TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Truyền lệnh xuống tất cả bến cảng ở Vọng Hải, thuyền chài, thuyền buôn, tàu hàng ở bến cảng và cảng biển tất cả các loại thuyền chỉ ra khơi sau khi đã điều tra.

Nhiếp Chấn Bang lại nói:

- Gia Dân, anh đưa một đội đi theo chi đội cảnh sát vũ trang, cảnh sát biển đặc công hành động, ngoài ra ở đây em đích thân dẫn đội. Lần này không bắt được Lâm Chính Tinh,kiếp này coi như sống uổng rồi.

Không ai biết Nhiếp Chấn Bang tại sao có thể có nhiều ý kiến phản đối đối với Lâm Chính Tinh vậy, chuyện này ngay đến Nhiếp Gia Dân cũng không rõ, chỉ có bản thân Nhiếp Chấn Bang rõ nhất. Chuyện này không có liên quan gì đến thù hận, hoàn toàn là trách nhiệm, đây là vấn đề lương tâm.

Cảng Vọng Hải, bến tàu vận tải biển số năm, một ngôi nhà dân đơn sơ. Khi xây dựng bến tàu vốn dĩ những ngôi nhà phá bỏ ven biển được dùng là nơi ở tạm. Từng dãy nhà mái bằng kéo dài xuống dưới, nhưng những ngôi nhà tạm ở đây đã không bị phá bỏ mà được giữ lại.

Bây giờ đều cho công nhân làm việc ở bến tàu này thuê, có thể nói những khu ổ chuột gần bến tàu chính là nơi tập trung đủ hạng người, tốt xấu lẫn lộn, an sinh xã hội cũng là việc làm cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải vô cùng đau đầu.

Lúc này trong một ngôi nhà của người dân, Lâm Chính Tinh đang ngồi trên ghế sô pha trong tay cầm một khẩu súng lục kiểu 64, bên cạnh để bốn hộp đạn. Từng viên từng viên đạn màu vàng cam được ấn vào trong băng đạn. Lâm Chính Tinh rất rõ, bây giờ thành phố Vọng Hải đang toàn lực đuổi bắt mình, không chừng sẽ gặp phải cảnh sát. Lúc đó vận mệnh sẽ là cửu tử nhất sinh. Lo trước tránh họa luôn luôn là thói quen của Lâm Chính Tinh.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, điều này làm Lâm Chính Tinh vô cùng căng thẳng, cầm khẩu súng lên, rắc một cái lên đạn, đứng ở bên cửa, hạ giọng nói:

- Ai?

Bên ngoài truyền vào giọng nói của Ah Xương:

- Ông chủ là tôi.

Cửa nhà mở ra, A Xương từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt, động tác giống như người làm công việc dưới mặt đất vậy, nhanh chóng đóng cửa nhà lại, thấp giọng nói:

- Ông chủ chuẩn bị xong rồi. Theo chỉ bảo của ông chủ, Hắc Tử, tên béo bọn họ mỗi người dẫn theo mười anh em, mỗi người năm trăm nghìn tiền trợ cấp, đều đã trả hết rồi. Tối nay đi chuyến tàu sáng sớm, về phía Xà Đầu Minh ra giá ba mươi vạn một người, chúng ta hai mươi tư người tổng cộng mất bảy triệu hai. Ông chủ, ông thấy có được không?

Nói xong A Xương còn làm một động tác cắt cổ, sắc mặt của Lâm Chính Tinh cũng rất âm trầm:

- Thật là rồng du nơi nước cạn khó tránh bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Xà Đầu Minh cậu ta đây là muốn tiền không muốn mạng sống mà, nói với nó sau khi ra biển lập tức trả tiền.

A Xương sắc mặt có phần khó xử, thấp giọng nói:

- Ông chủ chúng ta không có nhiều tiền mặt như thế, tài khoản trong nước cũng đã bị đóng băng rồi. Hiện giờ trừ đi số tiền trả cho các anh em, chỉ còn hơn ba triệu tiền mặt thôi.

Sắc mặt của Lâm Chính Tinh âm trầm, gật đầu nói:

- Đủ rồi, cậu đi tìm một ít giấy trắng, để ở phía dưới thật cẩn thận, lấy ra một chiếc vali, đựng toàn bộ tiền thật trong đó. Tôi muốn xem xem Xà Đầu Minh gã có răng miệng tốt như vậy không, dám uy hiếp ông chủ, cũng muốn xem gã có phước tiêu số tiền đó không.

Thời gian chầm chậm trôi đi, đối với Lâm Chính Tinh mà nói, mỗi một phút đều là một cực hình hành hạ. Cuối cùng màn đêm đã buông, trên bến tàu đèn dần dần tắt, Lâm Chính Tinh trong lòng những suy nghĩ lung tung vô căn cứ cũng mất đi. Phía bến tàu buổi tối luôn luôn ồn ào. Bên ngoài người đi lại đang bàn luận, bến tàu nào ở thành phố Vọng Hải cũng có cảnh sát, cảnh sát vũ trang và người của quân đội đang tuần tra cảnh giới, lục soát. Lâm Chính Tinh còn lo lắng sẽ lục soát đến đây, bây giờ đã là mười hai giờ rồi, cuối cùng đã thoát khỏi tai nạn này rồi.

Bên này A Xương ở bên ngoài gõ cửa, ba ngắn, ba dài. Đây là ám hiệu giao ước trước, Lâm Chính Tinh đã thay một bộ quần áo lao động vải bạt màu màu xanh da trời, nhìn hoàn toàn đã không còn hình tượng tung hoành ngang dọc của ông chủ tập đoàn Á Hải của Vọng Hải.

Hai người không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu, Lâm Chính Tinh cùng A Xương đi về hướng bến tàu, lúc này dọc theo bến tàu số năm, trên thực tế đã ra khỏi phạm vi của bến tàu rồi. Nơi này cũng là một căn cứ của dân chài thành phố Vọng Hải.

Trong màn đêm băng qua rất nhiều thuyền chài, ở phía ngoài cùng có một chiếc thuyền đánh cá ước chừng khoảng tám trăm tấn đã bắt đầu rời đi.

Vừa vào thuyền, một người đàn ông gầy gò khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đã nở nụ cười đi ra:

- Ông chủ Lâm ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Người này chính là Xà Đầu Minh, ở đất Vọng Hải này là người cầm đầu tổ chức vượt biên tiếng tăm lừng lẫy, không đợi Lâm Chính Tinh nói, Xà Đầu Minh đã tiếp tục nói:

- Ông chủ Lâm quy tắc của tôi, mọi người đều biết, tiền trao cháo múc, thế nào? A Xương và ông chủ Lâm nói đi chứ.

Tiếng nói hạ xuống, sắc mặt của Lâm Chính Tinh cũng có chút khó coi, từ lúc nào ngay cả Xà Đầu Minh cũng dẵm lên đầu mình rồi. Đây quả thực là điều sỉ nhục, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Lâm Chính Tinh vung tay lên, bên cạnh Hắc Tử đã lên thuyền từ trước lập tức lấy ra một valy mật mã, đã đưa cho Xà Đầu Minh. Lâm Chính Tinh trầm giọng nói:

- Xà Đầu Minh quy tắc của tôi cũng là không thấy thỏ không thả chim ưng. Đây là một triệu tiền đặt cọc số còn lại đợi vào vùng biển tự do, toàn bộ đưa hết cho cậu. Lâm Chính Tinh tao mặc dù sa sút nhưng còn chưa đến nông nỗi quỵt chút tiền này của cậu.

Xà Đầu Minh không khách khí, tiến thẳng đến ngay lập tức mở chiếc valy mật mã, số tiền một triệu xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng, sau khi kiểm tra từng cọc một lập tức cười nói:

- Tốt, ông chủ Lâm quả nhiên là người thẳng thắn, nổ neo.

Nói chung giá cả Xà Đầu Minh vượt biên, mỗi một người chỉ có giá ba mươi lăm vạn. Bây giờ Xà Đầu Minh đòi món tiền lớn, một triệu này cũng coi như kiếm lớn rồi.

Nói xong Xà Đầu Minh cũng cười nói:

- Ông chủ Lâm mời ông và mấy vị đây xuống dưới nghỉ ngơi một chút, ngày mai lúc có ánh bình minh cũng là lúc ông chủ Lâm đã có thể thoát nạn rồi.

Đây là phép tắc, nói chung đối với loại người chuyên môn làm chuyện vượt biên như Xà Đầu Minh mà nói, những chiếc thuyền này đều đã được đặc chế rồi. Dưới boong thuyền còn ca bin, chính xác những khách trốn vượt biên đều bị nhét ở tầng đáy của con tàu, có ngăn bí mật thông nhau.

Lâm Chính Tinh mặc dù chưa từng đi bao giờ, nhưng cũng coi như người lão luyện của con đường Vọng Hải, hiểu biết thông thường này vẫn phải có. Ngay sau đó cũng không dài dòng nữa, đưa Hắc Tử và A Xương chui vào một ngăn bí mật trong khoang thuyền.

Đợi sau khi đậy nắp lại, Xà Đầu Minh đã trầm giọng:

- Lái thuyền đi đường ngoài, bây giờ toàn bộ công an và quân đội của Vọng Hải đều đang tìm Tinh béo, chỉ có con đường biển xa kia là an toàn nhất thôi.

Lúc này Xà Đầu Minh đã không biết, phía thành phố Vọng Hải kết hợp với cảnh sát vũ trang, chi đội đặc công cảnh sát biển, hải quân căn cứ ở Vọng Hải cộng thêm mấy đội thuyền quân sự của ngành ngư nghiệp Vọng Hải đã chăng thiên la địa võng trên biển rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã lên tàu khu trục số 121. Lúc này tất cả tàu thuyền tham gia chiến dịch bắt giữ đều đã làm xong công tác liên lạc truyền tin, có thể trực tiếp tiến hành phối hợp liên lạc.

Nhiếp Chấn Bang ngồi yên, bên cạnh Tiếu Thiện Minh đã đi đến thấp giọng nói:

- Chủ tịch, trong thành phố có tin tức, chính là vừa nãy bên bến tàu số năm có ngư dân báo tin, có một chiếc thuyền đánh cá rời bến rồi.

Thuyền cá rời bến? Sáng sớm?

Tin này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có phần không bình thường, mình tuy rằng không phải là người bản xứ ở Vọng Hải, nhưng cũng biết một số chuyện. Thuyền cá rời bến, sớm nhất cũng phải là hơn ba giờ, rời bến vào lúc này rõ ràng không bình thường.

Lập tức Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:

- Chắc chắn là Lâm Chính Tinh, tôi có linh cảm như vậy. Thiện Minh thông báo phía dưới, toàn lực chặn chiếc thuyền cá này.

Linh cảm hoặc nói là trực giác, đây là một cái gì đó vô cùng huyền diệu. Nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói lại là rất bình thường, kinh nghiêm ba năm trong quân đội tại chiến khu Tây Bắc khiến cho Nhiếp Chấn Bang đã luyện thành một người tài năng, đồng thời cũng luyện được khả năng dự cảm vượt xa người thường.

Radar của tàu quân sự bao trùm phạm vi tìm kiếm, toàn lực hoạt động, rất nhanh đã phát hiện ra tung tích của chiếc thuyền cá, không đến nửa tiếng đám người Nhiếp Chấn Bang cũng đã bao vây chiếc thuyền cá.

Nhìn thấy cảnh tượng này Xà Đầu Minh tức giận chửi một tiếng:

- Mẹ nó thằng Tinh béo này ruốt cuộc gây ra chuyện gì, chính quyền đây là muốn đưa gã vào chỗ chết mà, ngay cả tàu khu trục cũng điều động ra kìa.

Tiếng nói vừa hạ xuống, đột nhiên ngăn bí mật phía dưới bỗng nhúc nhích, đám người Lâm Chính tinh đã xông ra, trong tay đều cầm vũ khí, thậm chí còn có năm, sáu khẩu súng tiểu liên. Tình hình này làm cho Xà Đầu Minh hơi sửng sốt, ngay sau đó nói:

- Tinh béo, con mẹ nhà ngươi muốn hại chết bố mày a, mau cút vào bên trong, hy vọng có thể giấu được.

Lúc này Lâm Chính Tinh đã giơ tay lên, nòng súng chĩa ngay vào đầu Xà Đầu Minh trầm giọng nói:

- Giấu? Ai biết Xà Đầu Minh mày có bán rẻ bố mày không? Tính mạng của bố mày từ trước đến nay đều nằm trong tay của chính mình, các anh em đều náu đi. Xà Đầu Minh, mày hãy đàng hoàng. Nếu không trước khi bố mày chết cũng phải kết liễu mày trước.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang nhìn chiếc thuyền cá, trầm giọng nói:

- Đi chúng ta lên thuyền.

Rất nhanh tàu quân sự đã áp sát vào bên cạnh thuyền cá, không đợi đặt ván đi qua, Nhiếp Chấn Bang một cái nhún người đã nhảy sang tới boong thuyền.

Đi vào boong thuyền nhìn Xà Đầu Minh, Nhiếp Chấn Bang đã trầm giọng nói:

- Tại sao phải ra khơi lúc rạng sáng?

Xà Đầu Minh lúc này hoàn toàn nhìn không ra là cái gì Xà Đầu, xem ra đó chính là ngư dân rất bình thường ở Vọng Hải, gật đầu nói:

- Cán bộ chúng tôi lần này muốn đi xa, muốn đi Điếu Ngư Đảo cho nên đã ra khơi sớm một chút.

Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lập tức nói với Xà Đầu Minh:

- Chúng tôi là cục Công an thành phố Vọng Hải, lần này là đang truy bắt một tên tội phạm bỏ trốn vô cùng quan trọng, mong anh phối hợp điều tra.

Nói xong phía sau đặc công của cục công an đã từ bên ngoài đi vào, lục soát từng xó xỉnh trong khoang thuyền một cách kỹ càng.

Có thể nói Lâm Chính Tinh lúc này hoàn toàn hỗn loạn. Nếu Lâm Chính Tinh không phải không tin Xà Đầu Minh, cố ý ra ngoài, chưa chắc đã tìm ra ngăn bí mật. Nhưng bây giờ đều ra ngoài rồi, khoang thuyền lớn như vậy, rất nhanh, cảnh sát đã tìm được một tên đồng lõa bên mình.

Tên đồng lõa này, lúc này cũng không chịu được nữa, đứng ra bắn đoàng một phát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi