TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Nhiếp Chấn Bang muốn đến Cục Tài chính điều tra nghiên cứu. Buổi chiều cùng ngày, Lưu Vệ Quân vừa mới gọi điện thoại thông báo cho Nhâm Dũng của Cục Tài chính, Nhâm Dũng liền chạy tới trụ sở làm việc của Thành ủy.

Tuổi của Nhâm Dũng khoảng chừng ba tư ba lăm , dáng người không cao, khoảng một mét bẩy, hình thể cân đối. Cả người thoạt nhìn rất khôn khéo, tướng mạo ngũ quan cũng khá tốt, lông mày rất đậm, điểm này cũng là có chút giống với Phạm Thường Thắng.

]Nhìn thấy Nhâm Dũng đi đến, Uông Minh Hiên liền đứng lên cười, chỉ vào phòng nói:

- Anh Nhâm, vào đi.

Chỗ bí thư bây giờ không có người nào. Đẩy cửa, Nhâm Dũng bước vào, thật sự là không có sợ hãi người ngoài đối với bí thư Thành ủy. Đặt mông ngồi trên ghế trước mặt Phạm Thường Thắng vững như núi Thái Sơn. Nhâm Dũng mở miệng nói:

- Cậu, cậu vẫn ngồi được cơ à. Nhiếp Chấn Bang này sợ là sẽ ra tay với cháu. Hôm qua, đã giữ khoản tiền của Trần Nhạc rồi, nhìn dáng của thằng nhóc Trần Nhạc, nóng lòng muốn ăn rồi. Lần này, sợ là phải động thủ với cháu rồi.

Phạm Thường Thắng nhíu mày, rất nghiêm túc nói:

- Cháu vội cái gì? Đều là người đã ba mươi mấy rồi, làm việc vẫn còn mất bình tĩnh như vậy. Hắn mạnh mặc hắn, gió nhẹ lướt qua núi, ngươi một không trộm, hai không giành.

Tam không phạm vào phạm pháp kỷ cương, ngươi sợ gì hắn? Bới móc cũng cần có lý do chính đáng.

Đều nói cháu giống cậu, đối với đứa con trai của bà chị mình, Phạm thường Thắng rất hài lòng, không giống như thằng nhóc con nhà mình, cả ngày đứng ở Giang Châu, lăn vào lớp con ông cháu cha cùng mở công ty gì đó, điều này làm cho Phạm Thường Thắng rất bực bội.

Trong con mắt của Phạm Trường Thắng, cái gì phú hào, cài gì tiền vàng kia đều là thứ hư ảo, chỉ có quyền lực mới là thật sự. Có quyền lực có nghĩa là có tất cả.

Bởi vì đứa con quả thực là chưa phải lăn lộn chốn quan trường, dần dà, Phạm Thường Thắng sẽ đem toàn bộ tâm tư đặt trên người của đứa cháu ngoại. Nói tới Nhâm Dũng, thật đúng là không chịu thua kém, sinh viên tài cao của đại học Giang Bắc, sau khi được phân đến thành phố Lương Khê, có sự dìu dắt của Phạm Thường Thắng cũng làm được mấy việc đại sự, mới ba mươi đã làm đến cấp cục phó rồi.

Lần này, nhảy đến Cục Tài chính trở thành cục trưởng. Tuổi tác cũng mới chưa quá ba lăm. Ngoại trừ Nhiếp Chấn Bang, Lý Quốc Hoa những người có gia đình vững chắc vẫn thật là có một dáng vẻ tiền đồ vô lượng. Mình còn có thể làm một hai khóa cho đến khi về hưu, cháu ngoại lúc đó ít nhất cũng có thể đạt đến địa vị hiện tại của mình. Trò giỏi hơn thầy cũng là chuyện không thể không có khả năng.

Trầm ngâm một chút, Phạm Thường Thắng vẫn quyết định nhắc nhở cháu ngoại của mình một chút. Mặc dù, Nhiếp Chấn Bang vẫn nhỏ tuổi hơn cháu ngoại mình, nhưng Phạm Thường Thắng cũng rất rõ, luận năng lực, hai người hoàn toàn không phải cùng cấp bậc.

- Tiểu Dũng, việc của Cục Tài chính, cháu phải cẩn thận. Nhiếp Chấn Bang không phải bất kỳ việc gì cũng dễ dàng đối phó như vậy., có chuyện gì thì cứ nói với cậu, Nhiếp Chấn Bang dù mạnh thế nào cũng không làm gì được cậu.

Những lời nói của Phạm Thường Thắng tự nhiên lại mang một hào khí ngất trời. Bí thư Thành ủy đây cũng không phải là vô ích. Giữa lời nói, hành động, cử chỉ tự nhiên có một khí phách uy nghiêm.

Nhâm Dũng đang nghe, trong lòng mừng rỡ lập tức đứng dậy, ưỡn nghiêm mặt nói:

- Cậu, có câu này của cậu, cháu yên tâm rồi. Nhiếp Chấn Bang dù có thế mạnh thế nào cũng chẳng làm gì được cậu.

- Được, cháu bên này, về trước sắp xếp một chút. Nhiếp Chấn Bang không phải không thích phô trương sao? Vậy cháu sẽ sắp xếp cho hắn một chút.

Ngày nắng hiếm hoi thứ hai trong mùa mưa năm nay, thành phố Lương Khê khó mà ló ra được ánh mặt trời.

Xe của Nhiếp Chấn Bang trực tiếp lái vào sảnh của Cục Tài chính, nhìn cảnh tượng phía trước, Lưu Vệ Quân cau mày.

Thân là trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố, Lưu Vệ Quân nhất định phải duy trì nhất trí cùng với Nhiếp Chấn Bang, cho dù Lưu Vệ Quân rất rõ mình làm trưởng ban thư ký cũng không làm được bao lâu nữa. Nghe nói, mình còn bị điều đến cơ quan y tế Khê Lương đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy. Lưu Vệ Quân rất nóng lòng. Đơn vị văn hóa, giáo dục, y tế làm sao có thể so sánh với cơ quan chính đảng. Với lý lịch của mình, điều xuống đảm nhiệm chủ tịch một huyện cũng là đủ tư cách, cho nên Lưu Vệ Quân rất thỏa chí.

- Chủ tịch, Nhâm Dũng này cũng quá kỳ cục. Hôm qua, tôi rõ ràng thông báo cho anh ta rồi. Không ngờ làm như vậy, nếu không Chủ tịch ngày xin đợi một lát, tôi đi sắp xếp một chút.

Vẻ mặt của Lưu Vệ Quân rất phẫn nộ.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, Lưu Vệ Quân người này, bản chất không xấu. Nếu không vì Dịch Quân ở đây chờ thì Nhiếp Chấn Bang cũng không ngại để cho Lưu Vệ Quân tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này.

- Vệ Quân, không cần nữa. Cùng nhau đi xuống. Tôn trọng không ở vẻ bên ngoài, không cần hình thức. Tôi thấy, sự sắp xếp này của Cục Tài chính rất tốt.

Nhiếp Chấn Bang lập tức nói.

Lưu Vệ Quân lúc này hơi sửng sốt, trong lòng không nén được vui mừng. Chủ tịch Nhiếp gọi mình là Vệ Quân, kiểu xưng hô thân thiết này trước đây chưa từng có. Trước đây, chủ tịch Nhiếp gọi đều là trưởng ban thư ký Lưu, hoặc là đồng chí Vệ Quân. Bây giờ, nói như vậy chứng tỏ mình đã được Nhiếp Chấn Bang thừa nhận rồi.

Dịch Quân bước xuống xe trước, Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe, sau khi bước xuống, Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát trụ sở làm việc của Cục Tài chính. Đây là Tòa nhà làm việc mới được đưa vào sử dụng tháng mười năm ngoái.

Gạch men sứ màu trắng trắng tường ngoài, một dải dài các văn phòng hiện lên hơi gấp khúc. Ở giữa là đại sảnh của trụ sở, hai cột bên cạnh, bên trái treo một tấm biển, trên tầng của Cục Tài chính thành phố Lương Khê, cũng không có băng rôn chào đón. Ở cửa lớn, cũng không có đội ngũ hoan nghênh, dưới tầng chỉ có một người đang chờ.

Lưu Vệ Quân đã ở bên cạnh nói nhỏ giới thiệu:

- Chủ tịch, đây là Nhâm Dũng, anh ta là cháu ngoại của bí thư Phạm.

Câu nói này làm cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Xem ra, mình thay đổi thái độ với Lưu Vệ Quân là xứng đáng, it nhất, quan hệ một tầng này, mình cũng không rõ. Lưu Vệ Quân dù sao cũng là người lâu năm ở thành phố Lương Khê, đối với một ít cạp váy trong thành phố cũng đều rất hiểu rất rõ.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đi lên. Lúc này, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi đến, Nhâm Dũng cũng chạy ra đón chào:

- Chủ tịch Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh.

Nghe câu nói của Nhâm Dũng, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản và nghiêm túc, lạnh nhạt nói:

- Cục trưởng Nhâm, nghe nói tài chính thành phố rất khó khăn, tài chính eo hẹp, tôi rất kinh ngạc. Đây mới là tháng ba, tháng tư chưa đến, các anh bên này đã xuất hiện trường hợp này rồi. Vẫn còn bảy tám tháng nữa, làm sao các anh vượt qua được. Tôi ngồi không yên, cố ý tới xem xem Cục Tài chính rốt cục làm thế nào. Thu nhập tài chính và tiền quỹ của hơn một năm, lúc này mới ba tháng đã không có rồi.

Lời nói này xem như là rất nặng. Nhâm Dũng lúc này nghe những lời này rất xấu hổ, sắc mặt cũng khó coi. May mà, Nhâm Dũng không gọi người khác xuống. Giờ phút này xem như là mất mặt.

Điều chỉnh tâm trạng một chút, Nhâm Dũng cũng cười nói:

- Chủ tịch, mời qua bên này. Được biết ngài tới, mọi người đều ở trong phòng họp đợi ngài.

Dưới sự dẫn dắt của Nhâm Dũng, Nhiếp Chấn Bang một hàng đi vào phòng họp của Cục Tài chính. Lúc này, trong phòng họp thành viên ban lãnh đạo Cục Tài chính đã đợi ở đây.

Đưa mắt nhìn đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Hồ Hữu Tuyền, cười mỉm gật đầu, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xuống. Bên trái là Lưu Vệ Quân trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố, bên phải là Dịch Quân. Nhâm Dũng ngồi bên cạnh Lưu Vệ Quân. Những vị lãnh đạo khác của Cục Tài chính đều theo vị trí mà ngồi.

Nhìn xung quang mọi người một lát, Nhiếp Chấn Bang mặ không chút thay đổi nói:

- Lần này đến Cục Tài chính, tôi mang theo đôi tai chủ yếu là muốn nghe Cục Tài chính bên này về một số dự trù và sắp xếp của Cục Tài chính năm nay. Phương diện này cục trưởng Nhâm, cụ thể là đồng chí nào phụ trách, xin mời giới thiệu một chút đi.

Hạ giọng, Nhâm Dũng nhướn mày, nhoẻn cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, công việc bên này là do tôi tự mình chủ nhiệm, thành phố Lương Khê chúng ta là một hệ thống chế độ chấp hành, Cục Tài chính bên này cũng như vậy, công việc chủ yếu đều là do phân công quản lý.

Ngay sau đó, Nhâm Dũng lại chậm rãi nói. Đối với toàn bộ quy hoạch và đại cục của Cục Tài chính thành phố Lương Khê, nói đến những khía cạnh như dự tính thu chi…bình tâm mà nói, Nhâm Dũng người này quả thật là nhân tài.

Ở phương diện tài chính, có bản lĩnh tương đối vững vàng, các loại con số, đều là buột miệng nói ra. Từ phương diện này có thể nhìn ra được, Nhâm Dũng không phải là loại người ăn rồi ngồi chờ chết.

Sau khi nghe xong báo cáo, Nhiếp Chấn Bang cũng xoay chuyển lời nói, nhìn Nhâm Dũng nói:

- Cục trưởng Nhâm, mấy ngày trước, Cục Công an thành phố bên đó cần trích hai triệu mua thiết bị như mua thêm xe cảnh sát, tại sao lại nói ngươi bên này bị kẹt rồi, đến cuối cùng, giống như bóp kem đánh răng bóp ra ba trăm ngàn đưa cho anh ta?

Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Các đồng chí, không nên coi thường tác dụng của Cục Công an. Trước mắt, mặc dù là lấy kiến thiết kinh tế là trung tâm, nhưng một môi trường trị an tốt vẫn là cần thiết, cùng lúc với phát triển kinh tế, làm tốt công tác hậu cần bảo đảm công việc của công an, làm cho toàn bộ nhân viên cảnh sát thành phố tâm không bên cạnh ao, làm tốt trị an xã hội. Đấy là đáng giá, đây cũng là cần thiết.

Ngẫm lại, nếu toàn bộ an toàn tài sản và tính mạng của quần chúng nhân dân thành phố đều không được bảo đảm, lòng người hoang mang.

Người có tiền đều chạy đến thành phố khác, thành phố Lương Khê chúng ta còn phát triển thế nào? Làm sao phát triển.

Vừa mới hạ giọng, Cục Tài chính bên này, những người xung quanh đều không nói lời nào. Nhiếp Chấn Bang lúc này đang nổi nóng, tự mình phê chỉ thị, không ngờ không có hiệu quả, còn có thể đủ hòa nhã và bình tính như vậy là rất không tồi rồi. Hơn nữa, việc này là một tay Nhâm Dũng thao túng, các thành viên ban tổ chức đảng khác tự nhiên không chủ động sờ đến việc xúi quẩy này.

Nhâm Dũng cũng biết lúc này phải tự mình chống đỡ, thắng rồi , mình sẽ củng cố thêm một bước địa vị ở Cục Tài chính. Từ nay về sau, đây là địa bàn của mình, Nhiếp Chấn Bang muốn nhúng tay vào là rất khó. Chống không được, bộ phận của Cục Tài chính sẽ có hiềm khích, thậm chí chính mình sẽ bị mất quyền lực.

Dựa theo việc trước đó và ước định của cậu mình là Phạm Thường Thắng, Nhâm Dũng lúc này đem toàn bộ vấn đề đều đẩy lên trên, cười nhạo nói:

- Chủ tịch Nhiếp, sự việc này, để tôi giải thích một chút. Không phải là Cục Tài chính chúng tôi không chi, sự thật là Cục Tài chính cũng khó khăn, tiền đại bộ phận đều bị kẹt ở trên tài khoản, bí thư Phạm ra lệnh chết, những số tiền này không được động, phải lưu cho sân bay Lương Khê dùng.

Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang cũng vỗ bàn một cái, trầm giọng nói:

- Hoang đường, phụ trách quản lý tài chính thành phố kinh tế của cả thành phố không chỉ đơn thuần là công việc phụ trách, hạng mục của sân bay Lương Khê, ủy ban nhân dân thành phố đang làm tiếp, cũng không thể nhất thời có thể thành công. Chẳng lẽ nói quần chúng nhân dân, cán bộ của toàn thành phố không cần dùng tiền, đều để trong ngân hàng cho mốc sao? Nhâm Dũng anh làm cái gì để ăn, nghị quyết của thành phố khi nào đến lượt anh quan tâm. Anh chỉ cần phụ trách thu chi của Cục Tài chính là được rồi. Cụ thể thành phố dùng thế nào, tự nhiên có thành phố đến phối hợp.

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nói:

- Cục trưởng Nhâm, công việc của Cục Tài chính bê n này, tôi thấy, anh cũng bề bộn nhiều việc. Tuy nhiên, người có năng lực luôn làm nhiều việc là không sai, cũng không phải việc cần thiết thì không cần phải đích thân làm.

Tôi cảm thấy, để đồng chí Hồ Hữu Tuyền phụ trách công tác chi công của Cục Tài chính cũng có thể thích hợp chia sẻ áp lực công việc của anh.

Những lời này, cũng là vô cùng tàn nhẫn. Nhâm Dũng cũng ngây người. Thật không ngờ, Nhiếp Chấn Bang lại trực tiếp như vậy, làm cho mình một chiêu rút củi đáy nồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi