TRÙNG TÌM HOA NHIÊN

Edit: Sasaswa

Sau khi xuất viện, Mạnh Hoa Nhiên theo Nghiêm Thời Trì về căn biệt thự lúc trước.

Vào thu, theo từng cơn mưa hè thu, khí trời cũng dần dần lạnh hơn. Quãng thời gian trước, Mạnh Hoa Nhiên ngây ngốc mỗi ngày đều la hét đòi ăn bánh ngọt, trầm mê với các loại đồ chơi lego, cậu có thể một mình chơi trong phòng cả ngày.

Hiện tại Mạnh Hoa Nhiên có hứng thú muốn vẽ vời, cậu nhấc bàn vẽ lên, tiện tay vẽ vài nét đã phác họa được đường viền của toàn căn phòng.

Cậu nhìn bảng phác họa trong mắt liền sáng ngời, nhìn cái bút trong tay còn tưởng mình đang nắm giữ cây bút thần có chứa ma pháp thần kì.

Nghiêm Thời Trì ngồi bên cạnh cậu cười cười, giải thích: "Không phải do bút thần kì mà là do Nhiên Nhiên của chúng ta rất lợi hại, trước đây đây còn biết thiết kế rất nhiều thứ."

Tuy đầu óc Mạnh Hoa Nhiên không nhớ gì nhưng cơ thể cậu nhớ rất rõ.

Cậu rất giỏi vẽ và thiết kế, vài nét bút đơn giản là có thể đem sự vật đơn giản trở nên sống động.

Mạnh Hoa Nhiên nở nụ cười rồi tiếp tục cúi đầu bôi bôi vẽ vẽ, Nghiêm Thời Trì nhìn cậu tùy tiện vẽ vài đường kiến trúc đơn giản, thậm chí cậu còn dùng thước để đánh dấu các đường thẳng.

Xem ra có chút thói quen đã khắc vào trong xương Mạnh Hoa Nhiên.

Hai ngày trước, Mạnh Hoa Nhiên luyện tập vẽ nhà cửa và cây cối hoa cỏ, còn vẽ hẳn xe hơi đồ chơi và người máy lên giấy, ngoài ra còn có rất nhiều khối điểm tâm nhỏ.

Tất cả các bức vẽ đều là những món đồ cậu yêu thích. Hôm nay Mạnh Hoa Nhiên muốn vẽ cái khác, cậu chỉ vào Nghiêm Thời Trì nói: "Nghiêm Thời Trì, em... em muốn vẽ anh."

Cậu bắt Nghiêm Thời Trì ngồi yên không được nhúc nhích, ngoan ngoãn làm mẫu cho cậu. Mạnh Hoa Nhiên vẽ mặt Nghiêm Thời Trì đầu tiên, nhưng mới vẽ được một con mắt hai tay cậu bỗng nhiên run lên, bút trong tay rớt xuống.

Liên tiếp mấy ngày nay Mạnh Hoa Nhiên luôn tập trung vẽ với vẽ, tay phải bây giờ tựa hồ đã đạt tới cực hạn.

Nghiêm Thời Trì hoảng hồn, vội vàng chạy tới giúp Mạnh Hoa Nhiên xoa bóp nhào nặn, từ bắp tay nhỏ đi từ từ xuống, nhẹ nhàng nắm cánh tay và cổ tay cậu, đến mỗi ngón tay cũng được xoa bóp chu đáo tỉ mỉ.

Tay phải Mạnh Hoa Nhiên thiếu chút nữa đã bị tàn phế hoàn toàn, là bị Trịnh Từ Bân phá huỷ.

Nghĩ tới việc này, lửa giận trong lòng Nghiêm Thời Trì lại bốc lên, đồng thời cũng sinh ra cảm giác yêu thương sâu sắc với Mạnh Hoa Nhiên.

Vì vậy hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay Mạnh Hoa Nhiên.

Mạnh Hoa Nhiên run lên, muốn hất tay mình ra nhưng lại cảm nhận được sự bi thương bao phủ Nghiêm Thời Trì.

Nam nhân trước mặt cụp mắt im lặng, bên trong ánh mắt ảm đạm cũng lộ ra sự chua xót khó có thể nói thành lời.

Không biết hắn đột nhiên bị làm sao, Mạnh Hoa Nhiên hỏi: "Sao anh trông buồn vậy?"

Nghiêm Thời Trì sững sờ, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu.

"Nghiêm Thời Trì, có phải anh muốn khóc không?"

"..." Nghiêm Thời Trì vẫn không lên tiếng.

Mạnh Hoa Nhiên có chút cuống lên, an ủi hắn: "Em... Em cho anh hôn, hôn chỗ nào cũng được! Anh đừng có khóc, đàn ông khóc sẽ không đẹp, hơn nữa anh lớn lên lại đẹp trai như vậy."

Nghiêm Thời Trì nghe vậy cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mờ nhạt, hắn cười rồi hôn lên mu bàn tay Mạnh Hoa Nhiên một cái.

Sau đó Mạnh Hoa Nhiên lại hỏi hắn: "Nghiêm Thời Trì, em sau này không thể vẽ được nữa sao?"

Nghiêm Thời Trì ngơ ngác, chỉ nói: "Nhiên Nhiên, em tạm thời nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng mà bây giờ em muốn vẽ xong mắt cho anh."

Trong ánh mắt Mạnh Hoa Nhiên lộ ra vẻ năn nỉ, Nghiêm Thời Trì nhìn thấy cũng mềm lòng: "Được, vậy anh giúp em."

Tài năng hội họa trước kia của Nghiêm Thời Trì cũng không kém, chỉ là sau khi tiếp nhận quản lý công ty hắn cũng rất ít khi vẽ lại.

Lúc này, hắn dùng tay mình bao lấy tay Mạnh Hoa Nhiên, cầm tay cậu giúp vẽ xong đôi mắt.

Mạnh Hoa Nhiên cầm bức vẽ lên, nhìn chằm chằm đôi mắt trên giấy rồi nhìn Nghiêm Thời Trì bên cạnh, nói: "Vẫn là bản thân anh rất soái! Nhìn chỗ nào cũng đẹp mắt!"

Lúc trước Nghiêm Thời Trì thường xuyên bị Mạnh Hoa Nhiên mắng "biến thái", "lưu manh" nhưng chưa bao giờ được cậu khen rất soái, nghe xong không tránh khỏi sững sờ.

Mạnh Hoa Nhiên lại cười nói: "Nghiêm Thời Trì, chúng ta thật sự kết hôn rồi sao? Nghĩ đến sau này sẽ cùng anh sinh hoạt, ha ha, lão thiên gia thật tốt với em!"

Vô luận quên bao nhiêu lần, Mạnh Hoa Nhiên trước sau đều biết một sự thật.

Cõi đời này chỉ có một mình Nghiêm Thời Trì, tha thiết yêu duy nhất Mạnh Hoa Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi