TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Để chuận bị quà gặp mặt cho Cố Trạch Thần, Vân Chi Lâm đã gấp rút vẽ ra một bản thiết kế mới, với hy vọng món quà này sẽ hợp với anh.

Tuy cô chẳng có gì đặc biệt, nhưng những thứ này cô làm được.
Công xưởng của Cố gia hiện tại vì còn chút trục trặc trong khâu tuyển người nên vẫn chưa thể hoạt động.
Cho nên chiếc áo khoác mà Vân Chi Lâm muốn tặng cô đã tự mình chọn vải và cắt may.

Cô giỏi thiết kế, có điều phần may vá vẫn còn rất kém, cũng may có Cố phu nhân bên cạnh chỉ bảo nhiều mà cô cũng hoàn thành nó.
Một tuần đã trôi qua, thoắt cái đã đến ngày Vân Chi Lâm và Cố phu nhân đến doanh trại thăm Cố Trạch Thần.
Vẫn là con đường quen thuộc đó, mà Vân Chi Lâm lần này trở về đã có ít nhiều thay đổi, cô sớm đã không còn là cô bé gầy gò sống tạm bợ bên trong chuồng ngựa bẩn thỉu.
Ngay tại giây phút này đây, cô hy vọng người mẹ đã mất ở trên có thể nhìn thấy cô đang sống rất tốt, hy vọng bà ấy có thể yên tâm luân hồi một kiếp người mới.
"Trời hôm nay sao lạnh thế nhỉ?" Cố phu nhân ở bên trong xe cảm thấy có chút rét, bà ấy nói.
"Ở Giang Tây cho dù là mùa xuân thì vẫn rất lạnh ạ.

Mẹ chờ một chút, để con lấy áo ấm cho mẹ!" Vân Chi Lâm vốn đã quen với cái lạnh thấu xương ở Giang Tây, cô mỉm cười đáp.

Vân Chi Lâm từ trong túi lấy ra một chiếc áo khoác làm bằng lông vô cùng ấm áp, cô cẩn thận choàng lên cho Cố phu nhân.
"Có Lâm Lâm ở bên cạnh thật là tốt!" Bà ấy dịu dàng nói.
"..."
Mất gần nửa ngày, xe cũng đã đưa hai người đến quân doanh của Cố Trạch Thần.
Vừa trông thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc, lính canh gác ở đây đã vội vàng mở rộng cánh cổng chào đón hai người.

Tiếp đến bọn họ lại nghiêng mình cúi chào, trông vô cùng trang nghiêm.
Vân Chi Lâm khẽ cười khẩy, hình ảnh này so với lần trước cô đến khác nhau một trời một vực đi, những tên lính gác đâu biết sẽ có ngày này.
Xe vừa dừng lại, một người đàn ông vạm vỡ đã đi đến, hắn ta kính trọng mở cửa xe.

"Cố phu nhân, bà đến đây gặp Thiếu Tướng sao? Ngài ấy đang ở phía sau tập luyện, phiền bà chờ một chút!"
"Cảm ơn cậu nhé, mọi người cứ từ từ đi, không có việc gì phải vội vã đâu!" Cố phu nhân hiền từ đáp lời hắn.
Nhưng ngay khi Vân Chi Lâm vừa bước xuống xe, mọi ánh mắt của binh lính trong quân doanh đều hướng về phía cô.
Thành thật mà nói cô của hiện tại quá đỗi xinh đẹp, gương mặt thanh thuần đáng yêu khiến ai nấy đều phải ngước nhìn.

Mái tóc cô xoã dài, mỗi khi có gió thổi đến lại nhẹ nhàng tung bay, bây giờ cô mới ra dáng một đại tiểu thư cao quý.
"Vân tiểu thư, là cô thật sao?" Lúc này ở phía xa, một chàng trai ba chân bốn cẳng chạy đến, hắn ta vừa nhìn thấy Vân Chi Lâm liền vui như mở hội.
"Đúng là cô rồi, bây giờ trông cô thật sự rất xinh đẹp!" Người này chính là Triệu Kỳ Vũ, không ngờ hắn vẫn nhận ra cô.
"Anh làm tôi ngại quá, cảm ơn anh nhé, mọi thứ đều là nhờ mẹ Cố đấy!" Vân Chi Lâm vén tóc thẹn thùng đáp, cô thân thiết ôm lấy cánh tay Cố phu nhân.
"Ah, thất lễ rồi, chào Cố phu nhân ạ!" Triệu Kỳ Vũ lúc này mới nhận ra sự thất lễ của mình, hắn cúi đầu ngại ngùng.
"Không sao, ai bảo con dâu của tôi đẹp như thế, khiến người mẹ chồng này bị lu mờ chứ!" Cố phu nhân vỗ nhẹ vào vai Vân Chi Lâm.
"..."
Trong lúc ba người đang mải mê trò chuyện, thì Cố Trạch Thần cũng đã từ khu vực luyện tập quay về.

Do vận động nhiều nên cơ thể anh nhễ nhại mồ hôi, lấp ló phía sau chiếc áo thun là cơ bụng sáu múi săn chắc.
Trông thấy Triệu Kỳ Vũ nói chuyện thân mật với Vân Chi Lâm, anh đột nhiên cảm thấy khó chịu dữ dội.


Mặc kệ bản thân có chút nhếch nhác, anh sải bước dài đi đến chỗ họ.
"Mẹ, Lâm Lâm, hai người đến khi nào vậy?" Giọng của Cố Trạch Thần trầm thấp, hơi thở cũng toát ra sự ấm nóng không thể diễn tả.
"Trạch Thần, con xong việc rồi sao? Mẹ với Lâm Lâm cũng vừa mơi đến thôi, sợ con bận nên đã không cho người đi báo tin!" Cố phu nhân thấy con trai liền cười tít cả mắt, chạy đến ôm anh một cái.
"Mẹ, con vẫn chưa tắm đâu, người bẩn lắm ạ!"
"Mặc kệ, con trai của mẹ thì mẹ ôm thôi!"
Vân Chi Lâm nhìn cảnh này khẽ bật cười, cô thấy mẹ Cố hôm nay thật là đáng yêu.
Mà Cố Trạch Thần từ nãy giờ vẫn luôn yêu chiều nhìn cô, người con gái mẹ anh chọn làm sao có thể tầm thường được.

Chỉ vỏn vẹn ba tháng ngắn ngủi mà cô đã thay đổi hoàn toàn, khác hẳn lần đầu anh gặp cô ở quân doanh.
Đến đây anh khẽ liếc nhìn Triệu Kỳ Vũ một cái, tên này vừa rồi đang tỏ ra thân mật với vợ sắp cưới của anh, tốt nhất không thể để cho hắn gặp cô thường xuyên được.
"Đi đường xa hai người chắc mệt rồi, mau vào trong nghỉ ngơi chút đi!" Cố Trạch Thần nói.
...
Phòng của Cố Trạch Thần vẫn nguyên như ban đầu, anh cũng không thay đổi gì nhiều.
Vân Chi Lâm đi bên cạnh tinh tế đỡ Cố phu nhân ngồi xuống, lại thuận tay châm cho bà ấy một tách trà.

Hành động vô cùng đơn giản, lại khiến cho Cố Trạch Thần nhìn không rời mắt.
Chỉ có ông trời mới biết được, trong lòng anh đang nghĩ cái gì và muốn cái gì.

"Nơi này của con cũng không tồi, mẹ còn sợ con ở quân doanh phải chịu cực khổ, người mẹ này đúng là lo xa rồi!" Cố phu nhân quan sát một vòng, sau đó bà ấy mỉm cười trêu con trai.
"Đúng là mẹ lo xa rồi đấy ạ, con ở đây thì có thể chịu cực khổ gì, bây giờ tạm thời giặc ngoài vẫn chưa dám đánh vào đâu!" Cố Trạch Thần phì cười.
"À mẹ quên mất, Lâm Lâm không phải con cũng có món quà muốn tặng cho Trạch Thần sao?" Cố phu nhân chợt nhớ ra phải bồi đắp tình cảm cho đôi trẻ, bà ấy huých nhẹ vào vai cô.
Vân Chi Lâm giật mình, cô vội vàng từ trong túi lấy ra một hộp quà lớn.

"Đúng là em có món quà cho anh, mong là anh sẽ thích nó!"
Cố Trạch Thần nhìn hộp quà trên tay cô nhẹ mỉm cười, đối với anh mà nói, chỉ cần đó là đồ do Vân Chi Lâm chuẩn bị thì anh đều thích hết.

Không quan trọng món quà đó là gì, anh chỉ quan trọng người tặng quà thôi.
Bên trong là một chiếc áo khoác dài màu đen, được làm từ vải dạ cao cấp giữ ấm rất tốt, phần cổ áo còn được may thêm một lớp lông dày dặn.
"Cảm ơn em!" Cố Trạch Thần khẽ nói.

Với một người đàn ông cô đơn ở quân doanh như anh, thì một chiếc áo ấm quả nhiên là lựa chọn sáng suốt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi