TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


"Ah."
Vân Chi Lâm từ trong cơn ác mộng hét lên kinh hãi, cô giật mình mở to mắt, hơi thở gấp gáp dồn dập, nhịp tim cũng đập nhanh liên hồi như trống đánh.
"Lâm Lâm, không sao cả, có anh ở đây rồi!" Cố Trạch Thần không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, lên tiếng trấn an.
"Hộc." Nhưng Vân Chi Lâm vẫn thấy khó thở, mồ hôi ướt đẫm trán của cô, nước mắt không biết đã vô thức rơi từ khi nào, nhạt nhòa trên khuôn mặt tái xanh của cô.
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, xin em đừng khóc!" Cố Trạch Thần lúc này như ngồi trên đống lửa, anh liên tục dùng lời nói vỗ về cô.
"Hức." Bao nhiêu uất ức dồn nén, lồng ngực Vân Chi Lâm cảm thấy đau đớn đến lợi hại, cuối cùng cô lại vùi vào lòng anh bật khóc như một đứa trẻ.

"Cố Trạch Thần, em đau lắm, đầu và ngực em đau đến mức không thể hô hấp nổi!"
"Cứu em với, em đau đớn quá!"
Những tiếng khóc than của Vân Chi Lâm cũng khiến cho trái tim Cố Trạch Thần như bị bóp nghẹn.

Nếu bây giờ có thể dùng tuổi thọ của anh để đổi lấy cho cô một giấc ngủ yên bình, anh cũng đồng ý.
"Anh biết, không sao cả, chỉ là một cơn ác mộng thôi, ngủ một giấc tỉnh lại mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn!" Anh xoa đầu cô, nghẹn giọng an ủi.

Nước mắt của Vân Chi Lâm thấm ướt chiếc áo mỏng của anh, nhưng anh ngay lúc này lại chẳng thể làm được gì cho cô.
Liệu đến khi nào Vân Chi Lâm mới quên được những hồi ức kinh hoàng kia, là khi Vân Du Nhã trả giá cho những việc mình làm, hay là khi cô rời khỏi thế giới này.
Cố Trạch Thần cũng cảm nhận được cơ thể Vân Chi Lâm không ngừng run lên bần bật, kèm theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào.

Anh tự nhủ với bản thân, nhất định sẽ khiến những kẻ hãm hại cô trả giá.
Khóc mãi cũng kiệt sức, Vân Chi Lâm không biết đã ngủ lại từ lúc nào, hơi thở cô đều đều nhưng vẫn còn nghe thấy những tiếng thút thít.
Nhìn thấy cô đã yên tĩnh lại, Cố Trạch Thần lúc này mới thấy nhẹ nhõm hơn.

"Ngủ ngon, anh sẽ luôn bên em!" Anh thì thầm nói khẽ, rồi hôn nhẹ lên trán cô.
...
Ngày hôm sau, tại nhà lớn Vân gia.
Nhìn thấy doanh thu tháng này sụt giảm trầm trọng, Vân Trường Thạch không khỏi tức giận, ông ta ném hết sổ sách xuống sàn, miệng không ngừng mắng chửi.
"Khốn nạn, đây là lần đầu tiên doanh thu bán hàng thấp thế này, nếu còn tiếp tục như vậy chắc phá sản mất!"
Từ sau khi Cố gia ngưng cung cấp hàng cho Vân gia, ông ta phải chật vật tìm kiếm nguồn cung khác.

Đương nhiên chất lượng không bằng, số lượng cũng không nhiều, khiến ông ra trở nên khốn đốn.
Khách hàng thân thiết quay lưng không ít, đa số những mẫu thiết kế mới không thể sản xuất.

Lại nói bộ sưu tập chuẩn bị ra mắt đã bị Vân Chi Lâm tung ra thị trường trước, làm cho ông ta tiến thoái lưỡng nan, số hàng ít ỏi vừa may xong phải cất vào kho chờ tiêu hủy.
Chỉ bao nhiêu đó thôi đã đủ làm cho Vân Trường Thạch phát điên, cả tháng trời ông ta ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
"Ông bình tĩnh, đây chỉ là tạm thời thôi, với danh tiếng của Vân gia mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là chúng ta tìm được nguồn cung nguyên liệu tốt!" Đường Thuý Hoa thấy chồng giận dữ, liền lên tiếng trấn an ông ta.
"Bà im miệng cho tôi!" Vân Trường Thạch không những không hết giận, ngược lại còn phẫn nộ hơn.


"Nếu không phải do bà ngu ngốc, thì Cố gia có hủy hợp tác như vậy không?"
Đường Thuý Hoa siết chặt hai tay.

"Ông trách tôi làm gì, tất cả đều do đứa con gái khốn nạn kia của ông, nếu không có nó nói thêm vào thì mọi chuyện đâu xảy ra như vậy." Bà ta đem hết tội lỗi đổ lên đầu Vân Chi Lâm.
"Con nhãi chết tiệt, tôi cũng không để nó yên đâu!" Vân Trường Thạch nghe nhắc đến tên con gái liền căm phẫn, hận không thể phanh thây cô ra thành trăm mảnh.
"Chuyện cũng thành ra thế này rồi, Du Nhã cũng không có cơ hội trở thành con dâu nhà họ Cố, ông định làm sao đây?" Đường Thuý Hoa vốn lo lắng cho tương lai con gái, bà ta đã có một ý định khác.
"Vậy ý bà sao?" Vân Trường Thạch cũng nhận ra suy nghĩ của bà ta, ông ấy lên tiếng hỏi vặn lại.
"Hừm, đương nhiên là tôi sẽ tìm cho con gái một tấm chồng tốt, hơn nữa còn phải tốt hơn con trai Cố gia!" Đường Thuý Hoa lòng tràn đầy tự tin.
"Ừm, vậy bà muốn thế nào thì cứ làm như vậy đi, miễn sao mà có lợi cho Vân gia là được!" Ông ta gật gù hài lòng nói.
"..."
Ánh mắt Đường Thúy Hoa xẹt qua một tia đắc ý, bà ta tuyệt đối không thể để con gái mình phải thua Vân Chi Lâm.

Bà ta đã có thể cướp đi vị trí phu nhân Vân gia, đem con gái mình trở thành đại tiểu thư, vậy thì còn cái gì mà không dám làm nữa chứ.
Nhờ vào quan hệ rộng rãi của mình, Đường Thúy Hoa đang tiếp cận một người, nếu như có thể làm quen được với người này, vậy thì tương lai của Vân Du Nhã không có gì phải lo, hơn hết còn có thể giải quyết vấn đề nguyên vật liệu cho Vân gia.

Với âm mưu thâm sâu của bà ta, thì việc này quá là dễ dàng rồi đi.

Đường Thuý Hoa muốn quyền lực của mình phải mạnh hơn nữa, lấn át cả Cố gia, có thể đè bẹp Vân Chi Lâm dưới chân mình, giống như cách mà bà ta đã từng làm, như vậy mới sảng khoái.
Vả lại bây giờ bà ta cũng chán ngán Vân Trường Thạch rồi, không chỉ yếu thế hơn Cố gia, lại còn có tính gia trưởng.

Chỉ mỗi việc cho Vân Du Nhã đến Đông Thành học tập cũng không cho, để con gái bà ta thua kém Vân Chi Lâm đã khiến bà ta không vui rồi.
Nếu như có cơ hội, bà ta sẽ lật đổ cả vị trí của ông ta, một mình chiếm lấy Vân gia làm của riêng, đến lúc đó thì không cần phải nhìn sắc mặt ông ta nữa rồi.
"Chiều mai tôi sẽ đi gặp một người bạn, có lẽ sẽ về hơi trễ nên báo trước cho ông một tiếng." Nghĩ đến việc một bước lên mây, Đường Thúy Hoa liền gấp không chờ nổi mà lên tiếng, bà ta muốn nhanh chóng gặp người kia.
"Là bạn thế nào, nam hay nữ?" Vân Trường Thạch tỏ ra nghi ngờ hỏi lại.
"Đương nhiên là nữ rồi, ông già từng tuổi này rồi không lẽ còn ghen tuông nữa sao?" Đường Thuý Hoa tỏ ra hờn dỗi đáp.
"Nếu vậy thì đi sớm về sớm, bà là người đã có gia đình rồi, không nên ở bên ngoài quá trễ!" Vân Trường Thạch đưa tay day day trán, xong liền đứng lên đi ra ngoài.
Đường Thuý Hoa ở đây bĩu môi khinh khỉnh.

"Lão già chết tiệt, hỏi nhiều như thế làm gì không biết!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi