TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

- Uyển nhi, chúng ta kết hôn đi!

Nhiếp Chấn Bang đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trong lòng của Nhiếp Chấn Bang, nếu như đã có cơ duyên trùng hợp cùng với Đổng Uyển đi đến bước này rồi thì bất luận thế nào cũng nhất định phải cho Đổng Uyển một sự công bằng. Điều này không liên quan gì đến gia thế của Đổng Uyển. Cho dù người đổi lại là Lý Lệ Tuyết, sợ là Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ nói như vậy.

Nhưng Đổng Uyển lúc này lại lắc lắc đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang, trong ánh mắt lộ ra sự cảm động, một nam nhân có thể nói ra lời này cũng không uổng sự ái mộ của Đổng Uyển đối với anh ta, Đổng Uyển nói:

- Chấn Bang, việc này trước tiên cứ hoãn lại đã, bây giờ anh cứ lo cho bạn gái bé nhỏ của anh đi. Theo em được biết thì cô nàng An Na này ra nước ngoài ba năm trước rồi, biết anh trở về thì lúc này sợ là cô ấy không ngồi yên ở nước ngoài được rồi.

Nghe câu này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút đau đầu. Kiếp trước Nhiếp Chấn Bang đã được lĩnh giáo sự cứng đầu của An Na rồi. Nói là có tình cảm thì điều này cũng không thực tế, dù sao thì cộng cả kiếp trước cùng với kiếp này lại, sự qua lại giữa Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na thực sự là ít đến đáng thương. Kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang là trốn tránh, còn bây giờ, giữa Nhiếp Chấn Bang và An Na cũng không co sự giáp mặt nhau được là bao.

Cho dù ở kiếp trước, sau khi Nhiếp gia sa sút, khi mỗi lần Dương An Na đi thăm mình, Nhiếp Chấn Bang hầu như đều dùng những lời châm chọc hoặc chửi rủa để khiến Dương An Na tức giận bỏ đi.

Nhưng, nếu nói là không chút cảm động thì cũng không thể. Bất kỳ người đàn ông nào nếu biết một người con gái có thể vì mình mà kiên trì cả đời đều sẽ cảm động, trừ phi, ngưởi đàn ông đó có tâm địa sắt đá.

Nhìn Đổng Uyển, nét mặt Nhiếp Chấn Bang rất kiên định, nói:

- Uyển nhi, chuyện của An Na em không cần lo, anh sẽ nói rõ ràng với Anna, anh nghiêm túc đấy.

Đổng Uyển lúc này lại phì cười một tiếng, lập tức nói:

- Chấn Bang, tính cách của An Na em rất rõ, đó là người rất có chủ kiến cá nhân, tuyệt đối không phải là một hai câu của anh có thể giải quyết được. Chúng ta trước tiên đừng nói chuyện này nữa, em cũng không ép anh. Chuyện của chúng ta sau này hãy nói đi. Hơn nữa, trong thủ đô, người lấy mấy vợ cũng không ít mà.

Lời nói của Đổng Uyển lại mang theo chút hương vị dụ dỗ, Nhiếp Chấn Bang nghe cũng có chút đỏ mặt, trái ôm phải ấp, chăn lớn cùng ngủ, dường như thực sự là cảnh giới cao nhất của đời người.

Thấy bộ dạng say sưa của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển gắt lên một cái, thấp giọng nói:

- Hừ, sớm đã biết đàn ông các anh không phải là thứ tốt đẹp gì, nhìn trong bát lại nghĩ đến trong nồi. Em và An Na đều không phải là con gái của thế gia bình thường, phương diện này anh giải quyết không tốt, không cẩn thận sẽ gây phiền phức cho Nhiếp gia.

Nói xong, Đổng Uyển lại nghiêm mặt nói:

- Chấn Bang, có một việc thực sự phải thương lượng với anh một chút. Một người bạn của em, cũng được coi là bà con của anh, con cháu của Diệp gia cũ. Cô ấy ở nước ngoài nhiều năm, hôm nay cô ấy muốn tổ chức một buổi tiệc tối từ thiện với sự tham gia của những người nổi tiếng ở thủ đô. Em đã thử tính toán kỹ càng thì trong thủ đô, nơi có cấp bậc cũng chỉ có thể là câu lạc bộ Vương Triều gì gì đó của anh và câu lạc bộ Đại Đường của Dương An Bang rồi. Thế nào đây? Chuyện này anh có thể giúp được không?

Từ thiện của người nổi tiếng?

Cụm từ này Nhiếp Chấn Bang cũng không xa lạ gì. Kiếp trước, từ sau năm 97, con cháu quý tộc hồng sắc trong nước cũng hay tục xưng hồng tam đại và hồng tứ đại. Cùng với việc hưởng thụ cuộc sống xa hoa thì dường như, họ cũng mê luôn cái loại hoạt động này.

Tiền, quyền, đây dường như đều là những thứ vô cùng quan trọng. Ở trước mặt quý tộc hồng sắc, hầu như đều là những thứ nằm trong tầm tay. Đương nhiên, mỗi gia tộc hồng sắc, con cháu trong gia tộc mỗi thời tự nhiên sẽ có nhân vật xuất sắc đến thừa kế con đường của tổ tiên, tiếp tục kéo dài sự vinh quang này. Nhưng, trong đó cũng có không ít con cháu say mê với sở thích hứng thú của mình, say mê với làm từ thiện công ích.

Trong ký ức, bà con trên danh nghĩa này của mình, con gái của lão Diệp gia, hình như đúng là một người nổi tiếng trong loại hoạt động này. Năm đó, người này cũng là người di dân ra nước ngoài sớm nhất trong vòng tròn quý tộc hồng sắc. Ở trong thủ đô này, cũng coi như là một thế hệ thiếu nữ có tiếng.

Làm từ thiện, Nhiếp Chấn Bang trước giờ không chối từ, huống hồ đây còn là bạn gái của mình, một người bạn gái vừa mới đột phá phòng tuyến đưa ra yêu cầu, nếu thẳng thừng từ chối sẽ có vẻ giống kiểu qua cầu rút ván.

Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại thấy cực kỳ phản cảm đối với loại tiệc tối từ thiện với cách thức lộ liễu này. Kiếp trước, chuyện về một cuộc khủng hoảng niềm tin của Hội chữ thập đỏ nào đó đã cực kỳ thịnh hành trên Internet.

Nhìn Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:

- Uyển nhi, làm từ thiện anh cũng không từ chối, có điều, anh muốn nghe tính toán của em, số tiền từ thiện đạt được rốt cuộc chuẩn bị sắp xếp thế nào.

Nghe thấy câu hỏi của Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển cũng ngây ra, nói thực, đối với dạ yến từ thiện người nổi tiếng này, Đổng Uyển biết cũng không nhiều, chỉ là nghe Diệp Tuệ nói qua, đây được coi là phương thức giao tiếp thường thấy trong xã hội thượng lưu ở nước ngoài.

Nhưng cụ thể số tiền quyên góp được dùng thế nào, dùng đến nơi nào, có rơi vào đúng chỗ hay không, Đổng Uyển hoàn toàn không biết gì. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển cũng có chút ngại ngùng, lúc này, sau khi quan hệ của hai người đột phá, Đổng Uyển cũng thể hiện tự nhiên hơn nhiều trước mặt Nhiếp Chấn Bang, làm nũng nói:

- Ai ya, anh hỏi cái này em cũng không biết, anh cứ đi chuẩn bị xong đi, đợi qua mấy ngày, bạn của em trở về rồi anh tự đi hỏi cô ấy là được.

Có chỉ thị của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang lại khẩn trương lên, công việc của Trung ương Đoàn thực sự là rất nhàn nhã, đối với người có một tầng bối cảnh thân phận như Nhiếp Chấn Bang mà nói thì càng là như vậy. Ở đây, mục đích chủ yếu nhất chính là đem cấp bậc nâng lên một chút, kinh nghiệm quan trường nhiều hơn một chút. Chỉ có điều, Nhiếp Chấn Bang tự mình hiểu rõ sự huy hoàng của hệ thống Đoàn trong tương lai nên mới có chút toan tính.

Nhưng lúc này Đổng Uyển lại hạ mệnh lệnh, Nhiếp Chấn Bang cũng đành phải đem trọng tâm đặt vào việc này, hơn nữa, dạ yến người nổi tiếng, đây cũng là một cách tốt để tăng thêm mạng lưới quan hệ.

Câu lạc bộ Vương Triều hiện nay là do Lý Lệ Tuyết phụ trách ở đây. Lý Lệ Tuyết là ông chủ lớn trên danh nghĩa của Vương Triều. Với thân phận quốc tịch Nga, cộng thêm bên người lúc nào cũng theo sau hai vệ sĩ lạnh lùng Đại Long và Hổ Tử, hơn nữa, các ông chủ trong vòng tròn thủ đô hầu như đều rất khách khí với cô ấy, nhất thời, Lý Lệ Tuyết cũng được coi là một nhân vật trong thủ đô, người lắm chuyện còn bầu Lý Lệ Tuyết là nhân vật thần bí nhất.

Cửa Câu lạc bộ Vương Triều

Vương Triều lúc này đã có sự thay đổi chất lượng so với ba năm trước. Vương Triều của lúc đầu chỉ mua tòa nhà nhỏ hai tầng ở khu phía Đông thủ đô để làm nơi kinh doanh. Nhưng Câu lạc bộ Vương Triều ngày nay lại trên cơ sở ban đầu đập đi xây dựng lại.

Vuông vức bốn mặt, cực kỳ phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của người trong nước, tất cả cảnh trí và trang trí đều tôn trọng nguyên tắc đối xứng qua trục truyền thống của Trung Quốc.

Câu lạc bộ Vương Triều chiếm diện tích rất lớn, chừng hai mươi mẫu, trong thời điểm hiện nay, ở một nơi tấc đất tấc vàng như khu phía Đông thủ đô, đây tuyệt đối là một nơi xa hoa, thậm chí có thể so sánh với khu đất của bên trong Hồng tường.

Trước cửa là một khoảng sân đỗ xe rất lớn, lúc này nhìn thì có vẻ là một sự lãng phí, nhưng sau này, khi mà ô tô càng tới càng nhiều thì sẽ biết, cái gì gọi là dự kiến trước.

Toàn bộ tòa nhà hiện lên kiến trúc hình vuông, tổng cộng chín tầng. Cái gọi là, chín là cực số, trong quan niệm văn hóa truyền thống của Trung Quốc, số chín đại diện cho tôn quý, cửu ngũ chi tôn chính là ý như vậy.

Nhiếp Chấn Bang vừa xuất hiện ngoài cửa, lúc này, ở cửa đại sảnh, hai nhân viên bảo vệ cũng đã chạy ra nghênh đón, cực kỳ chuyên nghiệp, trong sự khách khí còn mang theo một khí độ không kiêu ngạo nhưng cũng không xu nịnh, nói:

- Tiên sinh xin chào, mời lấy ra thẻ hội viên của ngài, nơi đây là câu lạc bộ tư nhân, không mở cửa với người bên ngoài.

Đã là câu lạc bộ tư nhân, thẻ hội viên đương nhiên là không thiếu được, đây là tượng trưng của thân phận, hơn nữa chế độ thẻ hội viên này vốn dĩ chính là do Nhiếp Chấn Bang làm ra, vì thế thẻ hội viên là đặc biệt đặt làm từ bên Hồng Công.

Toàn bộ Câu lạc bộ Vương Triều, thẻ hội viên phân làm ba cấp bậc, cấp một là thẻ bình thường nhất, ngoài cần đóng phí hàng năm là năm mươi nghìn tệ ra thì còn cần là các bà con thân thuộc trực hệ của các quan viên cấp Phó bộ các tỉnh thành phố trở lên mới có tư cách này.

Cao hơn một cấp chính là thẻ hồng long cấp hai, phí hội mỗi năm cần là đạt đến mức khủng bố tám mươi nghìn tệ, hơn nữa, khi vào hội cần phải trả một lần duy nhất phí hội tám trăm nghìn tệ, sau khi vào hội thì hưởng thụ cả đời đãi ngộ hội viên, cấp bậc này cần ít nhất cấp bậc Bộ trưởng.

Cấp cuối cùng chính là thẻ kim long, phí hội viên mỗi năm là một trăm hai mươi nghìn tệ, vào hội trả một triệu hai trăm nghìn tệ, cấp bậc ít nhất phải là cấp phó quốc gia trở lên.

Hơn nữa, số hội viên của Câu lạc bộ Vương Triều cũng không phải là không giới hạn. Toàn bộ Câu lạc bộ, số hội viên giới hạn là chín trăm chín mươi chín người, trừ phi có hội viên rút lui hoặc hủy bỏ tư cách, nếu không, cho dù anh là con cháu của thủ trưởng số 1, muốn vào cũng chỉ có thể đợi người khác rời đi. Đây chính là khí phách của Vương Triều.

Hiện nay, toàn bộ câu lạc bộ Vương Triều có ba trăm mười lăm hội viên bình thường, hội viên hồng long là sáu mươi ba người, hội viên kim long là mười một người.

Nhiếp Chấn Bang lập tức lấy ra thẻ hội viên của mình, đây là thẻ hội viên toàn màu đen, trên thẻ là một đồ án xoay quanh con rồng sống động như thật, số trên thẻ chỉ có một chữ số một.

Vừa nhìn thấy tấm thẻ này, hai nhân viên đều đứng thắng người, nghiêm chỉnh nói:

- Ông chủ, hoan nghênh quang lâm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi