TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Thi thể Bùi Văn Khải ngã xuống, đôi mắt ông ta vẫn trợn trừng nhìn Cố Trạch Thần, tuy nhiên điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến anh nữa.
Sự hi sinh của cha Cố cũng chẳng phải vô ích, Cố Trạch Thần không cho phép bản thân gục ngã, vì điều cần thiết bây giờ là tiêu diệt kẻ thù và bè lũ phản quốc.
Đối với Cố gia, hoà bình của tổ quốc và sự bình an của nhân dân mới là trọng trách to lớn, anh phải tiếp nối ý chí của cha ông để lại.
Tấm lòng trung thành với tổ quốc của cha Cố sẽ luôn được mọi người nhớ đến, ông vẫn luôn là người hùng của nước S.
Hiện tại chỉ còn Vệ Thiếu Hàn và tàn quân của hắn, khoảng cách chiến thắng của Cố Trạch Thần đã đến rất gần rồi, anh muốn xử tử công khai tên khốn này, sau tất cả những gì hắn đã làm ở quê hương của anh.
"Được lắm Cố Trạch Thần, ta không nghĩ là ngươi lại có thể thay đổi cục diện này, quả nhiên là ta đã đánh giá ngươi quá thấp rồi!" Vệ Thiếu Hàn cười như kẻ điên.
"Nhưng mà ngươi biết gì không? Trong khi ngươi đứng ở đây định tội ta, thì cô vợ nhỏ của người có khi đã chết trước rồi!" Hắn ta gằn giọng, đôi mắt trở nên độc ác hơn.
Cố Trạch Thần lông mày nhíu chặt, bất ngờ anh mở to mắt kêu lên.

"Vân Du Nhã?"
"Haha!" Vệ Thiếu Hàn phá lên cười lớn, giọng của hắn càng quỷ dị hơn.

"Giờ ngươi mới nhớ đến cô ta e là quá muộn rồi!"

Lồng ngực Cố Trạch Thần phập phồng dữ dội, đến cả hít thở anh cũng cảm thấy không thông.

Dường như lựa chọn đưa Vân Chi Lâm đi trước của anh lại sai nữa rồi, đáng lý ra anh nên ở bên cạnh để bảo vệ cô.
"Hôm nay ta có chết ở đây cũng chẳng có gì là hối tiếc, vì giờ đã có người chết cùng rồi!" Vệ Thiếu Hàn lại được nước nói tiếp, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hả hê.
Ngay khi Cố Trạch Thần đang đứng ngồi không yên, thì người của anh từ bên ngoài hớt hải chạy vào.

"Thiếu tướng, xe của Vân tiểu thư gặp tai nạn rồi!"
Trái tim của Cố Trạch Thần như ngừng đập vài giây, cánh môi anh lắp bắp không nói thành lời.

"C...cái gì chứ?"
"Không chỉ có như vậy, tin từ người báo về là có người đang truy sát Vân tiểu thư, bọn họ người đông hơn nên chúng ta chẳng thể làm gì!"
Nhưng đây không phải là điều tồi tệ nhất lúc này, khi Vũ Thiếu Hàn bắt đầu đảo mắt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt của hắn như loé lên một tia sáng.
Hắn quay lại nhìn Cố Trạch Thần, tiếp tục dùng lời nói khích anh.

"Thế nào, bây giờ ta quan trọng hay tính mạng của con nhóc kia quan trọng hơn?"
Khi Cố Trạch Thần bị phân tâm vì lời nói của hắn, bất ngờ bên ngoài có kẻ đột kích, bọn chúng ném rất nhiều bom khói vào trong, sau đó là một tràng tiếng súng rền vang.
"Đùng, đùng, đoàng."
Một nhóm người ăn mặc kín đáo, được trang bị đầy đủ vũ khí tiến nhanh vào trong, mục đích của chúng là giải cứu tên khốn Vũ Thiếu Hàn.
Cố Trạch Thần không kịp phản ứng, anh và các đồng đội đều bị bom khói che mờ mắt, bọn họ ho sặc sụa không ngừng.

Có người lại vì trúng đạn mà ngã xuống, tình huống lúc này lại thay đổi.
"Haha, Cố Trạch Thần, ngươi thua rồi!" Vệ Thiếu Hàn trước khi bỏ đi còn phá lên cười lớn đầy giễu cợt.
"Khốn kiếp, không được để hắn trốn thoát!" Cố Trạch Thần phẫn nộ gầm lên, gương mặt anh đỏ bừng vì giận dữ.

Nhưng vì tác dụng của bom khói vẫn chưa hết, nên chẳng ai thấy gì mà ngăn cản, mọi người còn giẫm đạp lên nhau đầy hỗn loạn.

"..."
Mất một khoảng thời gian khá lâu khi khói tan dần, Cố Trạch Thần và người của anh đã rời khỏi căn hầm kia.
Có điều chờ đón anh lại là một bất ngờ khác, Vệ Thiếu Hàn vốn tưởng đã cao chạy xa bay lúc này đang đứng phía trước, mà nhóm người vừa cứu hắn khi nãy đều đã trở thành người chết.
Mà đứng bên cạnh hắn còn có cả Hạ Thanh Nhi, kẻ đã từng truy đuổi mẹ con Vân Chi Lâm hai năm trước, quả nhiên nhờ vào việc bán nước mà vẫn sống tốt.
"Cố Trạch Thần, đi tìm Lâm Lâm đi, bọn chúng hãy để tôi lo!" Không chờ mọi người kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Ân đã lên tiếng trước, mà khẩu súng trên tay cô đã lên đạn và nhắm thẳng vào trán Vệ Thiếu Hàn.
"Được, nhưng đừng vội giết hắn, tôi muốn bắt sống!" Cố Trạch Thần nói.
"Yên tâm, vì chết là quá dễ dàng với hắn rồi!" Diệp Ân từ sâu bên trong đôi mắt ẩn hiện sự căm phẫn tột cùng, có lẽ hơn ai hết, cô ấy mới là người mong muốn Vệ Thiếu Hàn chết đi.
"Vậy tôi đi trước đây!" Cố Trạch Thần không muốn chần chừ thêm, vì anh còn nán lại ở đây lâu hơn nữa, thì mạng sống của Vân Chi Lâm càng trở nên nguy hiểm.
Khi Cố Trạch Thần đã đi rồi, Vệ Thiếu Hàn ở đây liền lên tiếng.

"Hừm, sao hôm nay toàn gặp người quen vậy chứ?" Đôi mắt hắn nhìn Diệp Ân đầy châm chọc.
"Vệ, Thiếu, Hàn, hôm nay ngày tàn của ngươi đã đến rồi!" Diệp Ân hốc mắt đỏ lên, cô nghiến chặt răng nói, cô ấy thật sự hận tên khốn này đến xương tủy.
"Là muốn trả thù cho tên tình nhân của cô à? Liệu cô có đủ sức hay không hả?" Vệ Thiếu Hàn gương mặt gợi đòn đáp lại cô, hắn dường như chẳng sợ hãi điều gì.
"Đồ khốn, ta sẽ xé rách cái miệng chó của ngươi!" Diệp Ân phẫn nộ gầm lên giận dữ.
"Đoàng." Tiếp đến cô ấy bắn một phát súng vào chân trái của hắn ta.


Vệ Thiếu Hàn chỉ không muốn để hắn chết dễ dàng hơn thôi, việc hắn có bị thương thế nào cũng chẳng quan trọng.
"Phịch." Bị bắn vào chân, Vệ Thiếu Hàn liền đau đớn khụy xuống đất, hắn nhíu mày lại.
Diệp Ân cũng không có ý định dừng lại, cô bước nhanh về phía hắn ta, thuận tiện xoay bán súng đập thẳng vào đầu của hắn.

"Bốp."
Hành động của cô ấy mạnh mẽ lại dứt khoát, từng cú đấm giáng xuống như muốn lấy mạng người, có thể ngay giây phút này cô chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, càng đánh lại càng hăng.
Khuôn mặt Vệ Thiếu Hàn phút chốc đã chảy đầy máu tươi, một bên mắt trái bị đánh bầm dập đến nỗi không thể mở mắt.

Hắn chật vật nằm dưới đất, nhưng trên môi lại nở một nụ cười đầy man rợ.
"Haha, hỏi thật nhé, có muốn biết cái chết của tên nhân tình kia của cô thế nào không? Hắn ta cũng bị hành hạ như ta bây giờ, không những thế tứ chi còn bị đánh gãy...Lúc đó, trông hắn đáng thương như một con chó bị bỏ rơi vậy!"
"Câm miệng chó của ngươi lại!" Diệp Ân điên cuồng giẫm mạnh lên mặt của hắn, hận bản thân không thể moi tim móc ruột của hắn ra để tế cho linh hồn của chồng sắp cưới.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi