"Tí, tách!"
Rượu từ trên đầu Hứa Thanh Nhi chảy xuống sàn, âm thanh tí tách này giống như đem hết mặt mũi của cô ta mà rửa trôi.
Từ trước đến nay chỉ có cô ta có quyền ức hiếp và sỉ nhục người khác, làm gì có ai dám làm thế này với cô ta chứ.
Mọi ánh mắt của khách khứa đều đổ dồn về phía Hứa Thanh Nhi, giống như đang xem một trò cười đầy mất mặt.
Có người còn len lén cười thầm, mắng cô ta là đáng đời cái thói ương ngạnh.
Sự tức giận dâng cao, chưa bao giờ Hứa Thanh Nhi thấy phẫn nộ thế này, vả lại kẻ sỉ nhục lại còn là tình địch của cô ta, cục tức này cô ta không thể nuốt trôi.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhi đằng đằng sát khí, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
"Con khốn kinh tởm này, mày vừa làm gì hả?" Giận quá mất khôn, cô ta cũng chẳng cần phải diễn xuất vai bạch liên hoa nữa.
Vân Chi Lâm ngược lại rất bình tĩnh, cô thản nhiên đặt ly rượu lên bàn, sau đó nhàn nhã trả lời.
"Tôi chỉ đang dùng cách của cô trả lại cô mà thôi! Tôi đến đây là khách có thiệp mời, không phải người mà cô có thể tùy tiện làm bậy!"
"Khách mời sao? Thứ như mày đến đây chỉ làm bẩn buổi tiệc của tao, con ranh nghèo hèn đáng khinh!" Hứa Thanh Nhi đôi mắt long lên sòng sọc, hận không thể chạy đến cào nát mặt cô.
"Nhìn lại bản thân cô đi, xem ai đáng khinh hơn ai? Tôi cứ tưởng người ở tầng lớp thượng lưu sẽ có giáo dưỡng tốt, không ngờ cũng chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong còn thối nát hơn những tên du côn đầu đường xó chợ!" Vân Chi Lâm liếc mắt nhìn cô ta, cô chậm rãi vả mặt cô ta không trượt phát nào.
"Con điên này, hôm nay tao sẽ cho mày chết!" Hứa Thanh Nhi điên tiết, cô ta lao đến muốn xé xác cô
"Nằm mơ!" Vân Chi Lâm lúc này rất bình tĩnh, cô cẩn thận tính toán hành động của cô ta, sau đó chỉ nhẹ nhàng lách người sang một bên, còn không quên gạt chân cô ta một cái.
"Rầm!" Hứa Thanh Nhi mất đà liền ngã nhào ra sàn, trông cô ta bây giờ vô cùng nhếch nhác khó coi gấp trăm lần.
Lúc này người hầu trong nhà mới vội vã chạy đến đỡ Hứa Thanh Nhi lên, nhanh chóng giúp cô ta lau đi vết bẩn trên người.
Vân Chi Lâm nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, chuyện cũng đã nháo đến mức này rồi, Hứa Thanh Nhi cũng gậy ông đập lưng ông, cô cũng không còn việc ở đây nữa.
Có điều nãy giờ cô cũng không có nhìn thấy Cố Trạch Thần, cho nên cô dự định sẽ ra xe chờ anh trước, tránh ở đây làm ai kia tức hộc cả máu cũng không biết chừng.
"Á, con khốn mày muốn chạy đi đâu?" Hứa Thanh Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, liền không nhịn được mà tiếp tục ném ly rượu về phía Vân Chi Lâm.
"Xoảng."
Chiếc ly rơi xuống bên cạnh Vân Chi Lâm vỡ thành từng mảnh, vô tình một mảnh vỡ đã văng trúng cánh tay cô, tạo ra một vết thương sâu.
"A." Cô khẽ câu mày giữ chặt vết thương, đôi mắt đầy tức giận nhìn về Hứa Thanh Nhi.
"Ha, mày chạy tiếp cho tao xem này, hôm nay dù cho có là ai ở Cố gia cũng không thể cứu được mày đâu!" Hứa Thanh Nhi biểu cảm như một kẻ điên, cô ta trợn tròn mắt gào lên.
"Có chuyện gì?" Lúc này Hứa Thừa Duẫn cũng từ đâu bước đến, ông ta nhíu mày nhìn cháu gái.
"Cái gì đây, là đứa nào không có mắt khiến bảo bối của ta như thế này?" Trông thấy cháu gái khó coi, ông ta gằn giọng hỏi.
"Ông nội, chính là nó! Con không biết đâu, ông phải đòi lại công bằng cho con!" Hứa Thanh Nhi lập tức thay đổi trắng đen, đem hết tội đổ cho Vân Chi Lâm.
Thấy cháu gái ủy khuất, Hứa Thừa Duẫn cũng không nhịn được thêm nữa, ông ta hầm hầm đi đến chỗ Vân Chi Lâm, không nói không rằng vung tay lên tát vào mặt cô.
"Bốp."
"Đồ nghèo mạt, mày nghĩ mày là ai mà đến khi dễ cháu gái của tao? Mau, cút khỏi đây ngay cho tao, ở đây không hoan nghênh mày!"
Vân Chi Lâm ngỡ ngàng không kịp tránh né, khuôn mặt non mềm của cô hứng trọn cái tát của ông ta.
Gương mặt ban đầu tê dại, mất một lúc lâu sau mới truyền đến cơn đau rát, gò má cô cứ như vậy mà đỏ bừng cả lên.
Hứa Thanh Nhi thì dễ đối phó rồi, bây giờ ông nội của cô ta xuất hiện ở đây, thì cô phải làm sao.
Cô chỉ là con dâu còn chưa vào cửa Cố gia, nhưng thân phận này làm sao đối đầu với một cựu đại tướng.
Dù đau đớn, Vân Chi Lâm vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào, cô nghiến chặt răng, còn cắn môi để giữ lấy bình tĩnh.
Giữa lúc Vân Chi Lâm đang bối rối không biết làm sao, thì Cố Trạch Thần từ bên ngoài đi vào đã nhìn thấy mọi chuyện, kể cả việc Hứa Thừa Duẫn đánh cô.
"Tôi đến đây là khách, sao các người có thể đối xử với khách mời như thế? Hứa gia các người, có gen di truyền khinh người như vậy sao?" Giọng của Vân Chi Lâm run run.
"Còn mồm mép quá nhỉ, hôm nay tao sẽ thay ba mẹ mày dạy dỗ mày nên người!" Hứa Thừa Duẫn bênh vực cháu gái không cần biết đúng sai, ông ta sấn đến chuẩn bị đưa tay lên đánh cô thêm một lần nữa.
Vân Chi Lâm cũng không ngốc, bị đánh cái đầu tiên là lỗi của ông ta, nhưng để bị đánh thêm cái nữa thì chính xác là lỗi của bản thân cô rồi.
Cô vô thức lui về phía sau, muốn tránh đi.
"Bộp." Bất ngờ cánh tay của Hứa Thừa Duẫn bị giữ lại, sức mạnh đến nổi ông ta không thể nào rút tay về, cổ tay bị bóp chặt đến đau đớn.
"Hứa lão gia, ông đây là đang muốn làm gì?" Cố Trạch Thần không biết từ khi nào đã đứng chắn trước mặt Vân Chi Lâm, anh thở ra một hơi lạnh, nhấn mạnh từng chữ hỏi ông ta.
"Trạch Thần, cháu không phải ra ngoài rồi sao?" Hứa Thừa Duẫn có hơi chột dạ, ông ta nói.
Cố Trạch Thần bây giờ cũng không cần phải lễ phép gì nữa, anh mạnh tay hất văng ông ta ra, khiến ông ta loạng choạng suýt thì ngã ra đất.
"Làm sao, tôi không đi ông cảm thấy rất tiếc có đúng không? Đánh vợ của tôi, ông mạnh tay lắm kia mà!" Cố Trạch Thần gằn giọng.
"Anh Trạch Thần, là do cô ta gây sự trước, ông chỉ là muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi!" Hứa Thanh Nhi lập tức nói chen vào.
Cố Trạch Thần dường như ngó lơ cô ta, anh quay đầu lại, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Vân Chi Lâm.
"Chuyện là thế nào, em kể lại cho anh nghe có được không? Yên tâm, có anh ở đây em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em!"
Vân Chi Lâm bị mắng không khóc, bị mảnh vỡ cắt vào tay cũng không đỏ mắt, bị đánh cũng cũng không rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà bây giờ nhìn thấy anh liền oà khóc như một đứa trẻ.
"Là cô ta gây sự trước, cô ta hất rượu vang lên váy của em, còn nói em là đồ bẩn thỉu, sau đó còn ném cả ly rượu làm em bị thương!" Vân Chi Lâm nghẹn giọng kể lại tất cả..