TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Kỳ Từ có chút bất an, y cứ nghĩ sau khi biết rõ ý nghĩa từ này sẽ hiểu được tại sao lúc trước ngữ khí của Biên Trọng Hoa lại hụt hẫng như vậy, sau đó đi an ủi hắn.

Nhưng hôm nay y đã hỏi một vòng mà vẫn chưa hiểu được.

Nhân thế đúng là phức tạp như các huynh trưởng và tỷ tỷ nói vậy.

Kỳ Từ quẫn bách cúi gằm mặt không nhìn Biên Trọng Hoa, ấp úng hồi lâu mới nói được một câu trọn vẹn, "Ta chỉ muốn tạ ơn ngươi thôi."

Một tay Biên Trọng Hoa nắm cổ tay Kỳ Từ, tay kia nâng cằm bắt y đối mặt với mình rồi cười nói: "Chỉ muốn tạ ơn thôi sao?"

Kỳ Từ tưởng Biên Trọng Hoa cảm thấy mình có mưu đồ bất chính nên vội giải thích: "Chỉ muốn tạ ơn thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác cả."

Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ cười ra tiếng rồi nói: "Ta không cần ngươi tạ ơn, ta muốn......."

Hắn cúi người xích lại gần Kỳ Từ kề tai y nói gì đó.

Kỳ Từ lộ ra vẻ mặt hoang mang rồi lập tức gật đầu.

Biên Trọng Hoa buông y ra, nheo mắt lẳng lặng chờ đợi.

Kỳ Từ xoa xoa cổ tay, sau đó đặt hai tay lên vai Biên Trọng Hoa rụt rè hôn hắn.

Ý cười của Biên Trọng Hoa càng sâu hơn, ôm eo Kỳ Từ không cho y lui lại.

Nhưng Kỳ Từ khẩn trương đến nỗi toàn thân cứng ngắc, môi mím chặt, Biên Trọng Hoa đành phải nói: "Há miệng ra nào."

Kỳ Từ chẳng những không nghe lời mà còn mím chặt hơn, cũng chẳng dám nhúc nhích.

Biên Trọng Hoa hôn một hồi chợt thấy như mình đang hôn một tảng đá nên không khỏi cảm thấy thất bại và bất lực.

Bỗng nhiên hắn lanh trí lấy ra một vật.

Kỳ Từ nhìn kỹ lại thì thấy Biên Trọng Hoa cầm túi mứt mơ.

Biên Trọng Hoa cầm một viên lắc lư trước mắt y cười nói: "Ngươi đến cướp nó đi."

"Cướp, cướp đi?" Kỳ Từ hỏi lại.

Biên Trọng Hoa gật đầu, sau đó vừa cười vừa kéo dài âm cuối: "Nhưng phải dùng miệng cơ."

Kỳ Từ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Biên Trọng Hoa cắn mứt mơ giữa hai hàm răng cười với mình.

Hai người đối mặt nhau, Kỳ Từ hít sâu mấy lần rồi nắm chặt tay bám vào vai Biên Trọng Hoa, nhắm mắt hôn hắn lần nữa.

Đầu lưỡi run rẩy, vị chua ngọt tràn ngập, mứt mơ lướt qua răng môi mềm mại khiến hàm trên nhồn nhột.

Hơi thở Kỳ Từ dần trở nên gấp rút, y cũng không rõ tại sao mình lại có phản ứng như vậy.

Biên Trọng Hoa lôi kéo y, hơi thở hai người quấn nhau, môi lưỡi cọ xát, tim Kỳ Từ đập như nổi trống nhưng lại thấy an tâm lạ lùng.

Sau lúc an tâm là một nỗi phiền muộn nhỏ đến mức không thể phát hiện, rõ ràng y muốn tạ ơn Biên Trọng Hoa nhưng sao lại có cảm giác mình được an ủi thế này.

Nhưng sự an tâm kia chẳng kéo dài bao lâu.

Kỳ Từ nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không ổn, một cảm giác bất an lạ thường tràn ngập trong ngực y, sau đó cơn đau ập đến.

Kỳ Từ khiếp sợ đột ngột đẩy mạnh Biên Trọng Hoa.

Biên Trọng Hoa ngã ngửa ra sau, chưa kịp kinh ngạc thì lập tức nhíu mày.

Kỳ Từ thở hổn hển ôm chặt ngực, đau đến nỗi nghẹn ngào, Biên Trọng Hoa vội tới dìu y: "Sao thế......."

Hắn đột ngột im bặt.

Cả mu bàn tay và gương mặt Kỳ Từ đều nổi lên vảy xanh! Con ngươi của y co lại như đầu kim, ngực tràn ra ánh sáng vàng, tiếng nghẹn ngào thống khổ trong cổ họng cũng dần biến thành gầm thét.

Hóa thành yêu ma!?

Sao lại có thể như vậy?!

Biên Trọng Hoa trợn to mắt, hắn cứ tưởng chỉ cần Kỳ Từ không ở Quỷ Vực thì sẽ không bị hóa thành yêu ma!

Vậy long tử thành ma là lẽ tất nhiên sao!?

"Ly Vẫn!" Biên Trọng Hoa tiến lên muốn giúp Kỳ Từ khống chế yêu ma hóa, ai ngờ y đột nhiên vung tay về phía hắn, bàn tay phủ đầy vảy rồng xanh đã mọc ra móng tay sắc nhọn, nếu Biên Trọng Hoa không nhanh nhẹn tránh kịp thì Kỳ Từ đã xé mất một miếng thịt trên người hắn.

Chỉ trong giây lát Kỳ Từ đã mất trí lao ra ngoài phòng.

Biên Trọng Hoa đành phải gọi ra xích bạc trói chặt cổ tay Kỳ Từ cột vào giường.

"Tỉnh lại đi, ngươi nhìn ta này!"

Biên Trọng Hoa nắm vai Kỳ Từ luôn miệng gọi y, cuối cùng cũng có tác dụng.

Kỳ Từ dần tỉnh táo lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, dường như vỡ lẽ điều gì nên cúi đầu nhìn hai tay mình.

Vảy xanh xấu xí trên tay y vẫn chưa hoàn toàn biến mất mà xếp lớp phát ra ánh sáng quỷ dị.

Thấy Kỳ Từ rùng mình, Biên Trọng Hoa nắm chặt tay y dịu dàng nói: "Đừng nhìn, nhìn ta đây này."

Kỳ Từ vô thức ngẩng đầu nhìn Biên Trọng Hoa, nghe hắn ân cần dỗ dành: "Đừng sợ, sẽ có cách thôi, nhất định sẽ có cách."

Nhưng thật sự sẽ có cách sao?

Hôm sau lớp vảy trên người Kỳ Từ đã biến mất nhưng y sợ mình sẽ hóa yêu ma lần nữa làm hại người khác nên bảo Biên Trọng Hoa đừng tháo xích sắt mà cứ trói mình như vậy.

Tộc Đế Hồng Thị là hậu duệ của Hoàng Đế, lan truyền văn hóa khắp thiên hạ nên có rất nhiều sách cổ, dù bị tứ hung diệt tộc hủy hoại một phần nhưng vẫn còn giữ lại khá nhiều.

Sau hôm đó, Biên Trọng Hoa bưng một đống sách cổ vào phòng rồi vừa trông nom Kỳ Từ vừa đọc.

Thời gian Kỳ Từ tỉnh táo bắt đầu ngắn dần, hầu hết đều là đau khổ chống lại yêu ma hóa, mỗi lần như vậy Biên Trọng Hoa lại nắm tay gọi tên y không ngừng.

Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng Biên Trọng Hoa tìm được nguyên nhân tại sao long tử biến thành như vậy trong sách cổ.

Thì ra năm xưa rồng cũng là một trong số ba ngàn yêu ma bị Hoàng Đế phong ấn, sau khi bị Hoàng Đế đánh bại thì hóa thành chín khúc xương rồng nằm rải rác trong thung lũng núi Độ Sóc.

Xương rồng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt từ từ sinh ra long tử.

Đây chính là nguồn gốc của long tử.

Vì vậy tất cả tà khí trên người Kỳ Từ đều đến từ xương rồng của y.

Biên Trọng Hoa sực nhớ lại trước đó Phụ Chất hấp thu linh khí của mình đã dần khôi phục thần trí.

Mình là hậu duệ của Hoàng Đế, linh lực khí huyết có thể thanh lọc ô uế.

Biên Trọng Hoa dần nảy ra một chủ ý.

Kỳ Từ thẫn thờ mấy ngày, mỗi lần hóa thành yêu ma Kỳ Từ đều nghĩ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, trong lòng tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng.

Nhưng mở mắt ra thấy Biên Trọng Hoa không oán không hối ở cạnh mình thì y lại nhen nhóm hy vọng, không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Hôm đó Kỳ Từ hiếm khi được tỉnh táo một lần, vừa mở mắt ra thì thấy Biên Trọng Hoa kề bên.

"Ta xin lỗi." Kỳ Từ muốn tạ lỗi vì đã làm phiền hắn.

Biên Trọng Hoa lắc đầu rồi nắm chặt tay Kỳ Từ đưa lên môi, đặt một nụ hôn lên cổ tay buộc xích sắt của y: "Ta có cách rồi."

Kỳ Từ bàng hoàng, giọng nói run rẩy: "Thật, thật sao?"

Biên Trọng Hoa gật đầu rồi nói ra cách của mình.

Đó là lấy xương rồng ra khỏi thân thể Kỳ Từ đặt vào người mình rồi luyện hóa bằng máu thịt và linh khí đến khi tà khí hoàn toàn biến mất.

Nghe xong Kỳ Từ kiên quyết phản đối: "Không được! Nhất định ngươi sẽ bị xương rồng phản phệ!!"

Biên Trọng Hoa lắc đầu ngắt lời y: "Ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm ngươi thôi."

Hai mắt Kỳ Từ lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào thật lâu rồi nói: "Không đáng đâu."

Biên Trọng Hoa nói: "Có đáng hay không là do ta quyết định."

Kỳ Từ không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu nấc nghẹn.

Biên Trọng Hoa nâng mặt Kỳ Từ hôn lên khóe mắt ửng đỏ của y: "Ta rất tham lam, ta muốn ngươi ở bên ta nên mới tình nguyện làm vậy, chờ vượt qua cửa ải khó khăn này chúng ta đến xem nơi phồn hoa nhất thế gian được không?"

"Được." Kỳ Từ trịnh trọng gật đầu.

Đáng tiếc là.....

Họ không vượt qua được.

Chuyện đời như giấc mộng dài, bôn ba mấy lượt mới được bình yên?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi