TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

- Tam ca, họ xông lên rồi, làm sao bây giờ? Tiền hậu giáp kích, chiêu này chơi rất độc. Xem ra, là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.

Cao Vệ có chút lo lắng, những tên cảnh sát này, có thể là tất cả đều không biết chuyện. Ở trong mắt họ, nhóm người mình cũng không phải là thành viên của tổ điều tra gì, mà là một bọn cướp, to gan lớn mật, ép buộc cảnh sát, một bọn cướp cùng hung cực ác.

Nói ra thì, toàn bộ lãnh đạo trên mặt trận trị an của huyện Đại Mông mặc dù đều là hạng người nịnh nọt, nhưng thuộc hạ cũng có không ít người tài ba, ví dụ như Đường Ngọc Điền với xuất thân cũng là được đào tạo chính quy, đây là cảnh sát chuyên nghiệp với tố chất cực cao.

Phùng Đại Quân mặc dù ương ngạnh nhưng cũng không ngu. Chuyện của Cục Công an dù sao cũng phải có người để làm, mà những người có học thức thực thụ đó, đương nhiên là người làm việc tốt nhất.

Lúc này, ở dưới lầu, đảm đương lực lượng tiến công chủ lực, về cơ bản là cảnh sát có tố chất vượt trội. Có người là bộ đội trinh sát chuyển nghề đến địa phương, cũng có người là cảnh sát tốt nghiệp từ trường chính quy, đều là người có thể đưa ra thủ đoạn.

Xuyên qua một khe hở nhỏ trên bức màn, khóe miệng Nhiếp Chấn Bang lộ ra một đường cong. Những người này, yểm hộ, phối hợp lẫn nhau, ngay ngắn có trật tự rõ ràng, không nói tinh nhuệ cỡ nào, ít nhất, trên chiến thuật phối hơp, cũng làm được có mô có dạng. Lúc này, nếu như ở đây có chính mình, Tần Lãng và tiểu tử Hùng Trường Qúy, đừng nói là những người này, cho dù là bộ đội quân khu tỉnh Lỗ Đông tinh nhuệ nhất, tới đây cũng uổng công.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không thận trọng, trầm giọng nói:

- Vệ tử, đã từng dùng súng chưa?

Cao Vệ hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:

- Dùng qua rồi. Lúc ở thủ đô, trong bãi bắn bên chỗ Đại Đường, từng cùng mấy người Tinh Long và anh Bân đi tới đó xem, cũng đã thử mấy phát.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cực kỳ rõ ràng, trong tay mình vẫn còn mười mấy cái đinh sắt, cái này cũng không kém gì mấy so với súng lục. Lập tức, hắn đem súng ném cho Cao Vệ. Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Vệ tự, gặp nguy hiểm tới tính mang thì cậu hãy nổ súng. Những thứ khác cứ giao cho tôi.

Sau khi tiếng nói vừa dứt, lỗ tai Nhiếp Chấn Bang khẽ động, cũng đột nhiên nhảy lên, dựa vào bên cạnh cửa sổ, trong miệng lẩm nhẩm, dường như đang đếm giây. Sau một lát, từ chỗ cửa sổ thủy tinh vang lên tiếng sột soạt, cửa sổ bị người bên ngoài đánh vỡ. Trên bức màn, vừa mới xuất hiện một lỗ hổng, Nhiếp Chấn Bang liền lắc mình một cái, ra tay nhanh như điện, một phát liền giữ chặt tên cảnh sát, chỉ một chiêu, khẩu súng trong tay tên cảnh sát liền rơi xuống đất. Nhiếp Chấn Bang nhìn người này lập tức ném ra thẻ công tác của mình, trầm giọng nói:

- Không cần phản kháng, tôi không muốn đả thương người.

Vừa nói dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng nổ súng, viên đạn xuyên qua cửa sổ, bắn lên trên vách tường. Người ở dưới không biết tình hình bên trong, cũng bắt đầu dùng hỏa lực áp chế.

Lúc này, xe của Hà Vệ Mao cũng vừa tiến vào thị trấn huyện Đại Mông. Trong ban đêm yên tĩnh chợt nghe thấy từ phía tây bắc truyền tới tiếng đấu súng.

Vừa nghe thấy vậy, tiểu Triệu cả người đều ngồi thằng lại, vẻ mặt của Hà Vệ Mao cũng căng thẳng. Nếu như tổ điều tra Uỷ ban kiểm tra trung ương có vấn đề gì thật, đó chính là việc lớn rồi. Ngay lập tức, Hà Vệ Mao trầm giọng nói:

- Kéo còi báo động, đi tới chỗ đường Khí Xa bên kia.

Lúc này, Phùng Đại Quân đứng ở dưới lầu mắng lên:

- Cậu… cậu… cậu, những người các cậu làm ăn cái gì. Hai tên cướp thôi cũng không đối phó nổi. Cho các cậu thêm mười phút, bất cứ giá nào cũng phải xong được vào, giết chết những người này. Nếu không xử lý được, bọn mi cuốn gói cút đi hết đi, Cục công an không nuôi những bọn ngu.

Vừa dứt lời, bên ngoài, âm thanh còi báo hiệu truyền tới, ba xe việt dã dừng ở bên đường, cái này khiến cho tất cả những cảnh sát ở huyện Đại Mông này đều đây ngẩn cả người.

Đứng bên cạnh Phùng Đại Quân, Phó cục trưởng thường vụ Cục công an nhìn xe, lập tức thấp giọng nói:

- Cục trưởng Phùng đây là xe cho quân đội của quân phân khu Đông Mông. Xem ra, ngay cả bên địa khu cũng đều kinh động rồi.

Mở của ra, đầu tiên Hà Vệ Mao bước xuống đầu tiên, tiếp theo là bí thư Uỷ ban kiểm tra kỷ luật vùng Đông Mông, Phạm Mông Thủy, và Phó tư lệnh khu vực Đông Mông, Viên Dương Cương cũng lục tục xuống xe.

Phạm Mông Thủy nhìn Phùng Đại Quân, ánh mắt nghiêm nghị nói:

- Phùng Đại Quân, cậu làm cái quỷ gì vậy? Hơn nửa đêm rồi còn tùy tiện nổ súng, không kiêng nể gì cả. Nếu như lạc đạn, ngộ thương người dân xung quanh, trách nhiệm này, cậu đảm nhận được không? Mau thu quân.

Vừa nhìn thấy Phạm Mông Thủy, Phùng Đại Quân có chút hiểu ra, vì sao anh họ Phùng Đại Bưu truyền lệnh cho mình giết chết người ở bên trong. Đây là chuẩn bị diễn cái màn, chết không đối chứng. Thiếu một tầng này, sau đó, đem tất cả chứng cứ tiêu hủy, đến lúc đó, điều tra như thế nào cũng muộn rồi.

Lập tức, Phùng Đại Quân đảo mắt nói:

- Báo cáo Bí thư Phạm, bên trong có ba tên cướp, bắt trói đồn trưởng đồn công an đường Khí Xa Phù Ứng Thành của chúng tôi. Chúng tôi đang tổ chức lực lương để toàn lực nghĩ cách giải cứu.

Hà Vệ Mao mặt biến sắc, những người này, bản lĩnh đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa thật sự là rất giỏi rồi, trong cái tình hình này còn có thể nói ra lời hoang đường như vậy. Nhưng, uy tín của Uỷ ban Kỷ luật trung ương là phải giữ gìn đấy. Nếu truyền tin ra rằng, nhân viên của Uỷ ban kỷ luật trung ương trở thành kẻ cướp bắt cóc con tin, đây còn nói là cái gì nữa. Ngay lập tức, Hà Vệ Mao âm trầm khuôn mặt, nói:

- Cái gì mà kẻ cướp, các cậu có hỏi thân phận của đối phương sao? Có cho người ta cơ hội để thanh minh chưa? Hừ, theo tôi thấy, người ta là bất đắc dĩ mới hành động như vậy. Tất cả mọi người lập tức đình chỉ hành động, hạ vụ khí, ngay tại chỗ đợi lệnh. Bên trong không phải là kẻ cướp gì cả, đây là tổ công tác Uỷ ban kỷ luật trung ương phái qua đây. May là đồng chí cấp trên thông minh, nếu không thì các người gây ra họa lớn rồi.

Hà Vệ Mao nói như vậy, trách nhiệm liền chuyển dời đến bên phía huyện Đại Mông, tính chất liền biến thành người dưới cố ý xem nhẹ thân phận.

Mặc dù Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông đối với sự sắp xếp của Uỷ ban kỷ luật trung ương không vừa ý, nhất là bí thư Uỷ ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông càng cảm thấy làm như vậy có chút vấn đề, có chút chuyện bé xé ra to. Nhưng, bất mãn thì bất mãn, uy nghiêm của cấp trên vẫn là phải giữ gìn. Nếu truyền ra ngoài, tổ điểu tra ngầm trở thành tội phạm vậy còn mặt mũi nào nữa.

Sắc mặt Phùng Đại Quân biến sắc. Mặc dù biết rõ rằng, có thể khiến người của Phạm Mông Thủy qua đây, thân phận nhất định không bình thường, nhưng nói như vậy, Phùng Đại Quân cũng nhịn không được nói:

- À, xin hỏi anh là ….

Dương Cương bước ngay tới trước, tức giận nói:

- Phùng Đại Quân, anh dám làm càn à? Đây là chủ nhiệm Hà của phòng kiểm tra, giám sát kỷ luật số ba của Uỷ ban kỷ luật tỉnh. Anh nói chuyện như thế nào vậy?

Lập tức, Dương Cương đi đến phía trước, nhìn quanh mọi ngươi trầm giọng nói:

- Tôi là phó tư lệnh quân phân khu của địa khu Đông Mông, Dương Cương. Tôi ra lệnh cho mọi người, lập tức thu quân.

Lời của Dương Cương vừa dứt, Ban chỉ huy quân sự của huyện Đại Mông bên này, một doanh trại quân đội trú đóng ở huyện Đại Mông cũng đã lái xe tới. Hai chiếc xe tải quân đội dừng bên cạnh, toàn bộ binh sĩ có vũ trang, súng đạn đầy đủ nhảy xuống xe. Nhìn cái điệu bộ này, chỉ cần người của Cục công an huyện Đại Mông dám động, chỉ sợ thứ chào đón họ, chính là hạt lạc đã tách vỏ (tức viên đạn).

Nhiếp Chấn Bang ở trên lầu nhìn thấy màn này, trên mặt cũng mỉm cười, quay đầu nói:

- Lão Trịnh, Vệ tử, thu dọn đồ đạc đi. Đồng chí của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông đến rồi, nhân cơ hội Phùng Đại Bưu vẫn chưa kịp phản ứng, lập tức tiến hành bắt giam Phùng Đại Bưu, tiến vào trình tự điều tra công khai.

Dưới cái nhìn chằm chằm của một đám binh linh, nhân viên của phòng công an huyện Đông Mông dần dần rút lui, đứng sang một bên đợi lệnh tiếp theo.

Cùng lúc đó, ba người Nhiếp Chấn Bang đi ra. Nhìn thấy đám người Hà Vệ Mao, Nhiếp Chấn Bang không đợi mấy người này nói chuyện, liền trước tiến tới chào hỏi, trên mặt nở một nụ cười, đưa hai tay ra, biểu lộ rất nhiệt tình, bắt tay với Hà Vệ Mao, hắn nói:

- Đồng chí là người của Uỷ ban kỷ luật tỉnh Lỗ Đông đi? Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là phó chủ nhiệm thường trực của phòng giám sát, kiểm tra kỷ luật số năm, thuộc Ủy ban Kỷ luật trung ương, Nhiếp Chấn Bang. Lần này xin được cảm ơn các đồng chí của Uỷ ban kỷ luật địa khu Đông Mông và Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Mông. Nếu không có các anh tới kịp, sợ rằng chúng tôi cũng đành nằm lại ở đây rồi.

Hà Vệ Mao cũng đã biết thân phận của Nhiếp Chấn Bang, Cái cơn tức giận ban đầu cũng đã không còn nữa, trên mặt cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, khách khí rồi. Anh chính là lãnh đạo cấp trên, phối hợp công việc với các anh, đây là trách nhiệm không thể chối từ của chúng tôi, cũng như, đây là việc mà chúng tôi nên làm. Chúng tôi tới trễ, khiên cho các vị lãnh đạo phải sợ hãi rồi, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Chủ nhiệm phòng giám sát, kiểm tra kỷ luật số ba của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lỗ Đông, Hà Vệ Mao. Lần này tới đây, bí thư Hoàng của chúng tôi đã dặn dò nhất định phải toàn lực phối hợp với các vị lãnh đạo, đem vấn đề của huyện Đại Mông phải điều tra rõ ràng.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cười một cái, xua tay nói:

- Chủ nhiệm Hà, thật là xin lỗi. Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Vụ án lần này của huyện Đại Mông, bí thư Âu Dương Hạ đích thân giao nhiệm vụ, cho nên chúng tôi cũng không thể không nghiêm khắc mà chấp hành. Đợi khi nhiệm vụ lần này xong rồi, tôi mời chủ nhiệm Hà uống chút rượu nhạt vậy.

Tiếp theo, dưới sự giới thiệu của Hà Vệ Mao, Nhiếp Chấn Bang và bí thư ủy ban kỷ luật địa khu Đông Mông, Phạm Mông Thủy, cùng với phó tư lệnh quân phân khu Đông Mông, Dương Cương lần lượt bắt tay.

Giờ phút này, Hà Vệ Mao cũng rơi vào trầm tư. Thật không ngờ, vụ án này lại là do đích thân Âu Dương Hạ giám sát. Làm một nhân viên trong Ủy ban Kỷ luật, Âu Dương Hạ là ai, Hà Vệ Mao biết rất rõ. Đó là phó bí thư thứ nhất của Uỷ ban Kỷ luật trung ương, lãnh đạo cấp Bộ trưởng chân chính. Nghĩ đến đây, Hà Vệ Mao liền điều chỉnh lại xong sách lược, lần này nhất đinh phải toàn lực phối hợp với người của Uỷ ban kiểm tra trung ương, nếu không thì Âu Dương Hạ tức giận lên thì cũng không phải là trò đùa thôi đâu.

Sau khi hàn huyên, Nhiếp Chấn Bang cũng trở lại chuyện chính, trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Hà, Bí thư Phạm. Trong bảy ngày vừa rồi, ồ không, bây giờ nên nói là trước tám ngày rồi, những ngày này, chúng tôi trải qua bước đầu ngầm điều tra, trên cơ bản đã nắm được một vài chứng cứ. Căn cứ vào người tố cáo có tên tuổi xác định cung cấp manh mối, chúng ta đã có thể xác nhận, con trai Phùng Đại Bưu, bí thư Uỷ ban huyện Đại Mông, Phùng Thiên Bảo có hiềm nghi cố ý giết người và cố ý gây thương tổn, và tội danh tổ chức nhóm người mang tính chất xã hội đen. Đồng thời, Phùng Đại Quân và đám người Phùng Đại Bưu có hiềm nghi lợi dụng chức vụ kiếm lợi riêng, làm việc thiên vị. Tôi đề nghị, lập tức tiến hành bắt giam Phùng Đại Bưu, bí thư Uỷ ban huyện Đại Mông và những người có liên quan.

Hà Vệ Mao và Phạm Mông Thủy liếc măt nhìn nhau một cái, vụ án đã tra đến mức này, đã không còn ý nghĩa điều tra lấy chứng cứ lại nữa. Tiến vào trình tự của tổ chức luôn, đây là điều tất nhiên. Chỉ có điều, hai người đều không ngờ tới, Nhiếp Chấn Bang làm việc lại dứt khoát như vậy, ngay đêm nay liền bắt đầu.

Nhưng, lúc này Nhiếp Chấn Bang đang đại biểu cho lãnh đạo Uỷ ban kỷ luật trung ương, là lãnh đạo của trung ương. Ngay lâp tức, Hà Vệ Mao gật đầu nói:

- Được, tất cả cứ theo ý của chủ nhiệm Nhiếp mà làm.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang mang người tới đều đã có mặt đông đủ, lại thêm mấy thủ hạ của Hà Vệ Mao, số người như vậy là đủ rồi. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng không đùn đẩy, trực tiếp liền bố trí:

- Chủ nhiệm Hà, tôi thấy như vậy, bên này Phùng Đại Bưu để tôi và tổ trưởng Cao đích thân đi. Những người khác chia ra mấy đường, đồng thời tiến hành bắt giam những người có liên quan. Địa điểm để tiến hành song quy thì còn phải làm phiền Tư lệnh Dương một chuyến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi