TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Thời hạn nghỉ phép cũng đã hết, Cố Trạch Thần phải tranh thủ quay lại quân doanh, vẫn còn rất nhiều việc cần đến anh, dù cho hiện tại kẻ địch vẫn không có động tĩnh gì.
Cố phu nhân từ ngày hôm trước đã chuẩn bị cho con trai không ít đồ ăn ngon, bà ấy vẫn luôn sợ anh thiếu thốn, ăn uống không ngon miệng sẽ chán ăn và sụt cân.
"Thần Thần, mấy món này mẹ đã làm xong rồi, khi nào con muốn ăn chỉ cần hâm nóng thôi, nhớ là không được bỏ bữa đấy!" Tay thoăn thoắt gói ghém đồ đạc cho anh, bà ấy vẫn không quên dặn dò.
"Con biết rồi, mẹ nhìn con ở quân doanh trở về đâu có ốm yếu gì đâu chứ, còn lên hẳn năm cân đây!" Cố Trạch Thần mỉm cười đáp lời bà ấy.
"Vậy thì còn được, mà con đi như vậy thỉnh thoảng cũng tranh thủ trở về nhà thăm Lâm Lâm, đừng để con bé thấy tủi thân!" Nhìn đến Vân Chi Lâm đang đứng ở cạnh cửa, bà ấy nói.
"Vâng, con sẽ thường xuyên trở về mà! Mẹ và bà ở nhà giữ gìn sức khoẻ, cũng như giúp con quan tâm Lâm Lâm một chút!" Cố Trạch Thần thấp giọng trả lời, điều anh lo lắng khi rời đi chính là cô.
"Ừm, chuyện này con cứ yên tâm!" Cố phi nhân vỗ mạnh lên vai anh đáp.

Còn chưa có kết hôn đâu, mà con trai bà ấy lại quan tâm vợ thế này rồi.
Cố Trạch Thần sau đó mang hành lý ra xe, anh cẩn thận chất hết món ngon mà mẹ đã chuẩn bị, còn kiểm tra lại vài lần xem có an toàn hay không.
Mọi thứ đã xong, anh lúc này mới lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mà bên trong chính là món đồ trang sức hai người đã thấy ở chợ đêm hôm trước.


Hoá ra anh vẫn để ý, sợ Vân Chi Lâm từ chối nên anh đã lén lút đi mua một mình.
"Trạch Thần, anh đi cẩn thận nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe!" Vân Chi Lâm từ trong nhà bước ra ngoài, cô ngại ngùng nói với anh.?
Cố Trạch Thần lập tức quay lại nhìn cô, bất chợt anh lại đưa chiếc hộp nhỏ trong tay đến trước mặt cô.

"Cái này tặng cho em!"
"Sao lại tặng quà cho em, cũng đâu phải ngày gì quan trọng?" Vân Chi Lâm ngạc nhiên hỏi lại, cô rất bất ngờ.
"Tặng quà cho vị hôn thê của mình cũng đâu phải chuyện động trời gì đâu, em cứ nhận đi!" Cố Trạch Thần mặc kệ cô muốn từ chối, anh kiên quyết nhét chiếc hộp vào tay cô.
Vân Chi Lâm cũng không nỡ từ chối, cô tò mò mở chiếc hộp ra, đập vào mắt chính là một sợi dây chuyền có hình cánh bướm tinh tế.

Cô cũng nhận ra đây chính là món đồ trang sức hôm đó, càng không nghĩ rằng mình đã từ chối mà anh vẫn cố mua cho bằng được.
"Cái này..."
"Đã nói là nó hợp với em rồi, giờ em có muốn thì cũng không trả lại được đâu!"
Cố Trạch Thần hất hàm tự tin nói, anh tin rằng giờ thì cô sẽ không từ chối được nữa.
"Cảm ơn anh, tôi sẽ giữ nó thật cẩn thận!" Vân Chi Lâm nở một nụ cười nhẹ trả lời.
Nụ cười ngây thơ thuần khiết ngay lập tức hớp hồn Cố Trạch Thần, anh đờ đẫn ra vài giây, cơ thể bất động như một pho tượng.

Mãi cho đến khi Cố phu nhân bước ra, thì anh mới hoàn hồn quay trở về thực tại.
"Đường xa khó đi, con cẩn thận một chút, trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm vào!" Với tư cách là một người mẹ, bà ấy vẫn luôn dặn dò anh giữ sức khoẻ.
"Con nhớ cả rồi, mẹ cứ yên tâm đi! Đến giờ khởi hành rồi, con phải đi nhanh đây, tạm biệt mọi người!" Cố Trạch Thần đã quá quen thuộc với lời dặn dò của bà ấy, anh phì cười đáp, rồi tìm cớ chuồn mất.
"..."
Nhìn chiếc xe dần khuất bóng, Vân Chi Lâm trong lòng có chút mất mát, bởi vì từ khi trùng sinh trở lại, anh là người duy nhất cho cô được cảm giác an tâm.
"Lâm Lâm, vào nhà thôi con, bên ngoài nắng lắm!" Cố phu nhân sợ cô cảm nắng, liền một hai nắm tay cô lôi đi vào nhà.

"Dạ." Vân Chi Lâm lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn theo bà ấy đi vào trong nhà.
...
Vân Chi Lâm ở Cố gia được hơn một tuần, thì Cố lão gia cũng từ nơi làm việc trở về nhà.

Khác xa với những gì cô tưởng tượng, ông ấy còn có phần dễ chịu hơn cả Cố phu nhân, là một người hiền lành và rất thích trêu đùa.
Nghe tin cô bị cha ruột ruồng rẫy, ông ấy vô cùng tức giận, còn muốn cho người đi dạy dỗ một trận, may là Cố phu nhân đã ngăn cản kịp thời.
"Lâm Lâm, con ở đây đã quen hay chưa, sống có thoải mái hay không, hay là thức ăn thường ngày có hợp khẩu vị của con không?" Cố lão gia quan tâm đến cô hỏi han rất nhiều.
"Dạ, ở đây mọi người đối với con rất tốt, mọi thứ đều không có chỗ nào để chê được ạ!" Vân Chi Lâm bộ dáng thật thà trả lời ông ấy.
"Con thích là được rồi! Để xem nào, giờ con muốn đi học gì đây?" Cố lão gia dò hỏi ý muốn của cô.
Vân Chi Lâm tỏ ra ngượng ngùng, sau đó cô lấy can đảm trả lời.

"Hiện tại nếu quay trở về trường học con cũng không theo kịp mọi người, cho nên con muốn xin phép hai người cho con đến sản nghiệp của Cố thị để học hỏi được không ạ?"
"Con thích kinh doanh sao? Vậy cũng tốt, chuyện đó thật ra không có gì là khó cả!" Cố phu nhân có hơi bất ngờ với lời đề nghị của cô.
Sắc mặt của Cố lão gia lại có phần căng thẳng, ông ấy xoa xoa trán như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Nếu con muốn học kinh doanh thì không phải vấn đề gì lớn, nhưng con vẫn cần phải học thêm kiến thức và cầm kỳ thi hoạ!"

"Thôi được, ta sẽ cho người mời gia sư đến dạy riêng cho con, như vậy con cũng không cần sợ là bản thân không theo kịp bạn bè nữa!"
"Chuyện này có phiền không ạ?" Vân Chi Lâm tỏ ra dè dặt hỏi.
"Không sao, vậy cứ quyết như thế đi, ta sẽ lo hết mọi chuyện cho con, giờ con chỉ cần chuyên tâm học hành là được rồi!" Ông ấy gật gù đáp.
"Con cảm ơn ạ!" Vân Chi Lâm rối rít cảm ơn ông ấy
"Con bé này, giờ chúng ta là người một nhà rồi, con khách sáo cái gì chứ!" Cố phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười nói.
"..."
Sau khi nói chuyện xong, Vân Chi Lâm quay về phòng ngủ, từ trong ngăn kéo cô lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trong chính là những thứ cô cần làm sau khi sống lại một kiếp.
Việc đầu tiên chính là tạo niềm tin và hảo cảm với Cố gia, bước đầu của cô đang tiến lên rất là thuận lợi.

Cô gạch bỏ dòng chữ đầu tiên, khuôn mặt ngây thơ lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Một mình Vân Chi Lâm cô thì không thể nào đấu với Vân Du Nhã được, nhưng giờ cô có Cố Trạch Thần và gia đình anh chống lưng, thì cô không còn sợ gì cả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi