TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Kem đánh răng, bột giặt, đồ điện gia dụng, tủ lạnh, TV, máy giặt quần áo, điều hòa, quần áo, thực phẩm cùng với lương thực, đây là những thứ mà trong một tháng cuối cùng này, Nhiếp Chấn Bang dựa vào mối quan hệ của ông cụ trong nhà nhờ các nhà máy nhỏ trên toàn quốc tăng ca sản xuất ra.

Riêng một chiếc xe chở những thứ này, sau khi chúng được tụ tập lại từ tất cả các nơi trên khắp cả nước, khi ông cụ ra mệnh lệnh một cái, quân đội của quân khu Thủ đô liền xuất động đồng loạt, dán tấm biển quân sự lên, chậm rãi chạy nhanh tới chỗ nhà ga thủ đô, mục tiêu của chuyến đi, chính là ở giữa sa mạc phương Bắc Mãn Châu Lý.

Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đã đi lên chuyến tàu chạy tới Mãn Châu Lý, còn là ba người, Lưu Côn cùng với Đại Long cũng đi cùng. Xe chạy một ngày một đêm. Lúc Nhiếp Chấn Bang đi tới Mãn Châu Lý thì trời đã sáng rồi.

Vừa mới xuống xe, Viên Hưng Hoa đã chạy tới chào đón. Vừa nhìn thấy Viên Hưng Hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng bước nhanh hơn, luận chức vụ thì mình là dân chúng thấp cổ bé họng, dựa vào chẳng qua cũng là quyền lực của trưởng bối mà thôi. Mà nếu luận tuổi cùng với quan hệ thì, người ta là bề trên, lần này còn tự thân tới đây đón tiếp mình, tất nhiên là bởi vì giao dịch lần này là lần tiến hành đầu tiên giữa Hoa – Xô. Nhưng, trong cái này cũng chưa hẳn là không có một phần thái độ của Viên Hưng Hoa nữa.

- Bác Viên, bác làm như vậy thật sự là khiến cho Chấn Bang xấu hổ vô cùng.

Nhiếp Chấn Bang mới mở miệng ra liền hạ thấp tư thái của mình xuống.

Cái gọi là tiểu tiết xuất đại sự. Có đôi khi, có lẽ chính là mấy cái chi tiết nhỏ này lại thường thường có thể quyết định vận mệnh của một người.

Viên Hưng Hoa lúc này cũng phá ra cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Nhiếp Chấn bang, cười nói:

- Chấn Bang này, cậu đúng là khách sáo quá rồi. Bác Viên cậu là một quân nhân. Quân nhân thì sẽ không chú ý này đó nghi thức xã giao đâu. Đừng nhìn bác Viên cậu đây là một kẻ quê mùa. Nhưng, những chuyện cậu làm, bác Viên này cũng là khâm phục từ tận đáy lòng. Nếu không, Đại Long và Hổ Tử, hai cái tên tinh anh này tôi cũng sẽ không cho cậu rồi. Đi, đi về nhà tôi trước, nghỉ ngơi một ngày, buổi tối, việc cần phải làm cũng có không ít đâu. Tôi nghe nói, Chita bên kia gần nhất cũng thường xuyên điều động quân đội. Xem ra, bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.



Nửa đêm, rạng sáng

Giờ phút này, toàn bộ nhà ga Mãn Châu Lý đã bị quân đoàn số chín trú đóng ở biên phòng giới nghiêm toàn bộ. Một đoàn xe lửa chậm rãi chạy từ trong nhà ga ra. Lúc này, kích cỡ tiêu chuẩn nguyên bản đã bị đổi thành kích cỡ tiêu chuẩn của Liên Xô bên kia. Từ sau khi Hoa – Xô cắt đứt quan hệ ngoại giao, đây là chuyến xe lửa kích cỡ lớn đầu tiên chậm rãi đi vào nhà ga Mãn Châu Lý trên tuyến đường sắt cỡ rộng.

Ngay sau đó, đám người Nhiếp Chấn Bang cùng với Lưu Côn đã chờ sẵn ở trên sân ga lập tức liền nhảy lên xe. Ở phía sau đầu tàu, còn cố ý móc thêm một gian phòng có giường mềm, đồng thời, mỗi một khoang hàng hóa đều được quân lính của quân đoàn số chín với võ trang đầy đủ, vẻ mặt nghiêm túc đứng gác.

Mà lúc này, Viên Hưng Hoa mặc một bộ quân phục, thần sắc nghiêm túc nhìn xe lửa, trầm giọng nói:

- Truyền lệnh của tôi, mở lan can tuyến đường sắt cỡ lớn. Toàn bộ hành trình đều giới nghiêm.

Mặc dù nói, hai bên tiến hành giao dịch đều là quân đội. Nhưng, trong tình huống như thế này, việc giới nghiêm cùng với giữ bí mật tất yếu vẫn là nhất định phải có. Thứ nhất, đây cũng không phải là chuyện gì vẻ vang cả. Nói trắng ra là, đây là một vụ buôn lậu điển hình, chẳng qua, người buôn lậu một bên là chính phủ Hoa Hạ, còn một bên là cán bộ cấp cao của Liên Xô mà thôi. Thứ hai, lúc này, quan hệ Hoa – Xô đang trong một thời kỳ nhạy cảm. Nếu chẳng may náo loạn khiến cho mọi người đều biết thì chẳng những sẽ ảnh hưởng tới danh dự cùng địa vị của Hoa Hạ trên trường quốc tế mà nó còn có thể sẽ tạo ra một số ảnh hưởng khó có thể đoán trước cho quan hệ giữa hai nước nữa.

Theo sự tăng tốc dần dần của xe lửa, rất nhanh, liền tiếp cận gần đường biên giới. Giờ phút này, tuyến đường ray vốn dĩ bị phong tỏa chặt chẽ ở phía đối diện cũng chợt sáng lên ánh đèn màu xanh biểu thị an toàn. Lúc này, ở bên phía Liên Xô, dọc tuyến đường cũng đã xuất hiện đầy quân đội.

Nhìn tình hình bên ngoài, Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng gật đầu, thoạt nhìn thì, đám người Alexander Shevchenko cùng với Mykoyan làm việc cũng rất là chu đáo đấy.

Sau khi đoàn tàu tiến vào bên trong biên giới Liên Xô, ngay lập tức liền đổi thành mã số của Liên Xô bên này. Giờ phút này, nhìn từ ngoài vào, đã nhận không ra đoàn tàu lần này có gì khác biệt so với đoàn tàu của Liên Xô nữa rồi. Cùng lúc đó, đoàn tàu cũng chậm rãi chạy tới hướng nhà ga của Chita. Mỗi khi chạy qua một đoạn đường thì quân đội bên phía Liên Xô lại triệt tiêu bớt một bộ phận. Rất nhanh, liền biến mất ở trong đêm đen như mực.

Cũng giống như Hoa Hạ bên này, vào lúc này, ở bên phía nhà ga vận chuyển hàng hóa của Chita, toàn bộ trạm vận chuyển hàng hóa đã bị quân lính của quân đội vùng Siberia bao vậy lại, tuyến cảnh giới kéo dài tới tận hai km bên ngoài.

Theo đoàn tàu được lái vào nhà ga rồi vững vàng ngừng hẳn lại, trên sân ga đã đứng không ít người. Đưa tầm mắt nhìn qua một lượt, Nhiếp Chấn Bang cũng là mỉm cười, nói với Lưu Côn đứng ở bên cạnh:

- Côn Tử, xem ra những người kia còn gấp hơn cả chúng ta không ít đâu. Không thiếu lấy một người, toàn bộ đều đến đây.

Đứng ở phía đầu tiên, Mikoyan cùng với Gano đứng chung một chỗ, bên cạnh bọn họ là Andrea Levski cùng với Alexander Shevchenko hai tên nhóc này. Càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang bất ngờ là, Lý Tuyết Lệ hiện tại cũng đứng ở bên cạnh. Hổ Tử giờ phút này cũng là vô cùng tận chức tận trách đứng ở bên cạnh Lý Lệ Tuyết.

Vừa xuống xe, tên nhóc Gano Yanukovich này liền vô cùng khoa trương chạy tới chào đón, cho Nhiếp Chấn Bang một cái gấu ôm vô cùng hùng hậu, rồi lập tức lại cười ha hả nói:

- Nhiếp, người anh em đáng yêu của tôi, cuối cùng thì cậu cũng đã tới đây. Chúng tôi đều đợi không nổi nữa rồi. Dùng câu nói của người Hoa các cậu chính là, chúng tôi đều đã trông mòn con mắt rồi.

Câu thành ngữ cuối cùng này, cũng là dùng tiếng Trung nói ra được, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi hơi sửng sốt. Nhìn thấy cái dạng này của Nhiếp Chấn Bang, Gano Yanukovich có vẻ hết sức đắc ý, cười nói:

- Ha ha, thật bất ngờ đúng không? Tôi cũng biết nói tiếng trung rồi. Đây chính là thành quả suốt một tháng trời của em dâu đấy.

Bên cạnh, Mikoyan cũng đi tới, khác với sự nhiệt tình của Gano Yanukovich, dù sao thì quan hệ giữa gia tộc của Gano Yanukovich và gia tộc của Nhiếp Chấn Bang còn sờ sờ ra đấy. Lúc này, Mikoyan trên mặt cũng mang theo nụ cười hưng phấn, tuy nhiên, cử chỉ thì có vẻ kiêu ngạo hơn so với Gano Yanukovich.

Đồng dạng, Mikoyan cũng là một câu tiếng trung mở màn:

- Nhiếp, cậu đã đến rồi!

Sau đó, Mikoyan lại tiếp tục dùng tiếng Nga để nói:

- Nhiếp, dựa theo ý tứ của cậu, giao dịch đầu tiên này, bên phía chúng tôi đã chuẩn bị vũ khí đạn dược trị giá một triệu cho cậu rồi. Trong đó, súng trường tấn công tự động AK-47 tổng cộng là 50 nghìn cây. Mỗi cây có nguyên một bộ đạn đi kèm là mười nghìn phát. Mặt khác, chúng ta còn chuẩn bị súng phóng tên lửa chống tăng RPG-7 cỡ 40mm (B-41 của Việt Nam), cùng với súng phóng lựu phản lực chống tăng RPG-18 (Mukha) cỡ 64mm, cùng với cả đạn pháo tương ứng. Giá trị tính ra có lẽ là chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn rồi.

Dù sao là lần giao dịch đầu tiên, khiến cho mấy người muốn sản xuất xe tăng, máy bay thậm chí là cả hàng mẫu của mấy thứ này còn không có nếm được đến ngon ngọt, còn không có bị lôi xuống nước hẳn, cũng không phải là quá thực tế. Mà đồng Rúp thì lại càng không cần phải nói rồi, những người này, trên cơ bản đều là kẻ nghèo nàn, làm sao còn có thể có cái gì đồng rúp nữa. Có thể lấy ra được cái gì vậy, vậy thì cũng chỉ có thể là những thứ này thôi. Lấy thân phận của ông nội tên nhóc Andrea Levski kia thì, một chút vũ khí như vậy đối với bọn họ mà nói, căn bản cũng không phải là vấn đề gì. Mặc dù không có nhà máy công nghiệp quân sự, thì họ cũng hoàn toàn có thể lấy lý do tổn hao bình thường để yêu cầu bên phía quân đội Siberia phải xuất một phê hàng ra.

- Tốt lắm, mấy người anh em, tài năng của các vị đã vượt qua dự liệu của tôi rồi. Toàn bộ trên xe, là những thứ có tổng giá trị một triệu đô la Mỹ. Quần áo, thực phẩm, đồ điện gia dụng, đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng có. Những thứ này trước mắt đều là những mặt hàng có nhu cầu cao ở Liên Xô. Tôi nghĩ, mấy thứ này nếu được vận chuyển tới Matxcova xong thì sau đó, các cậu có thể kiếm được một khoản lợi nhuận trên mười triệu đô la Mỹ chỉ sau một đêm thôi. Phục vụ, nơi này có rượu không? Chúng ta hãy dùng rượu Vodka nặng nhất để chúc mừng thành công của chúng ta đi.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang không thèm để ý một chút nào về phần mấy lời của mình có thể buồn nôn tới cỡ nào. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang liền giống như là một tên buôn lậu, bán hàng đa cấp vậy, tận tình khuyến khích, cổ vũ mấy cái tế bào lợi ích ở trong não bộ của nhóm người đang đứng đây.

Bên cạnh, Gano Yanukovich rất nhanh liền cầm một bình rượu từ bên trong nhà ga ra đây, tất cả những người ở chỗ này đều rót cho mình một ly, sau đó tất cả mọi người đều hô to:

- Ula! Ula!

Lúc này, hai chiếc xe lửa đã hoàn thành việc đổi đầu tàu. Toa tàu có buồng nằm mềm của Nhiếp Chấn Bang cũng được móc vào bên đoàn tàu chứa vũ khí đạn dược. Nhìn toa xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Dương.

Mikoyan hai mắt tỏa sáng, cũng là cười nói:

- Nhiếp, cậu đúng là rất biết cách hưởng thụ. Tôi nghĩ, lần sau tới nơi này, chúng tôi nhất định cũng sẽ sử dụng toa xe chuyên dụng mới được.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, vẫy vẫy tay nói:

- Không, Mikoyan, anh hẳn là phải có tin tưởng hoàn toàn vào chính mình. Tôi tin rằng, tương lai của chúng ta, cách chuyên cơ cũng đã không xa nữa. Không phải sao?

Sau lần giao dịch đầu tiên này, tự nhiên cũng là ước hẹn xong thời gian giao dịch tiếp theo. Nhưng, lần tới, những thứ cần thiết mà Nhiếp Chấn Bang muốn có sẽ không hoàn toàn chỉ là vũ khí đạn dược nữa rồi. Một nửa khác nữa chính là tiền mặt.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai bên đều rõ ràng, đây cũng không phải là dịp thích hợp để giao lưu, hai bên đều rất ăn ý cùng lên xe. Lý Lệ Tuyết tự nhiên là cũng đi theo Nhiếp Chấn Bang ngồi trên đoàn tàu về nước.

Vừa lên xe, Lý Lệ Tuyết liền rút một tập tư liệu từ trong chiếc túi luôn mang theo bên mình ra, đưa cho Nhiếp Chấn Bang, nói:

- Tam thiếu gia, chỗ này là bản ghi chép của giao dịch. 400 triệu rúp đều đã đổi hết thành đô la Mỹ. Ngoại trừ 200 triệu đô la Mỹ đã gửi vào trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ ra, mặt khác, dựa theo chỉ thị của anh, tôi cũng đã giúp anh mở một tài khoản bí mật khác ở Thụy Sĩ, còn lại 130 triệu tôi đều đã gửi vào trong đó.

Nói tới đây, Lý Lệ Tuyết cũng là ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Tam thiếu gia, tôi muốn cầu xin anh có thể đáp ứng tôi một việc, có thể chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi