông kia hiện ra một tia khinh miệt, cố ý thấp giọng nói:

- Chưa thấy một thành phố cấp địa nào kiêu ngạo như vậy, muốn xây dựng sân bay nội địa, chuyện lớn như vậy mà cũng dám phái một nhân viên văn phòng thường trú bình thường ở thủ đô lại đây. Ha ha, muốn lấy được công văn phê chuẩn của ủy ban Kế hoạch, đợi hai năm nữa đi.

Cũng khó trách, Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng mới có 24 tuổi, tuy rằng bề ngoài Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất thành thục, ổn trọng. Nhưng dù sao thoạt nhìn, tuổi cũng không phải là quá lớn, bị người khác nhận lầm là nhân viên văn phòng thường trú ở thủ đô cũng là chuyện rất bình thường.

Nhiếp Chấn Bang cũng không để ý. Trông mặt mà bắt hình dong, dù gì cũng không phải là lần đầu tiên. Giọng điệu của người đàn ông này mặc dù có chút trắng trợn, có chút không tốt, nhưng, vẫn là có thể chấp nhận được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Đồng chí này, bản phê duyệt của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, chúng tôi đã lấy được. Mời anh xem qua một chút. Hiện giờ, chỉ còn thiếu công văn phê chuẩn của Tổng cục Hàng không bên này nữa thôi.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang mặc dù rất là khách khí, nhưng, nghe vào trong lỗ tai của người đàn ông kia, cũng lại vô cùng chói tai. Đây là ý gì, bên mình vừa mới nói bọn họ nếu muốn lấy được công văn phê chuẩn của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia có lẽ phải đợi hai năm, nhưng bên này, trong nháy mắt đã bị người ta lấy ra rồi. Ngay lập tức, mặt mũi của người đàn ông có vẻ không dễ chịu.

Sắc mặt cũng trầm xuống, nhìn các văn bản phê chuẩn ở trên bàn, người đàn ông lập tức đẩy hộp thuốc lá Trung Hoa ở trên bàn trở về, châm chọc nói:

- Ồ, nhìn không ra. Cậu đồng chí, năng lực của cậu cũng không tệ lắm đấy. Điều kiện của Tây Bắc khó khăn, loại thuốc lá tốt như vậy, tôi cũng không nhận đâu. Cậu cầm về đi. Cậu ghi đăng ký vào chỗ này. Còn những tài liệu này đều để ở bên cạnh đi. Chúng tôi xem xong, sẽ đưa lên cuộc họp của cục lấy ý kiến. Một tuần nữa, cậu quay lại lấy thông báo.

Nghe được lời nói này của người đàn ông, với cái loại thái độ này, loại giọng điệu này khiến Nhiếp Chấn Bang phải nhíu mày lại. Ở trong thể chế, cái giọng điệu như vậy, rõ ràng chính là dối trá. Cái gì mà sẽ nghiên cứu, sẽ xem xét, từ từ rồi hỏi thông tin, vân vân, Nhiếp Chấn Bang mới nghe đã biết không đáng tin.

Đã có phê văn rõ ràng như vậy rồi. Trong bản dự án sân bay Khố Lê cũng đã trình bày vô cùng rõ ràng và giới thiệu một cách tỉ mỉ về tình hình thực tế của sân bay Khố Lê. Nếu thật sự phê duyệt thì chỉ cần vài phút. Nghiên cứu cái gì, chẳng lẽ có thể chạy đến tận nơi tiến hành khảo sát lại một lần nữa để kiểm chứng. Nếu thực sự muốn khảo sát, vậy cũng đành thôi, Nhiếp Chấn Bang cũng chấp nhận. Tất cả mọi việc cứ dựa theo trình tự từ trên xuống dưới mà tiến hành, Nhiếp Chấn Bang cũng không có ý kiến gì.

Nhưng, theo giọng điệu của người này, Nhiếp Chấn Bang đến nghĩ cùng chẳng buồn nghĩ nữa. Bảy ngày sau, đến hỏi lại thì chỉ sợ là câu trả lời vẫn theo đúng cái câu khẩu lệnh muôn đời của bên chính quyền, vẫn đang xem xét. Mà vấn đề ở đây là, chính mình cũng không làm gì được bọn họ cả.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang vẫn cố nhịn, mỉm cười nói:

- Đồng chí này, anh có thể dàn xếp một chút được không? Anh xem, tôi là đặc biệt từ Tây Bắc xa xôi tới đây, qua đây một chuyến, thực sự không dễ dàng gì. Anh có thể dàn xếp, xử lý đặc cách cho chúng tôi được hay không? Đồng chí này, anh họ gì, hay là tối nay chúng ta cùng tới khách sạn thành phố dùng một bữa cơm, được không?

Lời nói vừa mới nói xong, từ bên ngoài, một thanh âm chói tai bỗng vang lên:

- Lão Hồ, lại có bữa tiệc nữa à? Khách sạn thủ đô? Chậc chậc, không tồi đâu đấy. Tuy nhiên, bây giờ thì lão Hồ không đi khách sạn thủ đô dùng cơm nữa rồi. Đại Đường hoặc là Vương Triều thì may ra còn miễn cưỡng mà đi một chuyến.

Theo tiếng mà nhìn qua, một người đàn ông chừng ba bốn mươi tuổi từ bên ngoài đi vào. Đánh giá Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, rồi người này lại qua sang nói với người đàn ông ngồi trước bàn làm việc:

- Lão Hồ, báo cáo xin phê chuẩn dự án sân bay à? Lãnh đạo địa phương này cũng thật là không hiểu chuyện quá đi? Chỉ phái một cán bộ nho nhỏ tới đây, này rõ ràng cho thấy không hề coi chúng tar a gì mà.

Nói xong, người này lại tiếp tục nói:

- Cậu đồng chí, giới thiệu với cậu, đây là Vụ trưởng vụ Quy hoạch của chúng tôi, dự án sân bay của địa phương các cậu có được phê chuẩn hay không, toàn bộ là nhờ vào một câu của Vụ trưởng Hồ chúng tôi. Khuyên cậu một câu, vẫn là nên đi về trước đi, kêu lãnh đạo của cậu đích thân tới đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi