TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Buổi tối ở Cố gia.
Vân Chi Lâm mang trà đến cho Cha Cố, cô biết buổi tối ông hay làm việc trễ, mà hôm nay cô có chuyện muốn nói riêng với ông.

Cô muốn ông biết về những gì Vân gia đang làm, cũng như sự xuất hiện của kẻ địch.
Thật ra cô đã suy nghĩ rất nhiều, bởi cô không biết có nên nói hay không, nhưng sau khi suy tính thì cô đã quyết định sẽ nói.
"Cốc, cốc." Vân Chi Lâm đưa tay gõ cửa phòng.
"Ba, con có thể vào không ạ?" Cô cất tiếng hỏi ông.
"Là Lâm Lâm à, vào đi con!" Cha Cố nghe giọng biết là cô, liền lên tiếng gọi cô vào.
"Vâng ạ!" Có được sự cho phép của ông, Vân Chi Lâm đẩy nhẹ cửa bước vào, cô mang trà đặt lên bàn, còn cẩn thận rót cho ông ấy một tách trà.
Cha Cố buông tài liệu trên tay xuống, ông đứng dậy đi về phía sô pha ngồi xuống.

"Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
"Dạ, đúng thật là có ạ!" Vân Chi Lâm vẻ mặt âm trầm trả lời.

"Ba, việc này rất quan trọng, con thật sự đã suy nghĩ rất nhiều!"
Cha Cố cầm lấy tách trà lên uống một ngụm, sau đó ông ấy cười hiền hỏi cô.


"Là chuyên quan trọng gì vậy, con nói ta nghe thử xem nào!"
"Vân gia đang phản bội lại tổ quốc!" Vân Chi Lâm không hề lo lắng, cô nhấn mạnh từng chữ.
Nghe đến đây, sắc mặt của cha Cố lập tức thay đổi, ánh mắt hẹp dài sắc bén như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

"Con, làm sao con biết chuyện này hả?"
"..."
Vân Chi Lâm đem những chuyện mình biết được kể cho Cha Cố nghe, toàn bộ quá trình đều thuật lại chi tiết.

Ngay cả thân phận của Vũ Thiếu Hàn, mối quan hệ của Thẩm Đại An và Vân gia, cô không kể sót thứ gì.
Cha Cố vẻ mặt hình như đang rơi vào trầm tư, ông không nói gì, ánh mắt nhìn xa xăm suy nghĩ.
Mất một lúc, ông mới nhẹ giọng lên tiếng.

"Lâm Lâm, có những chuyện con thật sự không nên biết làm gì đâu, nó có thể khiến con gặp nguy hiểm."
"Hơn nữa con bây giờ vẫn chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, cho dù bằng cách nào đi chăng nữa thì ta mong con đừng tiếp tục điều tra." Chung quy ông ấy cũng vì lo lắng cho cô, vì cô là con dâu mà nhà họ Cố yêu thương.
"Con biết ạ, con sẽ cẩn thận! Nhưng ba ơi, những chuyện con nói ba hãy cho người để ý, dù thế nào cũng không nên để bọn chúng hoành hành ở nước chúng ta được." Vân Chi Lâm hiểu ý ông ấy, cô cẩn thận giải thích.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ chú ý đến Vân gia, giờ thì con yên tâm quay về thiết kế trang phục của mình đi nào!" Cha Cố xoa xoa đầu cô, ông cưng chiều nói.
Vân Chi Lâm đứng lên, cô cúi đầu.

"Vâng, con về phòng đây, ba làm việc đừng thức khuya quá, hãy giữ gìn sức khoẻ ạ!"
"Ừm, chúc con ngủ ngon!" Cha Cố gật đầu.
Khi Vân Chi Lâm rời khỏi phòng, Cha Cố đưa tay lên xoa xoa đầu, trong lòng ông có một dự cảm gì đó không tốt.
...
Sau buổi nói chuyện hôm đó, Vân Chi Lâm cũng tạm không để ý đến Vân gia nữa, cô chú tâm vào công việc của mình, hàng ngày đều làm việc đến tối muộn.
Đã hơn một tháng, kể từ khi Vân gia nhận nguyên vật liệu từ Vũ Thiếu Hàn, bộ sưu tập của họ cũng đã lên kệ vài ngày trước, đương nhiên là vẫn được mọi người ủng hộ.

Dù sao cũng là thương hiệu lâu đời, làm sao có thể dễ dàng phá sản như thế.


Có điều Vân Chi Lâm lại biết rất rõ, không bao lâu nữa.

Vân gia sẽ gặp hạn cho mà xem, số vải kém chất lượng đó chuẩn bị mang tai hoạ về cho họ rồi.
Tuy nhiên, liệu mọi thứ có giống như cô đã tính toán hay không, hay là sẽ có chuyện gì lớn xảy ra nữa.
Mà chuyện kinh doanh của Vân gia ngày càng khởi sắc, Vân Trường Thạch cũng đã nhờ Vũ Thiếu Hàn chuẩn bị thêm vải vóc cho ông ta.

Và không có gì quá ngạc nhiên, khi lần này hắn ta đã thêm điều kiện.
Bảy giờ tối, Vân Chi Lâm nhận được điện thoại của Diệp Ân, là một thông tin nóng hổi, mà cô ấy không thể chờ được mà muốn thông báo ngay cho cô.
"Diệp Ân, chị gọi cho tôi có chuyện gì gấp hay sao?" Vân Chi Lâm bắt máy và trả lời.
"Ngày mai kiện hàng của Vũ Thiếu Hàn sẽ lại cập bến, cô biết có gì đặc biệt bên trong mấy thùng hàng đó không?" Diệp Ân ở bên kia giọng nhẹ nhàng đáp.
"Là vũ khí!" Vân Chi Lâm trả lời trong vòng một nốt nhạc.
"Bingo, đúng rồi đó!" Diệp Ân liền reo lên tỏ ra rất thích thú.

"Vậy giờ sao đây, cô có muốn tôi xử lý không?"
Vân Chi Lâm nhìn lên không trung, rồi lại di chuyển tầm mắt về phía cửa sổ.

"Không cần đâu, tôi đã nói cho ba nghe rồi, ông chắc đã có chuẩn bị, giờ thì nên giao việc này cho quân đội xử lý thì hơn."
"Được, tôi sẽ làm theo ý cô, dù sao cô cũng trả tiền cho tôi mà!" Diệp Ân không hỏi nữa mà đồng ý ngay.
"Ừm, chuyện Cố Trạch Thần tôi vẫn nhờ vào chị đấy, có gì không ổn thì hãy báo cho tôi!" Vân Chi Lâm vẫn còn rất lo lắng về Cố Trạch Thần, vì một tháng nay anh đã không còn liên lạc về nhà nữa.
"Tôi biết rồi!"

"Không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây, tạm biệt!"
"..."
Nhưng trước khi kiện hàng của Vũ Thiếu Hàn cập bến, thì tin tức về Vân gia bán hàng kém chất lượng đã tràn lan khắp nơi.

Khách hàng sau khi mặc trang phục của Vân gia liền bị dị ứng, cơ thể nổi đầy mẩn đỏ và ngứa ngáy.
Trời vừa hửng sáng, trước cửa hàng Vân gia trải dài trên khắp đất nước đã tràn ngập người đến khiếu nại, khiến cửa hàng vỡ trận không biết nên giải quyết thế nào.
Những tiếng mắng chửi, những túi quần áo được vứt đầy trên mặt đất, bọn họ như muốn xông thẳng vào trong kéo sập cửa hàng của bọn họ.
Ở Vân gia, Vân Trường Thạch vừa nhận được tin tức liền lên cơn đau tim, ông ta sau đó đã được người làm đưa đi cấp cứu, may mắn giữ được tính mạng.
Mà tính ra cũng không phải là may mắn gì, đứng trước vụ ồn ào lớn thế này, có khi chết đi còn may mắn hơn, vì không biết nên giải quyết thế nào cho thoả đáng.
Ông ta cứ nghĩ là Vân gia đã được cứu rồi, nhưng không thể tin là lại thê thảm đến như vậy.

Chuyện lớn này mà không kiểm soát được, thì Vân gia có khả năng tuột dốc không phanh và phá sản.
Vân Chi Lâm lúc này ở cửa hàng của mình, nghe thấy tin tức người làm thông báo, cô không nhịn được mà nở nụ cười ranh mãnh.

Cô và Diệp Ân đã sắp xếp cái bẫy hoàn hảo như vậy, lão ta không mắc bẫy thì thật là uổng phí.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi