Thoáng một cái đã tới ngày đánh vào tổng bộ chỉ huy để tìm cha Cố.
Trời còn chưa sáng, Vân Chi Lâm đã tỉnh dậy để giúp đỡ mọi người, dù cho cô không tham gia trận chiến này nhưng cô vẫn muốn làm điều gì đó, ít nhất là tiếp thêm tinh thần chiến đấu cho bọn họ.
Ngoài Triệu Kỳ Vũ và người của Sói xám, Cố Trạch Thần cũng đã nuôi rất nhiều binh lính để chờ cơ hội phản công, cho nên so với người của địch cũng không thua kém bao nhiêu.
Hơn nữa mọi người còn có kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu, cho nên trận này nhất định sẽ thắng.
"Cô Diệp, dựa theo bản đồ thì tôi và người của thiếu tướng sẽ đánh vào hướng nam của tổng bộ, nơi có ít người canh gác!" Cầm bản đồ trên tay, Triệu Kỳ Vũ nghiêm túc nói với Diệp Ân.
"Hướng còn lại sẽ giao cho cô, ở đó lính canh sẽ nghiêm ngặt hơn một chút, cô và mọi người cẩn thận!"
Đầu tiên là nhờ tổ chức Sói xám của Diệp Ân đánh phủ đầu trước, sau đó đội của Triệu Kỳ Vũ sẽ bí mật tiến vào truy tìm tung tích của cha Cố.
Mặc dù nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng đây là trận chiến sống còn.
Không chỉ giải cứu cha Cố, mà còn là giải cứu cả đất nước xinh đẹp này thoát khỏi tay giặc thù.
"Đã hiểu, vậy giờ tôi đi trước, cậu theo kế hoạch mà làm!" Diệp Ân nhẹ gật đầu, sau đó cô ấy ra hiệu cho người của mình nhanh chóng lên xe, chuẩn bị tiến thẳng đến tổng cục chính phủ.
Nhìn thấy cô ấy đã lên xe, Triệu Kỳ Vũ không nhịn được mà nói lớn.
"Cô Diệp, đừng để bị thương!"
Diệp Ân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, sau đó cô ấy xoay người đi mà không đáp lại.
...
"Đùng, đoàng."
Vài ngày trước, giữa lúc tình hình ở Thành Đông đang căng thằng, thì ở nước X Cố Trạch Thần cũng đã ra tay.
Dù cho anh rất muốn mau quay trở về, nhưng nhiệm vụ quan trọng không thể không làm.
Sau hai năm làm nội gián ở đây, giờ là lúc Cố Trạch Thần hái quả ngọt, thật không uổng công anh đã vất vả lăn lộn, mà cực khổ nhất là hàng ngày phải tốn rất nhiều thời gian để hoá trang cho mình.
Như đã nói lúc ban đầu, tình hình chính trị ở nước X cũng khá nan giải, ở đây hoàn toàn là do giới thượng lưu điều khiển bộ máy chính trị, những người được xem là quan chức cấp cao chỉ là những con rối.
Hai năm trước, sau khi nhận ra điều này, Cố Trạch Thần đã gửi tin về Thành Đông, anh cũng là người đề xuất ra kế hoạch nguy hiểm này, mà chuyện cha Cố bị bắt giữ chỉ là ngoài ý muốn.
Tuy nhiên mọi chuyện đến hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát, giờ là lúc đẩy nhanh tiến độ, mang hoà bình về cho đất nước, chuyện mà kiếp trước anh đã không làm được.
Cố Trạch Thần lúc này hiên ngang ngồi trên ghế chủ trì, anh chống cằm đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám người đang quỳ rạp dưới đất, không hề có chút thương xót nào.
"Louis, cái tên khốn nạn này, mày dám lừa tao!" Một tên trong bọn chúng trừng trừng với anh, lão ta gầm lên như một con thú bị chọc tiết.
"Thì thế nào? Chỉ cho phép người của ông lừa người, còn tôi thì không thể?" Cố Trạch Thần nhếch môi, anh khinh thường đáp trả.
Xung quanh đây bây giờ đã bị người của Cố Trạch Thần bao vây, toàn bộ những tên tài phiệt đều trở thành cá nằm trên thớt, chạy không được mà chết thì cũng không xong.
"Hừ, mày tưởng mày thắng được sao? Không đâu, Vũ Thiếu Hàn vẫn còn ở nước S, bọn tao sẽ không thua!" Lão già họ Tống kia mặt mày đỏ bừng rống lên, chết đến nơi cũng không chịu khuất phục.
"Không đâu, bắt đầu từ lúc tôi kiểm soát được tổ chức này của ông, thì ông đã thua rồi! Hai năm dài đằng đẵng, bắt được các người không phải chuyện dễ dàng gì, làm sao mà tôi để cho các người thoát được chứ!" Cố Trạch Thần cười lớn nói.
"Mày..." Ông già họ Tống hai mắt long lên sòng sọc nhìn anh, hận không thể bổ nhào đế cắn nuốt anh xuống bụng.
Cố Trạch Thần cũng không muốn phí thời gian thêm nữa, anh bây giờ cần nhanh chóng xử lý mọi việc, để còn quay về với Vân Chi Lâm.
"Nói như vậy là đủ rồi, giờ thì tôi không còn thời gian dành cho các người nữa đâu!" Anh nhàn nhã đứng lên, rồi đánh mắt nhìn người của mình ra hiệu, để họ tiến lên đưa đám người kia đi.
Hơn phân nửa những kẻ đầu não đã bị tóm gọn, phần còn lại không cần phải vội vàng, vì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi binh lính ở nước S sẽ trực tiếp đánh vào bên trong nước X.
Cởi bỏ lớp ngụy trang xấu xí, Cố Trạch Thần thay cả quân phục của tổ quốc, anh bây giờ không cần sống trong hình hài kỳ dị kia nữa rồi.
Tin tức nước X thất thủ đều bị người của Cố Trạch Thần ém nhẹm đi, cho nên Vũ Thiếu Hàn vẫn chưa biết gì, hắn lúc này vẫn còn đang toan tính ung dung ở Giang Tây.
...
Trên đường lớn ở Thành Đông lúc này, một đoàn xe quân đội và xe riêng của tổ chức Sói xám đang tiến nhanh về tổng bộ.
Quãng đường tối om làm cho khung cảnh càng trở nên kỳ bí hơn, những chiếc xe lao vun vút như một ngọn gió đen huyền ảo.
Nhưng đột nhiên từ phía sau, một chiếc xe màu đen cũng nhanh chóng tăng tốc đuổi theo, mà người đang ngồi ở ghế lái lại chính là Vân Chi Lâm.
Do cảm thấy không yên tâm, lại không muốn chờ đợi trong sốt ruột, cho nên cô đã âm thầm đi theo sau, với mong muốn giúp đỡ chút gì đó.
Khuôn mặt của Vân Chi Lâm lộ rõ sự lo lắng, đương nhiên cô rất quan tâm đến sống chết của cha Cố, nếu thật sự ông vẫn còn sống thì mẹ Cố sẽ không còn thấy đau lòng mỗi khi về đêm nữa.
Không hiểu sao cô cũng có một niềm tin rất mạnh mẽ, cô tin rằng cha Cố nhất định vẫn còn sống.
Mặt trời còn chưa lên, thì đoàn xe của Sói xám và Diệp Ân đã đến nơi, để dành thế chủ động và không để cho bọn người kia có cơ hội phản công, người của cô ấy đã trực tiếp đâm thẳng vào cánh cổng lớn ở tổng bộ.
"Rầm." Âm thanh lớn vang dội đất trời trong màn đêm tịch mịch, làm cho lũ người canh gác hoảng loạn giữa đêm.
"Bị địch đánh lén rồi, mọi người mau chuẩn bị chiến đấu!"
"Khốn thật, là phần tử nổi loạn nào nữa đây!"
"Mau tác chiến, không để cho kẻ tấn công vào trong!"
Phút chốc khung cảnh bên trong tổng bộ trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, binh lính lập tức cầm súng lên chuẩn bị phản công.
Bên trong xe, Diệp Ân nhẹ nhếch mép cười đầy quỷ dị.
"Làm gì mà tôi cho các người cơ hội phản kháng!"
Sau một cái liếc mắt của Diệp Ân, toàn bộ người của Sói xám đã tổng tiến công xông thẳng vào tổng cục, chuẩn bị mở đường cho người của Triệu Kỳ Vũ lẻn vào trong cứu người.
"Đùng, đùng."
Tiếng súng lạnh lẽo vang lên, kèm theo đó là những cơ thể bị trúng đạn ngã xuống, máu tươi theo vết thương thấm đẫm xuống mặt đất, mùi hương tanh nồng cũng bốc lên dày đặc.