TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Vân Chi Lâm chỉ nhẹ cong môi mỉm cười, cô nhàn nhã cắt thịt bò cho vào miệng, từ tốn thưởng thức hương vị thơm ngon.
Ở kiếp trước quả thật không có màn này, nhưng vì cô sống lại đã thay đổi không ít chuyện tốt của Vân gia và đám giặc ngoại xâm, cho nên diễn biến đương nhiên sẽ có thay đổi.
Có điều không biết thì thôi, còn đã biết rồi thì Vân Chi Lâm nhất định sẽ không tha cho lũ người khốn kiếp này đâu, ai cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp.
"Tiếp theo cô muốn tôi làm gì?" Diệp Ân dù đã là người từng trải, nhưng cô ấy vẫn không tài nào nhìn thấu được suy nghĩ của cô nhóc mười bảy tuổi này.
"Tạm thời đừng bứt dây động rừng, cô cứ cho người tiếp tục theo dõi bọn họ, thời cơ chín muồi rồi tôi sẽ báo cho cô biết nên hành động thế nào!" Vân Chi Lâm nhẹ nhàng cầm khăn lau miệng, cô thấp giọng trả lời.
"Còn chuyện tôi nhờ cô thế nào rồi, liệu đã tra ra tin tức của chồng tôi hay chưa?" Đôi mắt sắc bén của Vân Chi Lâm thay đổi hẳn lúc này, điều quan trọng hơn là cô muốn biết Cố Trạch Thần liệu có an toàn hay không.
"Cô đoán không sai, anh ta quả thật đang trà trộn ở nước ngoài, tuy nhiên hiện tại vẫn an toàn, không có gì nguy hiểm cả!" Diệp Vân nhấp một ngụm nước, rồi điềm tĩnh đáp.
"Vậy là tốt rồi, may là anh ấy vẫn bình an!" Vân Chi Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Ân từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của cô, có lẽ cô ấy muốn hiểu thêm về cô nhiều một chút.

Làm nghề rất lâu rồi, lần đầu tiên cô ấy thấy hứng thú với một vị khách hàng trẻ tuổi.
Diệp Ân khẳng định.


"Yên tâm, từ giờ tôi sẽ cập nhật tin tức của anh ta cho cô, Sói xám một khi đã nhận lời thì sẽ hoàn thành việc một cách tốt nhất!"
"Mà chị đấy, chị cũng cần phải cẩn thận, ít nhất là đừng để bản thân bị thương!" Vân Chi Lâm ánh mắt xẹt qua một tia lo lắng.

Kiếp trước đã nhận ơn rất nhiều, kiếp này cô cũng muốn làm gì đó, hay chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở.
Diệp Ân có chút kinh ngạc, sau vài giây liền bật cười.

"Đương nhiên là phải cẩn thận rồi, cô đừng lo cho tôi mà hãy lo cho vị hôn phu tương lai của mình đi!" Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô ấy cảm thấy rất vui.
...
Buổi chiều buông xuống thành phố một màu vàng cam ấm áp, tạo nên một bức tranh sống động và tuyệt đẹp.
Vân Chi Lâm cũng từ cửa hàng về Cố gia, cô vừa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng mẹ Cố đang nói chuyện điện thoại.

Không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ Cố, cô lặng lẽ đứng một bên lắng nghe.
"Trạch Thần, con ở bên ngoài nhớ cẩn thận, ăn uống đầy đủ, không được để bản thân bệnh hay bị thương đâu đấy!" Giọng của mẹ Cố trầm ấm, dặn dò con trai phải sống tốt.
Mà Vân Chi Lâm nghe thấy tên anh liền có chút mong chờ, liệu anh có nhớ cô hay không, có hỏi thăm về cô không?
"Ừm, mẹ biết rồi, mấy hôm nay bệnh của mẹ cũng không tái phát, con không cần lo lắng!" Tiếng của mẹ Cố lại vang lên, đầu dây bên kia hình như cũng đang hỏi tình trạng sức khoẻ của mẹ.
Vân Chi Lâm có chút buồn chán, cô đưa tay nghịch chiếc bình cổ trang trí bên cạnh.
"Lâm Lâm sao, con bé hình như chưa về! Lần này mẹ Cố đã nhắc đến tên cô.
Vừa nghe thấy những lời bà ấy nói, Vân Chi Lâm liền mặc kệ tất cả, cô lên tiếng rồi chạy đến bên cạnh bà.

"Mẹ ơi, con về rồi!"
"À, Lâm Lâm về rồi nè, con nói chuyện với con bé đi nha, mẹ vào bếp một chút!" Mẹ Cố nhìn cô mỉm cười đầy yêu thương, sau đó liền đưa điện thoại cho cô nghe.
Vân Chi Lâm mặc dù rất mong chờ, nhưng khi cầm điện thoại trong tay, cô lại không biết nên nói cái gì.


"Lâm Lâm!" Từ bên kia đầu dây, giọng của Cố Trạch Thần vang lên, vẫn tràn đầy tình yêu và ấm áp như mọi khi, mà lần này còn mang theo chút da diết và nhung nhớ.
"Vâng, em ở đây!" Vân Chi Lâm thẹn thùng đỏ mặt.
"Nghe mẹ nói dạo này em hay làm việc đến khuya, nhớ chú ý sức khỏe, đừng cố sức quá!" Cố Trạch Thần nhẹ giọng hơn, dù ở đâu anh vẫn không ngừng quan tâm cô.

"Gia tài của anh là dành cho em mà, không cần phải tiết kiệm thay anh, em cứ tiêu xài thoải mái đi!"
"Em đã nói rồi, em sẽ không sử dụng tiền của anh đâu.

Còn nếu anh muốn mua đồ cho em, vậy thì tự quay về mà mua!" Cô mím chặt môi, tay túm lấy gấu áo vò nát.
"Lỡ như, anh chỉ nói là lỡ như thôi nhé, nếu anh không trở về được nữa thì sao?" Cố Trạch Thần nửa đùa nửa thật nói.
"..." Ở đây Vân Chi Lâm không phản hồi lại, mặt mày cô tối sầm, không nói không rằng liền trực tiếp dập máy.
"Cạch."
Trở về phòng ngủ, tâm trạng của Vân Chi Lâm lại tuột dốc không phanh, rõ ràng cô đã nhận tin từ Diệp Ân rồi nhưng sao lúc này lại thấy bất an đến thế.
Tâm trạng tồi tệ như vậy, Vân Chi Lâm cũng không thể làm việc hay thiết kế được nữa.

Cô ngồi vào bàn, lần này cô sẽ sắp xếp lại mọi thứ, cần phải diệt trừ hậu họa là Vân gia và bè lũ bán n/ước, còn có cả tên Vũ Thiếu Hàn đáng nguyền rủa kia.
Sự tồn tại của bọn chúng là nguy hiểm của cô, còn có cả Cố Trạch Thần và Cố gia nữa, cho nên không thể để bọn chúng đắc ý được.
Vốn Vân Chi Lâm muốn chơi đùa với Vân Du Nhã và Đường Thúy Hoa, nhưng xem ra không được rồi.

...
Ngay ngày hôm sau, Vân Chi Lâm lại đến trụ sở của Sói xám để gặp Diệp Ân, cô đã thức cả đêm để vạch ra kế hoạch, cho nên cần phải nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ.
"Làm sao, hôm qua còn không muốn rút dây động rừng, mà hôm nay đã thay đổi rồi!" Diệp Ân không khỏi trêu chọc cô một phen.
"Ừm, tôi muốn hạ gục Vân gia sớm hơn một chút, cho nên rất cần đến năng lực của cô!" Vân Chi Lâm thành thật trả lời.

"Nếu thông tin hôm qua cô đưa là chính xác, vậy thì tôi đã có kế hoạch rồi!"
"Đó là gì?" Diệp Ân không khỏi thích thú nhìn cô.
"Là lô vải mà Vũ Thiếu Hàn muốn cung cấp cho Vân gia, tôi muốn bắt đầu từ nó!" Ánh mắt của Vân Chi Lâm toát ra sự kiên định hơn bao giờ hết.
Diệp Ân có chút đắc chí.

"Vậy là cô cũng có ý định giống với tôi đấy chứ, thế thì bắt đầu thôi nào, xử lý bọn phản quốc đó ngay thôi!"
Vân Chi Lâm mạnh mẽ gật đầu tán thánh, Vân gia có quá nhiều tội nghiệp, mà tội lớn nhất là phản quốc và ruồng rẫy ngược đãi chính con gái mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi