TRÙNG SINH TIỂU NƯƠNG TỬ GHI VIỆC (KÝ SỰ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ)

Hạ Trăn còn thật sự gật đầu. Đương nhiên hắn dám nói, cũng cho là như thế.

“Chàng dám nói, ta lại không dám nhận.” Nhìn thấy Hạ Trăn nghiêm túc, Mạc Như Nghiên càng không biết làm sao, “Không nói dân chúng thiên hạ sẽ phỉ nhổ ta như thế nào, chỉ nói vị Thái Tử điện hạ kia, sợ sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Tính tình Thái Tử điện hạ tương đối chân thật, có chút hiểu lầm với việc này.” Cho dù Hạ Trăn rất cố gắng giải thích rõ ràng ý tứ của Thái tử, nhưng vẫn không thể nào thành công.

Thái tử lớn lên ở hậu cung, càng hiểu rõ tranh đấu trong phủ trạch hơn bất cứ kẻ nào. Nếu nói Mạc Như Nghiên không phải bởi vì xuất thân của Hạ Trăn không cao, cho nên từ hôn, Thái tử nhất định không tin.

Hơn nữa chính Hạ Trăn cũng không thể phủ nhận, hai năm trước khi hắn bị từ hôn, hắn vẫn chưa nói thật thân phận ở quân Tây Bắc.

Sự cố chấp của Thái tử, Hạ Trăn cũng không tán đồng. Lúc ấy hắn không cho Mạc Như Nghiên biết, đơn giản vì, hắn không cho rằng thân phận ở trong quân Tây Bắc của hắn có thể thay đổi được chuyện gì.

Ở trong lòng Hạ Trăn, từ đầu đến cuối đều đặt Mạc Như Nghiên ở một vị trí rất cao. Hắn cực kỳ cố gắng muốn đuổi kịp Mạc Như Nghiên, nhưng trên thực tế, hắn làm còn chưa đủ.

“Thật ra cũng không phải hiểu lầm.” Một tay Mạc Như Nghiên chống cằm, nhìn Hạ Trăn từ trên xuống dưới, “Nhưng ta thấy lạ là có Thái tử làm chỗ dựa lớn như vậy, thế mà chàng còn có thể giữ vững thuần phác trước sau như một? Chẳng lẽ không phải là thăng chức rất nhanh, ngay cả đi đường cũng mang theo gió sao?”

“Thái tử là bạn tốt, không phải chỗ dựa.” Hạ Trăn lắc đầu với Mạc Như Nghiên, rất nghiêm túc giải thích.

Được rồi, Mạc Như Nghiên cực kỳ tin tưởng, nàng không có khả năng được vị Thái tử kia thích. Bởi vì không chỉ có hắn, mà với Thái tử, Hạ Trăn cũng là bạn tốt.

Bạn tốt của Thái tử..... Mạc Như Nghiên nghĩ một chút, là có thể đoán được Thái tử coi trọng Hạ Trăn ra sao.

Kệ đi, binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn, nếu thật tới trước mặt Thái Tử điện hạ, cho dù bị Thái Tử điện hạ thiên đao vạn quả, nàng cũng chỉ có thể nhận.

Hạ Trăn hồi âm, do Mạc Như Nghiên viết thay.

Hạ Trăn trả lời thư đơn giản hơn tiếng lòng thao thao bất tuyệt của Thái Tử điện hạ rất nhiều.

Ngoại trừ giải thích chuyện Cẩm Tú Phường đầu độc chỉ là bị người vu hãm(vu cáo+ hãm hại), rất nhanh sẽ giải quyết. Đồng thời cũng biểu lộ cảm kích vì Vệ đại nhân đã đến, và...... Quyết tâm tùy thời đợi lệnh.

Tùy thời đợi lệnh, đó là thật sự phải đi Đế đô rồi. Nghĩ đến đây, Mạc Như Nghiên không khỏi rơi vào trầm tư.

Lấy được thư trả lời của Hạ Trăn, hai thị vệ ở lại Trấn Hoài Thủy Trấn một đêm rồi rời đi.

Cùng lúc đó, ở huyện Thanh Sơn nha dịch tri phủ uổng công vô ích, không thể thuận lợi đưa Tô Linh trở về.

Nhưng Nhạc tri phủ biết Tô Linh ở nơi nào, là ở nhà hắn.

Nhạc tri phủ vốn định trực tiếp giao Tô Linh ra. Nhưng khi nghe nói Mạc Như Họa đã trở thành thiếp thị của Nhạc Hành Tri, Nhạc tri phủ dừng một chút, sai người cố ý lộ tiếng gió(ý tứ, ngụ ý) cho Tô Linh.

Sau đó, Tô Linh một mình chạy trốn.

Đi lần này, chính là không còn hướng đi.

Nghe nói Tô Linh đang lẩn trốn, án này không nghi ngờ gì, cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, biến thành án treo.

Vệ đại nhân hữu tâm vô lực, cũng chỉ có thể theo như Nhạc tri phủ đoán trước, đến đây dừng lại. Đợi ngày khác tìm được Tô Linh, lại tiến hành thẩm tra xử lí.

Không tìm thấy Tô Linh, Vệ đại nhân cảm thấy thật hổ thẹn với Hạ Trăn, càng không có cách nào ăn nói với Thái Tử điện hạ.

Cho nên, vừa bãi đường, đã âm thầm tới tìm Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.

“Hạ tướng quân, ngài xem xảy ra việc này. Hạ quan thật sự xấu hổ, không dám tới gặp ngài!” Vệ đại nhân nói xong có chút quẫn bách đỏ mặt.

“Vệ đại nhân không cần để tâm như vậy.” Tô Linh chạy trốn, cũng không trong dự liệu của Hạ Trăn. Vệ đại nhân vồ hụt, cũng không phải mong muốn. Đối với cái này, Hạ Trăn cũng không trách cứ.

“Thật sự là......” Vệ đại nhân lắc đầu, không nhịn được liền đè thấp giọng nói, “Mong rằng Hạ tướng quân có thể ở chỗ Thái Tử điện hạ nói tốt vài câu cho hạ quan. Trong lúc điều tra vụ án này, hạ quan thật sự đã tận tâm tận lực, chưa từng có chút chậm trễ nào. Thật sự là kẻ xấu giảo hoạt, lại sớm chạy trốn mất. Hạ tướng quân cứ việc yên tâm, hạ quan chắc chắn nghiêm trị quan viên có liên quan, nhất định sẽ không để phu nhân chịu uất ức.”

Vệ đại nhân quy phục, Hạ Trăn cũng không ngầm hiểu, nghiêm nghị trả lời: “Vệ đại nhân thân là mệnh quan triều đình, đối nhân xử thế cũng phải tuân theo trình tự luật lệ, không thể vì tình riêng mà làm trái luật lệ, tùy tiện giận chó đánh mèo.”

Vệ đại nhân liên tục hô vâng. Nhưng khi nhắc tới vụ án của Cẩm Tú Phường, Vệ đại nhân không nhịn được vẫn dò hỏi Hạ Trăn có cái nhìn như thế nào.

Thật ra hắn muốn tùy tiện kết án, nhưng Thái Tử điện hạ sẽ không đồng ý, Hạ tướng quân lại càng không đồng ý.

Mà nay Hạ tướng quân nhắc tới trình tự pháp luật, Vệ đại nhân càng thêm tiến thoái lưỡng nan.

Người đời đều biết quân Tây Bắc cương trực công chính nhất, thế mà nay lại đụng tới trên đầu Thanh Viễn đại tướng quân, dù là hắn muốn nhẹ tay, cũng lo sau này quân Tây Bắc tìm hắn nhắc chuyện cũ không phải sao?

Vệ đại nhân nghĩ đến sâu xa, Hạ Trăn lại chỉ có một câu, nên xử lý như thế nào, thì xử lý như thế đó.

Như vậy, Vệ đại nhân hoàn toàn nhức đầu rồi.

Cuối cùng, vỗ trán một cái, Vệ đại nhân trực tiếp gửi thư cho Thái Tử điện hạ. Đồng thời, cũng trình sổ con lên Thánh thượng.

Vệ đại nhân không coi là nhỏ bé, hắn trình sổ con lên, tự nhiên khiến cho Thánh thượng coi trọng.

Rất nhanh, Thái tử đã bị Thánh thượng triệu vào trong cung: “Thanh Viễn tướng quân cưới thê rồi?”

“Hồi bẩm phụ hoàng, vâng.” Nói tới chuyện này, Thái tử muốn nhăn mày. Nếu không phải Thánh thượng tự mình tra hỏi, hắn cũng không muốn chấp nhận chuyện này.

“Một nữ nhi tri huyện?” Rất rõ ràng, với việc này Thánh thượng cũng không cho là đúng. Cho dù Hạ Trăn rời khỏi quân Tây Bắc, bằng vào thân phận và phẩm hàm của Hạ Trăn, làm sao cũng không đến mức cưới nữ nhi của tri huyện mới phải.

“Dạ.” Bởi vì trong lòng quá mức buồn bực, Thái tử cũng không muốn nói nhiều.  Đứng khô khốc ở nơi đó, đợi chỉ thị khác của Thánh thượng.

“Ngươi cũng không khuyên chút hả?” Hạ Trăn và Thái tử thân nhau như thế nào, trong lòng Thánh thượng biết rõ. Nhớ trước đây ông muốn loại bỏ Hạ Trăn, Thái tử năm lần bảy lượt yết kiến, đều bị ông cản trở về.

Cảnh tượng mấy tháng rành rành trước mắt, Thánh thượng không tin, Thái tử sẽ quên Hạ Trăn nhanh như vậy.

Thái tử là người nhớ tình cũ ra sao, chính mắt Thánh thượng thấy nhiều năm như vậy, trong lòng biết rõ.

“Đã từng khuyên nhưng không khuyên được ạ.” Sao có thể không khuyên? Vì khuyên Hạ Trăn dừng cương trước bờ vực, ngay cả tiểu quận chúa của Thanh vương phủ Thái tử cũng mang ra. Kết quả, vẫn không thể lưu lại tâm của Hạ Trăn.

Nói tới việc này, tâm tình Thái tử càng thêm u ám, đến sắc mặt cũng trở nên mất mát.

Thoáng nhìn bộ dạng của Thái tử như vậy, Thánh thượng thở dài, cuối cùng buông lời: “Được rồi! Nếu việc đã đến nước này, triệu hồi Hạ Trăn trở lại đi!”

“Phụ hoàng?” Không dám tin nhìn Thánh thượng, Thái tử còn tưởng rằng, ít nhất phải chờ tới hắn giao hết binh quyền trong tay ra, Thánh thượng mới có thể nhượng bộ.

Thật ra Thái tử không phải luyến tiếc binh quyền trong tay. Lấy binh quyền hiện nay của hắn đổi Hạ Trăn trở về, Thái tử bằng lòng.

Nhưng mà, một khi giao binh quyền ra, không nghi ngờ gì là giao tính mạng từ trên xuống dưới gần hai mươi vạn tướng sĩ quân Tây Bắc vào trong tay người khác. Lựa chọn này, Thái tử không có cách nào dễ dàng làm ra.

Ngoài Hạ Trăn, Thái tử cũng không tin ai. Dù là Thánh thượng tự mình chưởng quản quân Tây Bắc, Thái tử cũng không dám kết luận bừa.

“Trẫm nói rõ ràng trước, Hạ Trăn trở về, binh quyền của hắn không có khả năng trở lại.” Thánh thượng đâu phải người dễ nói chuyện? Dù là làm ra thỏa hiệp, khẳng định cũng còn có hậu chiêu, “Quân Tây Bắc nơi đó, hắn cũng không cần về. Ở lại Đế đô, làm một võ tướng đi! Trọng trách phòng ngự Hoàng cung, giao cho hắn phụ trách.”

Thánh thượng nói dứt lời, đồng thời vui sướng trong lòng Thái tử dần dần tan đi.

Quả nhiên, phụ hoàng vẫn không tin hắn. Vì đề phòng hắn, không tiếc lấy Hạ Trăn làm mồi, ép hắn phải xung đột với Hạ Trăn!

Thái tử chưa bao giờ nghĩ tới bức vua thoái vị. Nếu hắn thực sự có ý nghĩ như vậy, trước đó Hạ Trăn còn chưa rời khỏi quân Tây Bắc quân đã sớm làm rồi. Sao phải chờ tới bây giờ, khiến chính mình không đường thối lui?

Trong lòng, Thái tử vẫn trông đợi, Thánh thượng có thể tín nhiệm hắn. Dù chỉ là một chút tín nhiệm, cũng đã đủ rồi.

Nhưng mà, thánh thượng vẫn là không chờ kịp.

Sau khi chắc chắn Hạ Trăn không liên quan với bất kỳ một đảng phái nào ở Đế đô, Thánh thượng mới lựa chọn triệu hồi Hạ Trăn. Giao vào trong tay Hạ Trăn an nguy của ông ta và hoàng cung.

Thánh thượng làm vậy, là tín nhiệm Hạ Trăn sao?

Hoàn toàn ngược lại. Thánh thượng đang khảo nghiệm rốt cuộc Hạ Trăn trung thành với ai.

Chỉ cần Hạ Trăn vâng thánh mệnh, trở thành đầu lĩnh của quân hộ vệ hoàng cung, ngày sau muốn ở trong ngoài hoàng cung gặp gỡ, thì Thái tử điện hạ sẽ bị Thánh thượng ngàn phòng vạn phòng!

Mà một khi thánh thượng hạ lệnh, Hạ Trăn phải dẫn đầu đối đầu với Thái Tử điện hạ đã từng kề vai sát cánh bên nhau. Đây mới thật là tâm kế tàn nhẫn.

Tâm tư Thánh thượng khó lường, Thái tử lại nháy mắt có thể lĩnh ngộ. Giống vậy, kế tiếp phải xem Hạ Trăn đáp lại thế nào.

Ngày ấy Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên rời khỏi trấn Hoài Thủy, Nhạc Hành Tri có tới tiễn đưa.

“Thật không nghĩ tới, biểu muội còn có thể yên lành êm đẹp rời khỏi trấn Hoài Thủy. Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Hiện nay Mạc phu nhân, ngược lại bị biểu muội làm hại có nhà không về được, biến thành đào phạm nơi nơi tránh né.” Đứng ở trước mặt Mạc Như Nghiên, trong lòng Nhạc Hành Tri vô cùng bất mãn.

Hắn không nghĩ ra, sao Mạc Như Nghiên lại may mắn đến như vậy. Ở huyện Thanh Sơn, là hắn nhiều chuyện cứu Mạc Như Nghiên. Mà nay tới trấn Hoài Thủy, không hiểu sao Mạc Như Nghiên lại có thể đợi được Vệ đại nhân Tổng đốc Lưỡng Giang đến!

Nếu không phải Vệ đại nhân đúng lúc xuất hiện, hôm nay đương nhiên sẽ là một cảnh tượng khác.

Nhạc Hành Tri nên may mắn, Nhạc tri phủ không nói thật với hắn thân phận của Hạ Trăn. Nếu không giờ này khắc này, sắc mặt của hắn mới thật sự càng khó coi.

Về phần Nhạc tri phủ giữ bí mật, đương nhiên không phải tốt cho Hạ Trăn, ngược lại là vì Nhạc Hành Tri.

Sau này Nhạc Hành Tri phải vào kinh đi thi. Không có gì bất ngờ xảy ra,  khẳng định muốn xuất sĩ làm quan.

Nếu hiện nay Nhạc Hành Tri hoàn toàn đắc tội với Hạ Trăn, ngày sau làm sao đến Đế đô? Sao chiếm được một vị trí nhỏ ở Đế đô?

Đứng sau lưng Hạ Trăn, là Thái tử điện hạ cao cao tại thượng!

Hơn nữa, hiện nay Nhạc tri phủ cũng không thật rõ là vì sao Hạ Trăn lại đột nhiên xuất hiện ở huyện Thanh Sơn.

Liên quan đến chuyện của quân Tây Bắc, Nhạc tri phủ không dám nói lung tung, cũng không dám truyền ra ngoài. Hơi vô ý, đó là phải rơi đầu.

Sắc mặt lúc này của Nhạc Hành Tri thật sự vô cùng khó coi. Mạc Như Nghiên cũng không thèm nói gì, đi thẳng lên xe ngựa. Mặc kệ vẻ mặt xanh mét của Nhạc Hành Tri đứng ở nơi đó, cực kỳ phẫn nộ.

Bởi vì sự tức giận và không cam lòng càng cháy càng mạnh, Nhạc Hành Tri không nghĩ nhiều, ngăn Hạ Trăn lại.

“Ngươi thật sự cảm thấy, ngươi và Như Nghiên biểu muội xứng đôi à? Cho dù gả cho ngươi, Như Nghiên biểu muội cũng dựa vào của hồi môn của Mạc phủ sống qua ngày. Ngươi thì sao? Chờ Như Nghiên biểu muội vất vả kiếm tiền nuôi sống ngươi?” Nhạc Hành Tri chướng mắt Hạ Trăn. Không đơn giản bởi vì xuất thân của Hạ Trăn không đủ cao, càng bởi vì Hạ Trăn ăn uống ngủ nghỉ toàn dựa vào Cẩm Tú Phường của Mạc Như Nghiên, thật sự quá hèn nhát vô năng.

Hạ Trăn đã từng cho rằng, hắn thua Nhạc Hành Tri. Bởi vì xuất thân của Nhạc Hành Tri, và càng bởi vì tài học của Nhạc Hành Tri.

Hạ Trăn đã từng nghe Nhạc Hành Tri nổi danh. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khoa khảo sang năm, Nhạc Hành Tri sẽ có thể lấy về công danh.

Nhưng mà ngay lúc này, sau khi gặp Nhạc Hành Tri rồi, Hạ Trăn lại cảm thấy, phẩm hạnh, tính cách và tài học của Nhạc Hành Tri rất không ổn.

Phân không rõ trắng đen đúng sai như thế, động một chút thì công báo tư thù, cho dù mai sau làm quan, sợ cũng sẽ chỉ là cái họa của dân chúng, ức hiếp hương dân!

Nghĩ như thế, Hạ Trăn có suy nghĩ đưa thư cho Thái tử điện hạ trước khoa khảo sang năm.

Nhạc Hành Tri không biết rằng, khi tên của hắn lần đầu tiên truyền tới tai Thái Tử điện hạ, hắn đã bị Thái Tử điện hạ phán tử hình.

Thái tử không phải Hạ Trăn. Thân là long tử, Thái tử tự chịu trách nhiệm, không tha cho kẻ ngỗ ngược. Sự tồn tại của Nhạc Hành Tri làm trong lòng Thái tử canh cánh, cũng hết sức chán ghét.

Dưới tiền đề như vậy, sao Thái tử có thể mặc kệ Nhạc Hành Tri thi được công danh, vinh quang nở mày nở mặt?

Đối mặt với một vị Thái tử tùy hứng lại bá đạo như vậy, không có Hạ Trăn nhìn chằm chằm bên cạnh, sang năm khoa cử với Nhạc Hành Tri mà nói, tuyệt đối không có khả năng công bằng công chính.

Cho dù tài học của Nhạc Hành Tri có tốt nữa, cũng định sẵn không có khả năng kim bảng đề danh. Chờ hắn, chắc chắn là đả kích và tổn thương xưa nay chưa từng có.

Nhạc Hành Tri không thể đoán được tương lai của mình, Hạ Trăn lại thấy rõ ràng. Cũng vì thế, không thèm so đo với Nhạc Hành Tri.

“Chờ ngươi ngày nào đó kim bảng đề danh, hãy đến nói với ta xứng hay không xứng.” Liếc nhìn Nhạc Hành Tri một cái, Hạ Trăn vung roi trong tay lên, đánh xe ngựa rời trấn Hoài Thủy.

Hạ Trăn có ý gì? Nếu hắn không thể kim bảng đề danh, thì đến Hạ Trăn hắn cũng không bằng sao? Tốt, rất tốt. Hắn phải làm cho Hạ Trăn mở to mắt mà nhìn, Nhạc Hành Tri hắn rốt cuộc có thể kim bảng đề danh hay không?

Mạc Như Nghiên ngồi ở trong xe ngựa, đương nhiên cũng nghe được câu nói của Hạ Trăn nói với Nhạc Hành Tri trước khi rời trấn Hoài Thủy.

Trong chốc lát, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên nghĩ ra, nguyên nhân vì sao kiếp trước, cho đến trước khi nàng chết, Nhạc Hành Tri cũng không thể thi được bất cứ công danh gì.

Còn nhớ kiếp trước khi có kết quả khoa cử, Nhạc Hành Tri bị đả kích. Lúc đó Mạc Như Nghiên cũng cảm thấy thật sự ngoài ý muốn. Dựa vào tài học của Nhạc Hành Tri, cho dù không làm được Trạng Nguyên, cũng không có khả năng một chút công danh cũng không thi được.

Mạc Như Nghiên nhớ rõ, vì chuyện thi đậu công danh của Nhạc Hành Tri, Nhạc tri phủ tiêu không ít bạc, cũng đi không ít quan hệ. Nhưng mà, cuối cùng kết quả vẫn không thể làm Nhạc tri phủ hài lòng.

Lúc ấy Nhạc tri phủ đã từng suy đoán, có phải trong lúc vô tình Nhạc phủ bọn họ đắc tội với đại nhân vật nào đó mà lại không tự biết. Thậm chí còn bắt Nhạc Hành Tri nhớ lại tỉ mỉ từng chút một hành trình lúc đi Đế đô, mong có thể từ trong đó tìm ra dấu vết để lại.

Nhưng mà, không có, một chút dấu hiệu cũng không có. Nhạc Hành Tri thật không thể hiểu được, tại sao lại bị chặn đường khoa cử, trước sau không thể bước chân vào cửa quan trường.

Cũng từ lúc ấy Nhạc Hành Tri bắt đầu sa ngã, từ đó nản lòng thoái chí, không còn chút kiêu ngạo và phong thái của ngày xưa.

Nhạc lão phu nhân từng rất tiếc hận cảm thán, một lần khoa cử, đã chôn vùi một thiếu niên tốt của Nhạc gia bọn họ.

Nhưng mà tất cả mọi người không nghĩ đến, Nhạc Hành Tri không thể thi đỗ khoa cử, không phải hắn đắc tội người nào, mà là Mạc Như Nghiên đắc tội với Thái tử điện hạ người đứng sau lưng Hạ Trăn.

Haizz! Thật đúng là nhân quả báo ứng, mười lần chẳng sai. Nói như thế, ngược lại nàng không thể trách móc nặng nề Nhạc Hành Tri sau đó phản bội nàng.

Nghĩ đến đây, Mạc Như Nghiên cười khổ lắc đầu, hoàn toàn buông bỏ mọi việc ở kiếp trước.

Thôi, xem như nàng huỷ hoại con đường khoa cử của Nhạc Hành Tri, rồi lấy một cái mạng bù lại cho Nhạc Hành Tri.

“Đại tiểu thư và cô gia trở về rồi!” Xe ngựa dừng bên ngoài Cẩm Tú Phường, tiếng hô đặc biệt vang dội của Lăng Việt lập tức truyền vào.

“Đại tiểu thư trở lại rồi?” Rất nhanh, đã nghe thấy tiếng hô mang theo lo lắng, sốt ruột của Chu Đại Nương và Trương bà bà vang lên ở ngoài xe ngựa.

Mạc Như Nghiên nhấc màn xe, nhìn mấy người đang đợi ở Cẩm Tú Phường, từ từ lộ ra một nụ cười tươi tắn.

“Cuối cùng cũng đã trở về!” Chu Đại Nương nói rồi muốn tiến lên đỡ Mạc Như Nghiên xuống xe.

Nhưng Hạ Trăn trước Chu Đại Nương một bước, xoay người ôm Mạc Như Nghiên xuống.

Thoáng thấy hành động của Hạ Trăn, Chu Đại Nương và Trương bà bà không khỏi tán thưởng gật gật đầu. Lại nói, vị cô gia này của bọn họ ngoài xuất thân kém một chút ra, những cái khác đều không tệ.

Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn vừa trở về, Xuân Hà đã bưng lên nồi mì sợi mới nấu. Cố ý gắp trứng lòng đào mềm mại, để Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn có thể ấm áp.

Theo cách nói của Chu Đại Nương, ăn chén mì này xong, những đen đủi trong quá khứ đều tan hết.

Tuy Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn cũng không phải rất tin tưởng cách nói này. Nhưng mà, thấy mọi người quan tâm như vậy, hai người cũng không cự tuyệt, rất dụng tâm ăn hết chén mì.

“Cô gia, thôn Liên Hoa truyền lời nhắn lại đây, nói sau khi ngài và đại tiểu thư trở về, thì nhớ trở về đó một chút.” Xác định hai người đều ăn xong mì, Chu Đại Nương nhắc tới lời nhắn của người Hạ gia.

“Có nói chuyện gì không?” Người Hạ gia đã một lần như vậy, thế nên Mạc Như Nghiên khó tránh khỏi đề phòng một chút.

“Hình như là chuyện của tiểu cô Hạ gia.” Chu Đại Nương cũng không thật rõ cụ thể xảy ra chuyện gì. Nhưng lần này người tới truyền lời nhắn là Nhị Lang Hạ gia, nhiều năm trước bà đã từng gặp, cũng không sợ nhận sai người.

“Nhị đệ ư?” Nếu là Hạ Minh Viễn, vậy thật sự sẽ không giả. Mạc Như Nghiên nhìn thoáng qua Hạ Trăn, đứng dậy, “Canh giờ còn sớm, chúng ta trở về một chuyến đi.”

“Đại tiểu thư!” Chu Đại Nương liên tục xua tay, “Sao mới trở về, đã lại vội đi thôn Liên Hoa? Tốt xấu cũng phải nghỉ tạm một đêm trước, sáng mai lại đi!”

Trương bà bà cũng là ý này. Cũng đã đợi vài ngày, không sợ chờ thêm một ngày nữa. Chuyện của thôn Liên Hoa, nếu không có đại tiểu thư và cô gia nhà bà, thì giải quyết không được sao?

“Đi sớm yên tâm sớm.” Tuy Mạc Như Nghiên chưa từng gặp mặt Hạ Tiểu Thúy, nhưng nàng còn nhớ hôm nàng gả vào Hạ gia, Hạ Tiểu Thúy có mang cho nàng hai cái bánh bao. Còn có đêm đó lời Hạ Tiểu Thúy nói bất bình dùm cho Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên đều ghi tạc trong lòng.

Người Hạ gia đối xử tốt với Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên sẽ không làm ngơ, càng sẽ không chậm trễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi