TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Đường Thúy Hoa khoé môi giật giật, bà ta không tin là Cố phu nhân lại không nể mặt mũi Vân gia đến vậy, thẳng thừng tạt cho bà ta một gáo nước lạnh.
Nhưng cái đùi lớn Cố gia này Đường Thúy Hoa không thể bỏ qua, bà ta lại tiếp tục nói.

"Cố phu nhân là đang đùa với tôi sao? Vân gia là mối làm ăn với Cố gia đã từ rất lâu, sao có thể nói là không thân thiết được?"
Cố phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, bà ấy đã nói rõ ràng như vậy rồi mà người phụ nữ mặt dày này lại cứ muốn tự rước lấy nhục.
"Mối quan hệ làm ăn này cô thật sự không biết là do Dương Linh Lam mà có sao? Trước đây, vì tôi nể mặt Linh Lam, cho nên mới đồng ý cung cấp vật liệu cho Vân gia.

Đến khi cô ấy qua đời, bởi vì nghĩ cho Lâm Lâm, tôi mới tiếp tục cung cấp vật liệu cho các người!" Cố phu nhân nhẹ nhàng đáp trả.
Đường Thúy Hoa.

"..."
"Hiện tại, Lâm Lâm đã không còn là đại tiểu thư của Vân gia nữa, vậy thì mối quan hệ làm ăn này cũng không cần thiết phải giữ! Sẵn đây tôi cũng nói thẳng, Cố gia bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ ngừng cung cấp vải vóc cho Vân gia!" Bà ấy đanh thép nói, ngữ khí và thần thái làm cho người đối diện phải run lên.
Đường Thúy Hoa nghe xong khuôn mặt trở nên tái xanh, tình huống này bà ta không hề lường trước, làm sao mà Cố phu nhân này lại coi trọng Vân Chi Lâm đến như vậy.


Mối làm ăn với Vân gia là một vụ làm ăn lớn, vậy mà bà ấy có thể nhẹ nhàng nói hủy là hủy.
"Cố phu nhân, không thể như vậy được đâu, nếu phu nhân ngừng cung cấp vật liệu thì Vân gia chúng tôi phải làm sao?" Đường Thúy Hoa lúc này mới hốt hoảng nói.
"Đúng vậy ạ, con mong Cố phu nhân hãy suy nghĩ lại!" Vân Du Nhã cũng nhận ra tình hình không ổn, cô ta cũng lên tiếng xin xỏ.
Trong lúc hai người họ đang rối rít cầu xin, Vân Chi Lâm từ bên ngoài bước vào, cô đã nghe thông tin từ các binh lính, cho nên muốn đến xem thử.
"Mẹ, người đang tiếp khách sao ạ?" Vân Chi Lâm vờ như không biết người đến là ai, cô cất giọng ngọt ngào lên tiếng.
Cố phu nhân vừa trông thấy Vân Chi Lâm liền nở nụ cười dịu dàng, mặc kệ hai mẹ con Đường Thúy Hoa có ở đó, bà ấy vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh nói.

"Lâm Lâm đến rồi à, mau đến đây ngồi với mẹ!"
"Dạ!" Vân Chi Lâm mỉm cười đáp lại, cô tập tễnh đi vào.
Cố phu nhân nhìn thấy cổ chân cô sưng to, bà ấy nhíu mày đau lòng hỏi.

"Chân con làm sao vậy, lúc sáng không phải vẫn còn lành lặn sao?"
"Do con đi đứng không cẩn thận nên mới trật chân thôi ạ, anh Trạch Thần đã bôi thuốc cho con rồi, mẹ đừng lo!" Vân Chi Lâm ôm lấy cánh tay bà ấy nũng nịu.
"Con bé này thật là, lần sau phải cẩn thận đấy!" Cố phu nhân vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô vỗ về.
"Vâng ạ!" Cô mỉm cười dựa lên vai bà ấy.
Một màn này của hai người khiến cho mẹ con Đường Thúy Hoa tức anh ách, bọn họ chỉ hận lúc đầu không xé xác Vân Chi Lâm ra, để cho cô có cơ hội trèo cao.
"Cố phu nhân, chuyện vật liệu của Vân gia tôi mong bà hãy nghĩ lại!" Giờ nếu không cầu xin thì Vân Trường Thạch sẽ giết bà ta mất, bà ta hạ thấp giọng chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người.
Cố phu nhân khinh thường liếc nhìn, hại con dâu bà ấy thê thảm như vậy rồi còn muốn được sống yên ổn sao, đừng có mà mơ mộng.

Chợt có một ý tưởng hay, bà ấy lại nhìn Đường Thúy Hoa nói.
"Chậc, dù sao thì chuyện làm ăn sau này đều giao cho Lâm Lâm, nếu cô có thể thuyết phục con bé, vậy thì tôi cũng không có ý kiến khác!"
"Sao chứ, con nhãi này làm sao có thể?" Vân Du Nhã ngồi bên cạnh tức giận gầm lên, một chút gia giáo cũng không có.

Cố phu nhân lúc này cũng trở nên không vui, bà ấy trừng mắt nhìn cô ta.

"Cô vừa gọi con dâu tôi là nhãi sao? Ha, vậy thì không còn gì để nói rồi, các người về đi, không tiễn!" Bà ấy thẳng thừng đuổi người.
Nói xong Cố phu nhân đứng lên, bà ấy nắm tay của Vân Chi Lâm nói.

"Lâm Lâm, chúng ta về phòng thôi!"
"Vâng, con đưa mẹ đi!" Vân Chi Lâm gật đầu ngoan ngoãn đáp, cô nhẹ nhàng dìu bà ấy đi, cô xem mẹ con Đường Thúy Hoa như kẻ vô hình.
"Con khốn, mày...ưm...ưm..." Vân Du Nhã bị sự tức giận che mất lý trí, cô ta lớn tiếng muốn mắng người.
Rất may là Đường Thúy Hoa hiểu chuyện hơn, bà ta vội vàng bịt miệng con gái lại, ngăn cô ta chọc tức Cố phu nhân thêm nữa.

"Đủ rồi, bây giờ không phải lúc, hiện tại phải tìm cách khiến Cố phu nhân hồi tâm chuyển ý!"
"Mẹ, nhưng con không nuốt trôi cục tức này, dựa vào đâu mà cái con khốn đó có thể trèo lên cành cao như vậy! Con không biết đâu, vị trí Cố thiếu phu nhân phải là của con, Cố Trạch Thần cũng phải là của con!" Vân Du Nhã tính khí ngông cuồng gầm lên, khuôn mặt cô ta lúc này trông cực kỳ xấu xí.
"Mẹ biết, con yên tâm, mẹ sẽ khiến nó trèo cao té đau! Mọi thứ tốt đẹp đều là của con, là ai cũng không thể tranh giành!" Đường Thúy Hoa khuôn mặt trở nên nham hiểm, bà ta gằn giọng.
Biết hiện tại không thể cứng đối cứng với Cố phu nhân, Đường Thúy Hoa chỉ còn cách đưa con gái đi trước.
...
Hai ngày sau, Cố phu nhân và Vân Chi Lâm đã chuẩn bị thực phẩm để phân phát cho người nghèo ở Giang Tây.

Từ sáng sớm, Vân Chi Lâm đã tất bật cùng mọi người chuẩn bị, cô muốn dùng sức để có thể phần nào giúp đỡ cho người dân khốn khổ ở đây.

Cô có một sự đồng cảm với họ, vì kiếp trước cô cũng từng đói khổ mà không có ai cứu giúp.
"Mới có hơn năm giờ sáng, sao em lại không ngủ thêm chút nữa?" Cố Trạch Thần từ trong phòng đi ra đến nơi, anh xót xa nhìn cô.
"Lâu lâu mới có một ngày, vả lại em cũng không ngủ được, dậy sớm một chút xem như tập thể dục buổi sáng!" Vân Chi Lâm trả lời anh, nhưng tay vẫn chăm chú khuấy đều nồi cháo to trên bếp.
Mặc dù đang ở gần bếp lò nóng hổi, nhưng thời tiết lạnh lẽo ở Giang Tây vào buổi sáng vẫn khiến cơ thể Vân Chi Lâm run lên, còn có thể thở ra làn hơi lạnh.
Cố Trạch Thần bước đến gần Vân Chi Lâm, anh cầm lấy tay cô nhét vào túi áo của mình, tay còn lại thì giúp cô khuấy cháo.

"Đau lòng chết đi được, lần sau anh sẽ thuê thêm người nấu ăn, như vậy thì em sẽ không cần cực khổ thế này!"
Vân Chi Lâm tròn xoe mắt nhìn anh, vài giây sau cô bật cười.

"Phụt, anh đang làm quá vấn đề lên đấy, trước đây ở chuồng ngựa em còn cực khổ hơn thế này nhiều, mà bụng thì lúc nào cũng trống rỗng!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi