Những lời này cũng khiến cho quần chúng được dỗ dành mà mỉm cười. Trong đám người, có một số người lớn gan, càng lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, có những lời này của ngài, chúng tôi tin tưởng Chủ tịch, tin tưởng chính phủ. Thật ra, chúng tôi tập trung ở đây chỉ là muốn thảo luận với nhau, đến Thành ủy và Ủy ban thành phố để mời chính phủ là chủ cho chúng tôi. Bây giờ, chúng tôi đã có thể yên tâm rồi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói tiếp:
- Tuy nhiên, chuyện này, tạm thời thành phố cũng không thể nào trả lời rõ ràng được. Tôi chỉ có thể nói, Thành ủy và Ủy ban thành phố tuyệt đối sẽ không để quyền lợi của người dân bị tổn hại.
Vừa nói xong, đoàn người lại ồn ào trở lại. Lần này tập trung ở đây, mục đích chính là hy vọng thành phố đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, mọi người có phần không được thỏa mãn.
Nhìn cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề lúng túng. Chuyện này, vốn không thể trả lời trong một thời gian ngắn để lừa gạt quần chúng, trả lời qua loa cho xong. Chuyện như vậy, Nhiếp Chấn Bang không làm được, cũng không muốn làm.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nói lớn hơn:
- Yên lặng, mời mọi người im lặng một chút. Bây giờ chưa trả lời không có nghĩa là sau đó cũng không có. Thành ủy và Ủy ban thành phố sẽ không bỏ mặc các vị. Chỉ là, sau khi tập đoàn Á Hải bị niêm phong, ngoài cao ốc Á Hải, còn một số dự án khác bị bỏ dở. Phía thành phố cung đã khẩn trương thảo luận và nghiên cứu, chuẩn bị thành lập một tổ thanh lý tài sản, nhằm vào một số cục diện rối rắm của tập đoàn Á Hải này, như cao ốc Á Hải, sơn trang Thiên Tuyền, trung tâm Tài chính thế giới Á Hải, tiến hành thanh lý một số khu chung cư và xí nghiệp đó. Xin các vị hãy yên tâm, sắp tới, chính phủ sẽ công bố một số địa điểm làm việc cụ thể trên báo chí để đến lúc đó, các vị có thể tiến hành đăng ký. Xin mọi người tin chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cho các vị một kết quả vừa lòng.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, Phó chủ tịch thường trực thành phố Lý Tường Thiên cũng nói:
- Các đồng chí, lời nói của Chủ tịch Nhiếp, mọi người đã nghe rõ rồi chứ? Mọi người hãy đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ một chút. Tập đoàn Á Hải để lại nhiều dự án lớn như vậy. Ngoài ở đây, chỉ tính riêng chung cư đã còn 3, 4 khu nữa. Hơn nữa, các công ty, nhà xưởng của tập đoàn Á Hải, nợ lương, tiền hàng... Những người này cũng đều là những người bị hại. Thành ủy và Ủy ban thành phố không thể trả lời tất cả mọi người ngay được. Như vậy đi, chúng tôi cũng không muốn làm việc nữa, mỗi ngày chỉ trả lời cho mọi người, không biết sẽ kéo dài đến khi nào, mọi người nói xem, đúng không?
Cách làm việc bên xướng bên họa này cũng có vẻ rất hòa hợp, uy lực rất lớn. Lúc này, tình trạng này cũng thể hiện rằng, hiện giờ bộ máy Thành ủy và Ủy ban thành phố Vọng Hải vô cùng đoàn kết.
Những người tập trung ở công trường cao ốc Á Hải cũng dần giải tán dưới sự khuyên giải của các lãnh đạo. Lúc này, Lý Thái Thạch và Nhiếp Chấn Bang đều thở phào nhẹ nhõm. Người dân nói lý là tốt rồi, chỉ sợ là họ không nói lý.
- Chủ tịch Nhiếp, tôi thấy, tổ thanh lý tài sản của tập đoàn Á Hải này cần phải nhanh chóng thực hiện. Việc kích động ở cao ốc Á Hải e rằng sẽ khiến những chỗ khác không yên mà lại xảy ra rối loạn. Nếu thành phố Vọng Hải không muốn đẩy lên đứng mũi chịu sào thì không nên chậm trễ nữa.
Lý Đại Thạch cũng đã đi vào công trường, nói với mấy người Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang cũng rất đồng ý. Trước khi phá vụ án Á Hải buôn lậu, ở phía tỉnh, thậm chí ở trung ương cũng có chút băn khoăn. Nguyên nhân chủ yếu là, thành phố Vọng Hải thành lập trên cơ sở của tập đoàn Á Hải. Một thành phố cấp tỉnh lại được một công ty, một công ty tư nhân chống đỡ, nghe có vẻ như một chuyện cười. Nhưng trên thực tế, cơ sở công nghiệp của Vọng Hải hết sức yếu kém, có thể nói, gần như là không có. Kinh doanh cũng coi như là phát triển, nhưng đó là dựa trên cở sở mức sống của người dân thành phố Vọng Hải. Tập đoàn Á Hải đột ngột đóng cửa, ít cũng có đến hàng chục nghìn người bị ảnh hưởng, thậm chí là đến hàng trăm nghìn người. Đây cũng là nguyên nhân mà trung ương băn khoăn. Nếu như Lâm Chính Tinh không quá huênh hoang, chỉ dựa vào việc ông ta “bắt cóc” nhiều người thì cũng không đến mức phải chết.
Nhưng hiện giờ đã động đến Á Hải rồi, nếu vì việc này mà xảy ra chuyện gì chấn động sẽ khiến cho một số gia tộc không có thiện chí ở Bắc Kinh có cớ công kích. Đến lúc đó, những người này sẽ nói muốn truy cứu trách nhiệm của mình.
Chuyện trong chính trị, thường thường chính là từ những chuyện nhỏ như vậy mà ra. Nhiếp Chấn Bang cũng không dám có chút sơ suất.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bí thư Lý, ý kiến của anh rất đúng trọng tâm. Ý tưởng sơ bộ của tôi là lập tức điều động các nhân viên từ các ban tài chính, công thương, đất đai, xây dựng, công an để thành lập tổ thanh lý tài sải tập đoàn Á Hải.
Sau đó, tổ chức một hoặc là một số cuộc bán đấu giá, đấu giá các tang vật đã bị niêm phong như ô tô, bất động sản gì đó. Ngoài ra, công bố công khai thông cáo đấu thầu cho nhà nước, tiến hành bán đấu giá các dự án xây dựng của tập đoàn Á Hải, từ đó xử lý ảnh hưởng sau khi tập đoàn Á Hải đóng cửa gây ra.
Ngay chiều hôm đó, Nhiếp Chấn Bang triệu tập hội nghị công tác các Chủ tịch. Tổng cộng có 7 vị chủ tịch và phó chủ tịch thành phố Vọng Hải đều tham gia. Chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang chủ trì toàn bộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, tập trung vào sự phát triển kinh tế, phát triển của toàn thành phố.
Phó Chủ tịch thường trực Lý Tường Thiên, phụ trách Chủ tịch quản lý kinh tế, liên lạc với bộ phận công an, kiểm sát và tòa án, quản lý đất công. Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố Lưu Cao Hoa phân công quản lý các mảng công thương, tài chính, thuế đất và xây dựng. Phó Chủ tịch Hồ Gia Vượng quản lý về thị chính, xây dựng, các hoạt động công cộng. Phó Chủ tịch Đặng Nhất Huy mới vào nên tạm thời không phân công công tác cụ thể. Phó Anh Bình quản lý lãnh đạo của công tác nông nghiệp. Vương Đông Cúc, vị Phó Chủ tịch nữ duy nhất, thuộc đảng phái dân chủ đảm nhiệm công tác quản lý mảng khoa học, giáo dục.
Các Chủ tịch thành phố là phụ nữ bình thường đều là thuộc đảng dân chủ, tình hình này rất thường thấy ở các chính quyền địa phương trên cả nước. Một mặt, căn cứ vào quy định của hiến pháp, ở các cán bộ lãnh đạo có một quy định không thể thay đổi là phải có nữ giới, cũng phải có cán bộ thuộc đảng Dân chủ. Như vậy, cán bộ nữ cũng chính là người thuộc đảng Dân chủ là giải quyết xong mọi chuyện, có thể nói là một công đôi việc.
Hội nghị công tác các chủ tịch lần này cũng là hội nghị công tác chủ tịch đầu tiên mà Nhiếp Chấn Bang thật sự tham gia ở thành phố Vọng Hải.
Nhìn qua mọi người, tất cả lãnh đạo của Ủy ban thành phố đều đã ngồi nghiêm chỉnh. Bên cạnh, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ cũng đã ngồi ở ghế chót.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang mới chậm rãi nói:
- Chuyện ngày hôm nay, tôi tin rằng mọi người đều đã nghe nói. Lần này, triệu tập cuộc họp này mục đích chủ yếu là muốn thảo luận một chút về vấn đề giải quyết hậu quả của tập đoàn Á Hải để lại.
- Ý của tôi là, sẽ tổ chức các ban chức năng tương quan, thành lập tổ thanh lý tài sản của tập đoàn Á Hải, tiến hành bán đấu giá các loại phòng ốc, ô tô, các bảo vật đã bị niêm phong. Sau đó, tăng thu hút đầu tư lên 20 độ. Phải mau chóng đưa tình hình kinh tế của thành phố Vọng Hải trở về quỹ đạo.
Trong tình hình này, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần thể hiện sự khiêm tốn gì đó nữa, mà nói thẳng vào vấn đề. Chuyện này, cũng không phải thảo luận về phân công ban ngành gì đó, cũng không phải thảo luận chuyện gì khẩn cấp mà cần phải cẩn thận cân nhắc để tránh đắc tội với người khác. Giải quyết hậu quả của tập đoàn Á Hải để lại mà còn cần nói chuyện nhẹ nhàng uyển chuyển thì chức Chủ tịch thành phố đó của Nhiếp Chấn Bang chẳng khác gì là bất lực.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, Lý Tường Thiên tỏ thái độ đầu tiên, gật đầu nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch. Tập đoàn Á Hải phá sản để lại một cục diện rối rắm, dần dẫn đến tình hình đầu to khó lọt. Nếu thành phố Vọng Hải muốn phát triển kinh tế thì đây chính là một cánh cửa không thể đi qua được. Tôi thấy, nên lập tức thành lập tổ thanh lý, tiến hành thanh lý tài sản và các xí nghiệp của tập đoàn Á Hải.
Sau đó, Lưu Cao Hoa cũng tỏ thái độ ủng hộ. Những vị Phó Chủ tịch khác đương nhiên cũng không có ý kiến gì. Trong chuyện này, trừ khi đầu óc có vấn đề mới đắc tội với Nhiếp Chấn Bang.
Rất nhanh, tổ thanh lý tài sản tập đoàn Á Hải của thành phố Vọng Hải đã được thành lập. Đồng thời, nhật báo Vọng Hải cùng với đài truyền hình cũng đã đưa tin, thông báo, tất cả các cá nhân có liên quan kinh tế đến tập đoàn Á Hải, trong vòng một tháng có thể đem theo đầy đủ các giấy tờ chứng minh đến Cục Tài chính thành phố Vọng Hải để tiến hành đăng ký.
Đồng thời, phòng đấu giá Cường Thịnh đã được thành phố Vọng Hải ủy thác cũng đã cử hành mấy buổi đấu giá. Những chiếc xe sang trọng, các khu nhà cao cấp mà tập đoàn Á Hải để lại đều tiến hành bán đấu giá công khai. Toàn bộ khoản tiền thu được sẽ dùng cho việc giải quyết hậu quả do tập đoàn Á Hải để lại. Tất cả những công việc này đều có vẻ đâu vào đấy. Sau khi nhân sự đã được định ra, không ít cán bộ ở Vọng Hải cũng đã hồi tâm.
Cuối tháng tư, trong khách sạn Vọng Hải, hôm nay là ngày đầu tiên của hội thu hút đầu tư thành phố Vọng Hải. Khi Nhiếp Chấn Bang vừa tới, sau khi vào cửa, sắc mặt liền lạnh xuống. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang chỉ có một cảm xúc, đó là xấu hổ, rất bối rối. Hội nghị thu hút đầu tư đã dự tính gần hai mấy ngày, hội trường to như vậy lại chỉ có 2, 3 người. Đây là một Hội nghị thu hút đầu tư cấp thành phố sao?
Lúc này, có lẽ cảm nhận được cảm xúc của Nhiếp Chấn Bang, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Lưu Minh Vũ cũng đã đi tới. Thời tiết đã trở nên ấm áp hơn, đã có thể mặc một chiếc áo mỏng nhưng lúc này trên trán Lưu Minh Vũ cũng đổ mồ hôi, nhìn Nhiếp Chấn Bang với vẻ mặt thận trọng, thấp giọng nói:
- Chủ… Chủ tịch, phía Cục Xúc tiến và đầu tư đã gửi thư mời đến không ít các xí nghiệp và công ty, ngài xem…
Những lời này vừa hay đổ thêm dầu vào cơn giận của Nhiếp Chấn Bang. Ý của Lưu Minh Vũ rõ ràng là muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Nếu như Lưu Minh Vũ thành thật thừa nhận rằng mình không làm được việc thì có lẽ Nhiếp Chấn Bang sẽ không nói gì. Nhưng với thái độ này, Nhiếp Chấn Bang đã quyết định.