TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Trời sáng, nhân viên cửa hàng đã lần lượt đến làm việc, khi họ mở cửa đi vào trong thì nhìn thấy Vân Chi Lâm nằm co ro trên sàn nhà, khiến họ kinh ngạc không thôi.
Cũng đúng, việc cô bị đuổi khỏi Cố gia họ làm sao mà biết được, hơn nữa lại còn khá là bất ngờ.
"Tiểu thư, đêm qua cô làm việc mà không về nhà luôn sao? Cô có ổn không, về nhà nghỉ ngơi một chút đi ạ." Một nữ nhân viên sốt ruột chạy đến lay Vân Chi Lâm dậy, vì đã sắp đến giờ cửa hàng mở cửa buôn bán.
Vân Chi Lâm mơ hồ tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt.

"Mọi người đến rồi à, vậy hãy làm việc đi, tôi đi về nghỉ ngơi đây!" Một lúc sau đã lấy lại sự tỉnh táo, cô lôm côm bò dậy.
Không muốn ai biết chuyện của mình, cho nên Vân Chi Lâm cũng giấu nhẹm đi việc mình bị đuổi khỏi Cố gia, dẫu sao thì cũng không phải chuyện tốt lành gì.
"Vâng, tạm biệt tiểu thư!" Nữ nhân viên gật đầu.
Vân Chi Lâm lập tức gom đồ từ trên đất đứng lên, cô mệt mỏi lê cơ thể ra ngoài, cũng không quên xách hành lý ở cửa theo.
Dù cho cô che giấu, nhưng khi nhìn thấy chiếc túi lớn trên tay cô, mọi người cũng nhận ra có chuyện gì không ổn xảy ra rồi.

Có điều họ chỉ là nhân viên làm việc cho cô, nên không dám bép xép hỏi nhiều.
...
Ra khỏi cửa hàng, Vân Chi Lâm bắt xe đến chỗ của Diệp Ân, hiện tại cô cần phải tìm cho mình một chỗ ở, vì cô không thể ở lì trong cửa hàng mãi.


Cô hy vọng Diệp Ân có thể tìm cho mình một chỗ tốt, ít nhất là cần phải an toàn.
Mà điều quan trọng hơn nữa, chính là cô muốn biết chân tướng về tung tích của Cố Trạch Thần.
Sau khi đưa địa chỉ cho lái xe, Vân Chi Lâm thẩn thờ ngã người ra ghế, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định.

Chỉ thấy đôi mắt cô chớp vài cái, liền sau đó lại rơi nước mắt.
Cô nhớ khoảng thời gian ở Cố gia, nhớ cử chỉ yêu thương mẹ Cố dành cho cô, nhớ cách bà ấy ân cần bảo vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ cô thật sự là sao chổi, cho nên đi đến đâu cũng hại người.
Xe vừa dừng lại, Vân Chi Lâm nhanh chóng lấy tiền trả cho tài xế, rồi cô tự nhiên như nhà mình mà bước vào trong căn cứ của Sói xám.

Nếu như lần đầu cô đến bị giữ lại không cho vào, thì lần này cô có thể tự do mà không bị ai ngăn cản.
"Vân Chi Lâm, sao đột nhiên cô lại đến đây thế, sao không gọi điện thoại cho tôi?" Diệp Ân nhìn thấy cô đi vào, cô ấy có chút ngạc nhiên.
"Cố Trạch Thần thế nào rồi, anh ấy vẫn ổn chứ? Diệp Ân, hãy nói thật với tôi đi, cô đừng giấu tôi gì nữa!" Vân Chi Lâm không cho nổi nữa, cô trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Diệp Ân lúc này có chút lúng túng.

"Cái này...Nếu cô đã biết rồi thì tôi cũng nói luôn, tôi mất liên lạc với người của mình rồi, hiện tại tin tức về Cố Trạch Thần thế nào tôi cũng không biết nữa."
Vân Chi Lâm mím chặt môi, hoá ra lời mẹ Cố nói là sự thật sao, Cố Trạch Thần đã xảy ra chuyện rồi, cho nên bà mới tức giận với cô như thế.

Mọi thứ thật sự quá bất ngờ, nhưng cô biết trách ai đây.
Cơ thể cô run lên bần bật, hốc mắt đỏ hoe chực trào nước mắt.
"Tôi xin lỗi, tôi đã điều thêm người điều tra, có thông tin gì tôi sẽ báo cho cô ngay!" Diệp Ân ngại ngùng lên tiếng, cô ấy tự nhận trách nhiệm về sự thất trách của mình.
Vân Chi Lâm ngã khụy xuống, cô ôm lấy ngực mà nấc nghẹn, cô không hiểu sao bị mắng chửi cũng không thấy đau bằng nghe được tin tức không tốt của Cố Trạch Thần.
"Chỉ là không có tin tức thôi, biết đâu anh ta vẫn sống tốt thì sao, điều quan trọng là cô phải kiên cường lên!" Diệp Ân cảm thấy đồng cảm, cô ấy ngồi xuống an ủi cô.
Những lời cô ấy nói khá đúng, cũng không phải là anh đã chết, cô đau lòng cái gì chứ, trừ khi cô nhìn thấy xác của anh thì mới tin được.

Lời này như tiếp cho cô thêm chút sức mạnh, chỉ cần một hy vọng nhỏ thôi, cô không được phép gục ngã.


"Cô nói đúng nhỉ, sao tôi lại khóc chứ, đúng thật là!" Vân Chi Lâm như một đứa trẻ, cô giơ tay lên lau nhanh nước mắt, cố tỏ ra là bản thân rất ổn.
"Diệp Ân, tôi có chuyện khác muốn nhờ cô giúp!"
"..."-
Việc Vân Chi Lâm bị đuổi khỏi Cố gia cô cũng thật tình kể lại cho Diệp Ân nghe toàn bộ, với mong muốn cô ấy sẽ tìm cho cô một ngôi nhà trú mưa trú nắng.
Cô ấy nghe xong liền nổi trận lôi đình.

"Cái gì, bà ấy đuổi cô đi à, đúng thật là quá đáng mà, sao bà ấy lại làm như vậy chứ?"
"Mẹ chỉ là quá đau lòng thôi, tôi cũng không trách bà, nếu là tôi thì cũng sẽ như thế!" Vân Chi Lâm cười gượng đáp lại, cô thật sự không hề giận mẹ Cố chút nào.
"Chuyện cũng đến nước này rồi chị giúp tôi tìm nhà đi!"
"Thôi được, tôi sẽ giúp cô tìm.

Từ giờ đến lúc đó, nếu như cô không chê thì ở tạm lại đây vài ngày, khi nào tìm được nhà thì hãy đi."
"Vậy cũng được, tôi đành phải phiền chị thêm rồi!"
"Có tiền là được, cô không cần ngại vì làm phiền tôi đâu, tôi làm ăn nên không sợ phiền!"
Vân Chi Lâm nghe xong chỉ cười, thật may vì kiếp trước cô quen biết Diệp Ân.

"Cảm ơn!"
...

Trong lúc chưa tìm được nhà, Vân Chi Lâm đã ở tạm căn cứ của Sói xám, vì đã có thời gian ở lại nơi này vào đời trước, nên cô cảm thấy khá là thoải mái.
Để quên đi chuyện bị mẹ Cố đuổi khỏi nhà, Vân Chi Lâm lao đầu vào làm việc, cô cố gắng bận rộn với công việc thiết kế, để không có thời gian suy nghĩ tiêu cực nữa.
Đúng một tuần lễ, sau khi rời khỏi Cố gia, Vân Chi Lâm cũng có đôi lần muốn quay về để thăm mẹ Cố, nhưng cô lo bà vẫn còn giận nên lại thôi.
Hôm nay Vân Chi Lâm có hẹn với một khách hàng do Lê phu nhân giới thiệu, cô đi đến một tiệm cà phê để gặp người ấy.

Sau khi họ đã đặt xong bản thiết kế, cô liền tranh thủ quay về cửa hàng để bàn giao với thợ may của mình.
Tuy nhiên, ngay khi Vân Chi Lâm đi ra đến cửa, thì cô lại gặp người quen.
Người này là Trình Vỹ Hào, anh ta vừa trông thấy cô đã vội đến bắt chuyện.

"Vân tiểu thư, đã lâu không gặp nhỉ?"
"Thầy Trình, thầy có làm quá không vậy? Chỉ mới một tuần thôi, không lâu!" Vân Chi Lâm dè bỉu nhìn anh ta nói, cô luôn cảm thấy không thích người này, vì lúc nào cũng làm quá mọi chuyện và có suy nghĩ mà cô không thể nhìn thấu.
"Vậy à, thế mà tôi tưởng đã lâu lắm rồi đấy.

Mà tôi nói cho cô nghe tin này, Cố gia xảy ra chuyện rồi, cô có biết không?" Trình Vỹ Hào vẻ mặt gợi đòn đáp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi