TRÙNG SINH TIỂU NƯƠNG TỬ GHI VIỆC (KÝ SỰ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì Đại hoàng tử giữ người lại, cũng vì Mộ Dung Quân dung túng, Hạ Tĩnh Du vẫn ở lại cung của Đại hoàng tử.

Hạ Vân Đô với chuyện Hạ Tĩnh Du ở lại, không thể nghi ngờ là vô cùng hài lòng. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trên mặt lại lộ ra tràn đầy vui mừng.

Cũng giống như Hạ Vân Đô, Đại hoàng tử cũng rất cao hứng. Chẳng qua so với Hạ Vân Đô, cảm xúc của Đại hoàng tử không lộ rõ ra ngoài như vậy, cũng không thấy rõ.

Ba đứa nhỏ ở chung với nhau rất hòa hợp, Mộ Dung Quân một mình rời khỏi.

Để Hạ Tĩnh Du ở lại đây là ngoại lệ rất lớn. Mà nàng, tất phải hồi tẩm cung Hoàng hậu mới được.

Lúc Mộ Dung Quân trở lại tẩm cung, Tân hoàng đã ở đó rồi.

Nhìn đằng sau Mộ Dung Quân không thấy bóng dáng của Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng cười cười: “Ngươi quả nhiên không đem tiểu nha đầu về cùng.”

“Thánh Thượng cũng có muốn để cho Tĩnh Du ở lại tẩm cung của nô tì đâu?” Mộ Dung Quân trả lời cực kì lạnh nhạt, đến lễ tiết cũng không làm, ngồi vào bên cạnh Tân hoàng.

Trường hợp đặc biệt như vậy, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Quân được hưởng. Đương nhiên, cũng chỉ có lúc chỉ có riêng Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân, mới xuất hiện.

“Ngươi thật hiểu lòng Trẫm.” Tân hoàng vẫn chưa tức giận, cũng không trách Mộ Dung Quân tự ý làm, chỉ than nhẹ một tiếng, nói.

“Nô tì cũng chỉ tùy ý phỏng đoán thôi. Nếu là đoán sai, Thánh Thượng chớ trách cứ.” Mộ Dung Quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng cảm thấy đã vô cùng chắc chắn, nàng cảm thấy không đoán sai. Cũng vì vậy, vẻ mặt nàng cũng không thấy chút khác lạ nào, vẻ mặt rất thản nhiên.

Tân hoàng lắc đầu, đối với Mộ Dung Quân, từ trước đến nay đều khoan dung hơn với người ngoài rất nhiều.

Cũng chỉ với Mộ Dung Quân, Tân hoàng mới nói được lời thật lòng: “Lần này Hạ Trăn trở về, ngươi thấy thế nào?”

“Hửm?” Mộ Dung Quân chớp mắt mấy cái, thật không ngờ Tân hoàng sẽ hỏi nàng về chuyện này.

“Thế nào? Không muốn nói cho Trẫm nghe?” Nếu là người khác còn chưa tính, nếu Tân hoàng hỏi Mộ Dung Quân, vậy thì khẳng định vẫn muốn biết được nàng thật sự nghĩ gì rồi.

“Thật cũng không phải.” Tân hoàng đã có ý hỏi, Mộ Dung Quân cũng không kiêng dè, nói thẳng, “Nô tì chỉ cảm thấy, với quan hệ của nô tì cùng tướng quân phu nhân, sợ là không thích hợp tham gia việc này.”

“Không thể. Nếu Trẫm hỏi, sẽ không sợ ngươi bận tâm quan hệ cá nhân.” Nói đến quan hệ cá nhân, Tân hoàng cùng Hạ Trăn, lại làm sao không phải thế được?

Hơn nữa, so với Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên, Tân hoàng cùng Hạ Trăn mới đúng là sinh tử chi giao, là huynh đệ đã từng hi sinh mạng sống cho nhau.

Nói về tâm tư, Tân hoàng lại làm sao không?

“Vậy nô tì liền nói tình hình thực tế.” Trực giác nói cho Mộ Dung Quân biết, khả năng này là cơ hội duy nhất nàng có thể nói với Tân hoàng việc này. Một khi bỏ qua, liền không có lần tiếp theo rồi.

Vì vậy, sau một lúc lâu trầm mặc, Mộ Dung Quân nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, thẳng thắn nói: “Nô tì đã từng gửi thư cho Như Nghiên, bảo nàng cùng Hạ tướng quân đừng trở về.”

Tân hoàng không nhìn về phía Mộ Dung Quân, cúi đầu uống một ngụm trà, sắc mặt không có chút thay đổi.

Chuyện Mộ Dung Quân gửi thư cho Mạc Như Nghiên, hắn vẫn biết. Nếu trước không ngăn cản, hiện nay đương nhiên cũng sẽ không nói thêm gì nữa.

Mộ Dung Quân đương nhiên rõ ràng, nếu không phải Tân hoàng cho phép, thư của nàng không có khả năng mỗi bức đều thuận lợi đưa đến tay Mạc Như Nghiên.

Nhưng càng rõ ràng, Mộ Dung Quân mới càng khó chịu.

Ngày tháng năm năm bình tĩnh qua, vì sao Tân hoàng lại cố ý muốn phá? Tiên hoàng lúc sống nhìn chằm chằm năm năm, Tân hoàng lại không đánh lại được năm đầu tiên của mình sao?

Rõ ràng là rất gian nan, ngày tháng dày vò đều đã đi qua, kết quả lại…

“Thánh Thượng chắc cũng giống như nô tì, thật không ngờ Như Nghiên cùng Hạ tướng quân sẽ thật sự trở về Đế đô! Thật giống như năm năm trước, Thánh Thượng cũng không tin Hạ tướng quân sẽ dẫn theo Tây Bắc quân về Đế đô cứu Thánh Thượng, nhưng mà, Hạ tướng quân vẫn đến đây.” Mộ Dung Quân nói chuyện năm năm trước, là vì nàng cực kì hiểu rõ, Tân hoàng thật sự không quên những cái này. Thái tử điện hạ thời khắc đó, chân thật hơn bất cứ lúc nào, cũng càng trọng tình trọng nghĩa.

“Đúng, Trẫm thật không ngờ, năm năm trước Hạ Trăn sẽ về Đế Đô. Thật giống như bây giờ, bốn người cả nhà bọn họ một lần nữa xuất hiện trước mặt Trẫm, vẫn khiến Trẫm hổ thẹn như cũ.” Tân hoàng không phủ nhận, hắn hổ thẹn với Hạ Trăn. Nhìn thấy ánh mắt Hạ Trăn vẫn trong suốt như cũ, trong lòng Tân hoàng cũng không rõ cảm xúc gì.

Hạ Trăn không nhìn ra dụng ý của hắn, Mạc Như Nghiên sao không hiểu được? Với tâm kế của Mạc Như Nghiên, hoàn toàn có thể ngăn Hạ Trăn lại, cũng có thể dẫn mấy đứa nhỏ trốn đi.

Tân hoàng không chút nghi ngờ Mạc Như Nghiên sẽ bảo vệ cho điểm mấu chốt đó, sẽ không dễ dàng chọc giận hắn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội ra tay. Nhưng, Mạc Như Nghiên lại cứ như vậy cùng Hạ Trăn trở lại.

Là quá tin tưởng hắn coi trọng Hạ Trăn? Hay là cảm thấy Tân hoàng hắn đây thật sự có thể nhân từ đến nông nỗi kia? Đến chính hắn cũng không tin tưởng mình, Mạc Như Nghiên lại lo lắng tới đâu vậy?

“Nô tì cũng thấy cực kì kinh ngạc.” Nghe nói Tân hoàng nói đến từ “Hổ thẹn”, Mộ Dung Quân không hiểu liền thả lỏng xuống, “Với tính tình Như Nghiên, nên biết được biến hung thành may mới đúng. Nhưng nàng ấy lại chọn con đường nguy hiểm nhất, thậm chí đưa cả hai đứa con về cùng. Nô tì tự nhận, không có dũng khí như vậy.”

“Dũng khí?” Không nghĩ tới Mộ Dung Quân lại hình dung Mạc Như Nghiên như vậy, Tân hoàng đột nhiên nở nụ cười, “Ta thấy là ngu ngốc thôi! Nếu không phải Mạc Như Nghiên ngu ngốc, làm sao có thể lại về Đế đô?”

“Ừm, thiếp cũng thấy lần này Như Nghiên không nên trở về.” Nếu Tân hoàng xưng “Ta”, Mộ Dung Quân cũng thuận thế tự xưng thiếp. Cứ như vậy, hai người trở nên tự nhiên, giống như bạn hữu thân quen, lại như đôi phu thê bình thường.

Cách nói chuyện như vậy, Tân hoàng cực kì hưởng thụ. Mà như vậy, Tân hoàng càng nguyện ý nói với Mộ Dung Quân nhiều lời trong lòng hơn thường ngày một chút.

“Đến ngươi cũng không tin ta?” Mang theo tự giễu, Tân hoàng đặt chén trà xuống, trịnh trọng nhìn Mộ Dung Quân, “Nếu như ta nói ta không tính làm gì Hạ Trăn, ngươi tin không?”

“Tin.” Không cần nghĩ ngợi, Mộ Dung Quân liền gật đầu.

Chống lại Mộ Dung Quân không nghĩ ngợi gì, Tân hoàng lắc đầu: “A! Nhưng ta lại không tin bản thân ta.”

Một câu không tin của Tân hoàng, làm không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Mộ Dung Quân đứng lên, đi đến trước mặt Tân hoàng: “Không sao, thiếp tin người.”

Ánh mắt Tân hoàng nháy mắt đỏ lên. Đến hắn cũng không dám tin chính mình, Mộ Dung Quân lại nói, sẽ tin tưởng hắn sao?

Tin hay không, cho tới bây giờ không phải ngoài miệng có thể nói được. Tân hoàng có thể cảm giác được Mộ Dung Quân thật lòng thật dạ, cho nên mới lộ ra kinh ngạc, cũng càng vì thể mà lay động.

Cùng lúc đó, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn rời hoàng cung đã thuận lợi đến phủ tướng quân Tân hoàng chuẩn bị cho bọn họ, hơn nữa còn thuận lợi tiến vào ở.

Cho dù không có Lăng Việt, không có Trương bà bà ở bên cạnh, một vài việc có chút không quen. Nhưng mà, mặc kệ là Mạc Như Nghiên hay là Hạ Trăn, cũng không thật sự đem tòa phủ tướng quân tráng lệ này thành nhà của mình. Nếu không phải nhà mình, phòng không thoải mái, cũng không cần tìm hiểu kỹ càng nữa.

Rửa mặt chải đầu xong, nằm trên giường, Mạc Như Nghiên đột nhiên hỏi Hạ Trăn: “Hối hận không?”

Mạc Như Nghiên hỏi, đương nhiên không chỉ chuyện về Đế đô, mà là để hai đứa nhỏ ở lại hoàng cung.

Hạ Trăn trầm mặc, lắc đầu: “Không.”

Trước khi nhìn thấy Tân hoàng, trong lòng hắn vẫn luôn mang theo nhớ nhung. Mà nay lúc gặp được Tân hoàng, hắn lại dấy lên hi vọng.

Tân hoàng lúc này, bỗng nhiên khiến cho Hạ Trăn nghĩ đến tâm trạng lúc trước khi gặp Mạc Như Nghiên. Có chờ mong cũng có lo lắng, có khẩn trương cùng không yên lòng. Nhưng niềm tin phát từ trong nội tâm, đều giống nhau y như đúc, không khác biệt.

Năm đó dù bị Mạc Như Nghiên từ hôn, mãi đến lần thứ hai trở về liên hoa thôn, Hạ Trăn cũng chưa từng oán hận Mạc Như Nghiên. Đến ngay cả hai chữ “Thất vọng”, cũng chưa từng nói tới.

Hiện giờ với Tân hoàng, Hạ Trăn cũng luôn giữ phần tin tưởng kia.

Tất cả mọi người nói, Tân hoàng sẽ giết hắn. Nhưng trên thực tế, Tân hoàng không có, không phải sao?

“Thiếp cũng không hối hận.” Mạc Như Nghiên cong môi, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, “Nhìn thấy Tĩnh Du, Vân Đô chơi với Đại hoàng tử vui như thế, thiếp bỗng nhiên cảm thấy, có phải thiếp nghĩ quá mức rồi không? Mặc kệ là có chuyện gì, thiếp cũng nghĩ tới con đường tệ nhất. Như vậy, có phải không tốt không?”

“Không.” Cầm lấy tay Mạc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi