TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Sau khi cùng Nhiếp Chấn Bang thương nghị, Lôi Định Quốc cũng bắt đầu dứt khoát hành động hẳn hoi. Lôi Định Quốc vốn là loại người ghét ác như cừu. Trong quá khứ, nhóm cán bộ lãnh đạo ở thành phố lúc nào cũng muốn che che giấu giấu. Khi có chuyện xảy ra rồi, trước hết là nghĩ đến không phải là việc để cho tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật tiến vào điều tra, mà suy nghĩ đầu tiên là giảm thiểu ảnh hưởng xấu xuống mức thấp nhất. Cứ như vậy, cái gì cần xử lý thì lặng lẽ xử lý. Có thể thấy, Lôi Định Quốc đã phải nhẫn nhịn tới trình độ nào.

Nhưng, hiện tại thêm thái độ của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến Lôi Định Quốc như hổ mọc thêm cánh. “Toàn bộ ban lãnh đạo của nhà máy dệt may đã mục nát từ gốc rồi. Thế cục đã thành như vậy, không dùng tới thủ đoạn quyết liệt, tuyệt đối không được”. Lời nói mang khí phách lớn như vậy, giống như là liều thuốc kích thích tâm trạng của Lôi Định Quốc vậy.

Bên Ủy ban Kỷ luật thành phố do đích thân Lôi Định Quốc trấn thủ, suốt mấy đêm liền đều triệu tập mở cuộc họp Ủy ban Kỷ luật thành phố Lương Khê mở rộng. Trong cuộc họp, toàn bộ số phiếu tán thành thông qua, để Lôi Định Quốc tự mình đảm nhiệm tổ trưởng tổ chuyên án khu dệt may, điều động tinh binh tướng mạnh từ toàn bộ hệ thống Ủy ban Kỷ luật thành phố, lập thành ba tổ điều tra đối với ba nhà máy dệt may vừa được sáp nhập, đồng thời nhận đơn tố cáo từ quần chúng. Mặt khác, cùng tiến hành kiểm toán lại một lần nữa tài vụ của ba nhà máy này.

Ngay sau khi Ngô Ái Quân bị bắt giam, giám đốc nhà máy dệt bông Trương Tranh Huy cũng bị tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật dẫn đi. Hai Phó giám đốc của nhà máy dệt số hai cũng bị đưa đi từ ngay tại nhà của mình. Hành động lần này, khiến cho toàn bộ cả khu dệt may trở nên trầm lặng.

Giữa cán bộ và công nhân viên cũng tạo thành hai tầng lửa băng đối lập. Trên một phương diện nào đó, ở trong nội bộ ba nhà máy, hễ là những cán bộ trung tầng trở lên, lúc này cũng cảm nhận được sự quyết tâm mãnh liệt từ phía Thành ủy. Những người không trong sạch thì trong lòng đều có cảm giác bất an, quỷ mới biết những khuôn mặt không chút biểu cảm của nhân viên tổ điều tra thuộc Ủy ban Kỷ luật liệu lúc nào đó, vào buổi tối hay ngay trong giờ làm việc lại đột nhiên gõ cửa phòng hay không.

Mà công nhân viên chức thì lại biểu hiện ra cảnh vô cùng phấn khởi. Cả ba nhà máy, các lãnh đạo lần lượt bị cách chức, đám công nhân viên chẳng những không bày tỏ thái độ phẫn nộ mà ngược lại trong suy nghĩ của họ lúc này, chỉ thấy được uy tín của Ủy ban nhân dân thành phố đã được nâng cao tuyệt đối. Nếu lúc này Nhiếp Chấn Bang ra lệnh một tiếng, yêu cầu những người công nhân viên này đóng gói hành lý về nhà làm nông, chỉ sợ cũng không ít người sẽ hưởng ứng. Tâm tư của người dân rất đơn thuần, nhưng bọn họ không ngốc, ai đối xử tốt, ai đối xử không tốt, trong lòng bọn họ đều rất rõ. Hành động lần này của Ủy ban Kỷ luật thành phố khiến cho một loạt đám tham quan đều bị ngã ngựa, công nhân viên chức cũng nhìn ra, ở thành phố làm như vậy là vì muốn tốt cho họ, cho dù các công nhân viên này cũng luôn rất hận đám tham quan đó, nhưng tuyệt nhiên không có ai đứng ra gây chuyện cả.

Tuy nhiên, ở khu dệt may bên này, mấy ngày gần đây trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngay sau khi Trương Tranh Huy bị người của Ủy ban Kỷ luật dẫn đi, một vài công nhân viên bên nhà máy dệt bông còn mua được pháo đem đốt ở trong khu nhà máy. Còn công nhân viên của nhà máy số hai thì làm một cờ thi đua gửi đến thành phố.

Nhà máy dệt may số hai bên này.

Khu nhà ở công nhân viên của nhà máy dệt may số hai là khu nhà mới được xây dựng lên mấy năm gần đây. Tất cả đều là kiểu tòa nhà chung cư sáu tầng giống hệt nhau, mỗi một tòa nhà chia làm hai bên, bố cục cứ bốn hộ lại chung một cầu thang. Nhưng ở phía đầu tiên của dãy nhà chung cư, lại có mấy tòa nhà có thiết kế khác hẳn.

Bất luận là mặt tiền hay diện tích phòng đều lớn hơn nhiều so với các phòng khác. Hơn nữa ở đây vẫn theo kiểu, một cầu thang dùng cho hai hộ.

Những phòng ốc này đều dành cho cán bộ của nhà máy dệt may số hai sử dụng. Mấy tòa nhà này đều bị công nhân viên chức gọi trêu là tòa nhà cán bộ.

Lúc này, ở tòa nhà cán bộ số một, trên tầng ba phía dựa vào sườn đông, nơi này cũng xem như vị trí tốt nhất của tòa nhà, đồng thời cũng là nhà của Diêu Ngọc Hồng, người của nhà máy dệt may số hai.

Với diện tích gần một trăm chín mươi mấy mét vuông, bao gồm bốn phòng và hai sảnh, khiến cho khung cảnh của toàn nhà, bất kể là phòng khách hay phòng bếp, phòng ngủ đều có không gian rộng rãi.

Trong phòng khách treo đèn trùm bằng pha lê theo phong cách châu Âu, ghế sô pha Italy bằng da thật, ti vi màn hình lớn nhập khẩu từ Nhật, và một hệ thống rạp chiếu phim gia đình hiện đại nhất hiện nay đang lưu hành, các loại đồ điện gia dụng hiện đại đều hoàn toàn đầy đủ.

Theo lý mà nói, một ngôi nhà như vậy, hẳn là sẽ có cảnh tượng vui vẻ, hài hòa, nhưng tình cảnh lúc này lại có chút bi thảm.

Trên ghế sô pha, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang nằm ngửa ra trên ghế không nói gì. Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên ăn mặc theo phong cách rất tây, tóc cuốn lọn sóng, trên mặt có trang điểm chút phấn, bôi một chút son môi. Nhìn người đàn ông nằm bên canh, người phụ nữ lập tức nói:

- Ngọc Hồng, chuyện không đến mức nghiêm trọng vậy chứ. Sao anh mấy ngày hôm nay bộ dạng như người sống dở chết dở vậy.

Nơi này chính là nhà của giám đốc nhà máy dệt may số hai Diêu Ngọc Hồng. Liếc qua bà vợ ngồi bên cạnh, Diêu Ngọc Hồng chẳng thèm mở mắt, giữ nguyên tư thế nói:

- Phụ nữ lo chuyện gia đình, bà thì biết cái gì? Hiện giờ, người nào ở khu dệt may mà không cảm thấy bất an. Ở nhà máy, hai người Lưu Cương và Tống Viễn Phương đều bị bắt giam rồi. Chuyện của bọn họ tôi cũng biết, từng nhận hối lộ của một vài người mà sắp xếp chức vụ công tác cho họ. Hiện giờ sự việc bại lộ ra, đời này bọn họ coi như không chết cũng bị lột da rồi.

Nghe chồng nói vậy, người phụ nữ trung niên khinh thường bĩu môi nói:

- Thế có là gì. Chúng ta thứ nhất không trộm cắp, thứ hai chẳng cướp đoạt của ai, căn nhà này cũng là luận cấp bậc của ông mà được phân cho, còn các đồ dùng trong nhà là do tôi chi, chẳng liên quan gì đến tiền của ông, ông còn sợ cái gì? Nếu không, để tôi đi Giang Châu một chuyến tìm anh trai tôi.

Diêu Ngọc Hồng liếc nhìn bà vợ mình một cái rồi lập tức nói:

- Không có việc gì? Lão Điền, bà quên rồi sao, năm trước nhà máy số hai của chúng ta nhập một loạt thiết bị máy móc mới, máy móc bên nhà máy phía đông là của Giang tổng, không phải là người thỉnh thoảng cố nhét cho chúng ta phong bì đó sao? Còn nữa, mấy năm nay, tuy rằng số tiền lớn thì tịch thu, nhưng rượu, thuốc lá mấy thứ đó, còn có công khoản chi cho ăn uống và du lịch, nếu thật sự truy tra rõ ràng, chỉ sợ tôi cũng phải vào trong đó thôi.

Bà vợ của Diêu Ngọc Hồng họ Điền, tên là Điền Quế Hương, là một cái tên rất quê mùa, nhưng tên quê mùa không có nghĩa người quê mùa. Anh trai của Điền Quế Hương chính là Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc đương nhiệm, được phân công quản lý công nghiệp tên Điền Húc Giang. Chính là bởi vì như vậy mà Diêu Ngọc Hồng mới có thể lên chức giám đốc của nhà máy dệt may số hai, nếu không, với năng lực có hạn, tài trí ở mức bình thường của Diêu Ngọc Hồng, chỉ sợ một cán bộ cấp sở nho nhỏ cũng chẳng tới lượt.

Nghe chính chồng mình nói vậy, Điền Quế Hương cũng sợ sệt. Chi phí do Nhà nước cấp để đi du lịch, nhà mình mua những thứ gì, việc Nhà nước chi trả cũng không phải là không có, điểm này Điền Quế Hương đương nhiên biết. Nghĩ đến đây, Điền Quế Hương đứng ngồi không yên, lập tức đứng lên nói:

- Lão Diêu, không nói nữa, bây giờ tôi sẽ lập tức đi Giang Châu tìm anh trai. Tôi không tin, người của thành phố Lương Khê đến mặt mũi anh trai tôi còn không nể. Cùng lắm thì chúng ta khỏi làm chức quan này nữa, như vậy chẳng phải đều được rồi sao.

Trụ sở làm việc của Thành ủy thành phố Lương Khê, tại văn phòng của Bí thư Thành ủy Phạm Thường Thắng.

Lúc này, Phạm Thường Thắng đang xem văn kiện đưa lên của Ủy ban Kỷ luật thành phố, toàn bộ chứng từ này đều là chứng cứ vi phạm kỷ luật của ban lãnh đạo ba nhà máy dệt may, không ít chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa đương sự cũng đã thú nhận hành vi trái pháp luật cùng vi phạm kỷ luật này.

Tuy rằng trong lòng Phạm Thường Thắng rất tức giận, Lôi Định Quốc làm như vậy sẽ làm thay đổi hướng gió ở thành phố này. Một vài cán bộ sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng ít nhiều, như vậy đúng là một sự khiêu chiến với uy tín của mình. Làm thế nào để lấy lại được sự uy nghiêm của bản thân, đây là vấn đề mà Phạm Thường Thắng đang suy ngẫm.

Nhưng, bản báo cáo của Lôi Định Quốc lại vô cùng hoàn mỹ. Các hạng mục đều được viết rõ quy trình và chú thích, chính bản thân mình còn không thể bới móc thêm được lỗi nào. Nếu tỏ ra ý kiến bất đồng sẽ làm người ta có cảm giác mình thiên vị cho tham quan.

Ngay giữa lúc Phạm Thường Thắng đang suy nghĩ, chiếc điện thoại bàn màu đỏ trên bàn cũng đổ chuông, làm cho Phạm Thường Thắng hơi giật mình. Trên bàn làm việc của Phạm Thường Thắng có đặt bốn chiếc điện thoại bàn, một cái màu trắng là điện thoại nội tuyến của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, một chiếc màu đen là để Phạm Thường Thắng chuyên dùng liên lạc với các lãnh đạo cấp dưới thành phố, một chiếc màu xám là điện thoại công tác hàng ngày, còn một chiếc điện thoại cuối cùng màu đỏ là dùng để chuyên liên lạc với các cán bộ cấp trên, cú điện thoại này vang lên, ít nhất cũng phải là cuộc gọi từ lãnh đạo Tỉnh ủy.

Lập tức, Phạm Thường Thắng điều chỉnh lại thái độ một chút, nhấc điện thoại lên mới mở miệng, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông:

- Bí thư Phạm đấy ư? Tôi là Kim Quốc Dũng đây.

Kim Quốc Dũng là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc kiêm cục trưởng sự vụ cơ quan chính phủ của tỉnh, tuy không phải là ủy viên thường vụ vủa Tỉnh ủy nhưng cũng là cấp dưới tri kỷ của lãnh đạo Tỉnh ủy. Phạm Thường Thắng giờ phút này không dám chậm trễ, cười nói:

- Trưởng ban thư ký Kim, chào anh, chào anh. Hôm nay ngọn gió nào lại thổi anh tới đây thế này?

Đầu dây bên kia, Kim Quốc Dũng dường như cũng rất hài lòng về thái độ này của Phạm Thường Thắng, lập tức cười ha hả nói:

- Bí thư Phạm quá khách khí rồi. Lần này gọi điện cho ông chủ yếu là để thông báo cho ông một tin, Chủ tịch tỉnh Húc Giang chuẩn bị ngày mai sẽ tới thành phố Lương Khê thị sát một chút về tình hình phát triển công nghiệp. Liên quan tới vấn đề an toàn và tiếp đãi Chủ tịch tỉnh, phải nhờ các đồng chí ở thành phố Lương Khê phối hợp một chút.

Phạm Thường Thắng cũng là một kẻ giảo hoạt, mặc dù có chút buồn bực nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra vô cùng sảng khoái:

- Trưởng ban thư kí Kim, xin anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi Chủ tịch tỉnh Húc Giang thật tốt. Lúc nào rảnh, mong Trưởng ban thư ký đến thành phố Lương Khê chúng tôi thị sát và chỉ đạo công tác!

Cúp điện thoại, Phạm Thường Thắng rơi vào trầm tư, Điền Húc Giang muốn tới thành phố Lương Khê. Đột nhiên như vậy, theo lẽ thường mà nói, lãnh đạo Tỉnh ủy đi thị sát hay làm gì, phải nên trông báo trước hai ba ngày mới phải, làm như vậy là để giúp người của địa phương dễ sắp xếp. Nhưng lúc này đây, báo trước không đến một ngày, đây quả là một điều bất thường.

Nghe đồn rằng Điền Húc Giang có một người em gái ở thành phố Lương Khê. Không lẽ nói chuyện lần này Điền Húc Giang là vì chuyện của nhà máy dệt may mà tới. Nghĩ đến đây, Phạm Thường Thắng cũng trở nên hưng phấn, bất kể thế nào, chuyện Điền Húc Giang tới đây khẳng định là chuyện tốt. Nếu có thể nhân cơ hội này, dùng Điền Húc Giang để gây áp lực với Nhiếp Chấn Bang, vậy thì còn gì tốt hơn nữa. Nghĩ tới đó, Phạm Thường Thắng lập thức lấy chiếc điện thoại màu trắng đặt trên bàn, bấm một dãy số điện thoại, vừa kết nối được đầu dây bên kia, Phạm Thường Thắng liền nói:

- Trưởng ban thư ký Hồ đấy à? Tôi là Phạm Thường Thắng, lập tức thông báo tới các ủy viên thường vụ thành phố tới ngay phòng hội nghị nhỏ để họp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi