TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Trong suối Tam Sinh, hồi ức dần tràn vào tâm trí Kỳ Từ khiến y cảm thấy như mình sống lại kiếp trước một lần nữa.

Mưa xuân rì rào, sương trắng lượn lờ trên núi Độ Sóc, các huynh trưởng và tỷ tỷ trìu mến gọi y là Cửu đệ.

Trong tiếng sấm mùa hè, thiếu niên khóc thút thít dưới núi Trác Lộc, mứt mơ thâm tình chưa kịp thổ lộ, cả đời lưu luyến nhớ thương.

Gió mang thu về, đâu ngờ gặp nhau trước cổng Quỷ Vực, biết được chân tướng khóc lóc đau khổ, cận kề bên nhau thật lâu.

Mùa đông tuyết rơi, xương rồng hóa yêu ma ở đầm sâu, dốc hết sức lực cầu mong vẹn toàn, cuối cùng chỉ còn tiếc nuối.

Kỳ Từ chậm rãi xua tan sương mù rồi ngoi lên mặt suối Tam Sinh, quá nhiều cảm xúc tràn ngập trong lòng khiến y nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt cánh tay Kỳ Từ kéo y ra khỏi suối.

Kỳ Từ vừa ngẩng lên thì lập tức đối diện với đôi mắt Biên Trọng Hoa.

Sáng ngời, dịu dàng, chan chứa ý cười.

Biên Trọng Hoa lấy từ trong ngực ra một vật đưa cho Kỳ Từ.

Kỳ Từ cúi đầu nhìn, trong tay Biên Trọng Hoa là một túi giấy dầu đựng mứt mơ.

Biên Trọng Hoa nói khẽ: "Lần này ta nhớ mang theo rồi."

Kỳ Từ lập tức đỏ cả vành mắt, y nhận lấy mứt mơ, thanh âm khẽ run: "Ta để ngươi chờ lâu, để ngươi chịu khổ nhiều quá."

Biên Trọng Hoa đưa tay ôm Kỳ Từ rồi hôn lên tóc y: "Chờ được không khổ, không chờ được mới là khổ."

Kỳ Từ ôm lại Biên Trọng Hoa, cánh tay siết chặt như muốn hòa tan hắn vào máu thịt của mình.

Một tấm chân tình, hai dòng lệ trong, nhân gian quả thật có bạc đầu.

Cuối cùng vẫn chờ được nhau.

Hai người từ Minh phủ trở về nhân gian, Chân Vũ Tiên Quân vẫn đang chờ bên cạnh trận pháp.

Kỳ Từ ôm quyền hành lễ cung kính gọi: "Chân Vũ Tiên Quân."

Chân Vũ Tiên Quân biết y đã nhớ lại mọi chuyện nên vuốt râu cười hiền hòa: "Ly Vẫn đại nhân đa lễ, ôi, thật không dễ dàng, thật không dễ dàng, số mệnh khó tránh khỏi tai kiếp, dù sao cũng được gặp lại rồi."

Kỳ Từ và Biên Trọng Hoa nhìn nhau cười.

Chân Vũ Tiên Quân thu hồi trận pháp rồi mượn cớ rời đi để hai người có không gian riêng tư.

Biên Trọng Hoa thở dài: "Khoảnh khắc này yên bình quá, có ngươi bên cạnh khiến ta vẫn còn bỡ ngỡ lắm."

Nói xong hắn ỷ vào bốn bề vắng lặng tiến lên ôm eo Kỳ Từ bằng cả hai tay, đẩy y dựa vào gốc hòe cổ thụ trong sân rồi cười gian: "Tiểu công tử, mau hôn ta một cái để ta biết chắc mình không nằm mơ đi."

Cả người Kỳ Từ bị Biên Trọng Hoa nhốt trong ngực, không hiểu sao y chợt thấy hơi bối rối và sợ hãi, nghĩ kỹ lại có lẽ vì trước kia Hỗn Độn dẫn y vào bẫy rồi biến Biên Trọng Hoa thành kẻ tàn bạo trong huyễn cảnh.

Thật không hổ là một trong bốn hung thú, Kỳ Từ tin tưởng Biên Trọng Hoa như thế mà vẫn sợ thân mật với hắn.

Kỳ Từ chống hai tay trước ngực Biên Trọng Hoa: "Khoan đã, lần trước Hỗn Độn khống chế thân thể đã thay đổi ký ức của ta, để ta bình tĩnh lại đã."

Biên Trọng Hoa biết Hỗn Độn giỏi nhất là dùng huyễn cảnh tra tấn người khác, cũng chẳng biết Kỳ Từ bị đối xử thế nào trong huyễn cảnh nên đau lòng hỏi: "Ký ức gì vậy?"

Kỳ Từ: "Thì......"

Kỳ Từ chợt im bặt.

Biên Trọng Hoa ngờ vực: "Thì?"

Kỳ Từ cúi đầu né tránh ánh mắt hắn: "Không, không có gì cả."

Biên Trọng Hoa nắm cổ tay y đè vào gốc cây rồi nhếch miệng cười: "Tiểu công tử, nghe ngữ khí của ngươi đâu giống như không có gì."

Kỳ Từ biết nếu không nói cho Biên Trọng Hoa thì nhất định hắn sẽ hỏi tới cùng nên nghĩ ngợi rồi nói khéo: "Hỗn Độn tạo cho ta một đoạn ký ức có người tra tấn mình."

Bất giác y chợt nhớ lại huyễn cảnh kia, chửi mắng sỉ nhục và nỗi đau đớn khi hạ thân bị xé rách cùng nhau xông lên đầu.

"Ngươi đang run à?"

Bên tai vang lên giọng nói kinh ngạc của Biên Trọng Hoa khiến Kỳ Từ bị kéo về thực tại, lúc này mới phát hiện mình thất thần, y lảo đảo đứng không vững nên dựa sát vào gốc hòe sau lưng, cố gắng xua những ký ức giả tạo kia ra khỏi đầu, hít sâu mấy lần rồi nói với hắn: "Không phải, không run, ta không sao đâu, ngươi đừng lo."

Biên Trọng Hoa nhíu mày buông Kỳ Từ ra rồi lui lại hai bước.

Cảm giác áp bách dần tan biến, Kỳ Từ hé miệng thở dốc, không còn sợ hãi co rúm lại nữa.

Biên Trọng Hoa lập tức đoán được gì nên hỏi y: "Người tra tấn ngươi trong huyễn cảnh của Hỗn Độn có phải là ta không?"

Kỳ Từ do dự giây lát rồi gật đầu, sau đó vội nói: "Ta biết đó chỉ là giả thôi, ta sẽ bình tĩnh lại, cho ta chút thời gian nhé."

Biên Trọng Hoa truy hỏi: "Trong huyễn cảnh ta đã làm gì?"

Kỳ Từ vốn không muốn nói nhưng Biên Trọng Hoa cứ hỏi mãi nên đành phải trả lời: "Cưỡng bức ta."

Biên Trọng Hoa lập tức tái mặt, quay người định đi.

Kỳ Từ vội vàng níu hắn lại: "Ngươi đi đâu thế?!"

Biên Trọng Hoa tức giận sắp mất lý trí, cắn răng nghiến lợi nói: "Tới Đông Hải thả Hỗn Độn ra khỏi phong ấn rồi gϊếŧ nó."

Kỳ Từ bật cười: "Thà để thời gian đó ở cạnh ta còn hơn."

Biên Trọng Hoa lập tức bình tĩnh lại.

Kỳ Từ khoác tay Biên Trọng Hoa: "Cũng khó đổ lỗi cho huyễn cảnh của Hỗn Độn, kiếp này ta ở thanh lâu từng thấy các tiểu quan mỗi lần tiếp khách đều chằng chịt vết thương, bộ dạng cực kỳ thê thảm, vì vậy ta cứ nghĩ làm chuyện này sẽ rất khổ sở, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước đây ngươi nói làm xong ngày hôm sau không thể cưỡi ngựa, có phải vì hạ thân sẽ bị thương không? Vậy làm chuyện này thật sự đau lắm à?"

Biên Trọng Hoa: "......."

Thấy Biên Trọng Hoa không nói lời nào, Kỳ Từ tưởng hắn thừa nhận nên vội nói: "Nếu là ngươi thì ta tình nguyện chịu khổ, không sao cả, ta cảm thấy đáng mà, ngươi không cần thương xót ta đâu."

Kỳ Từ nói vô cùng kiên định khiến người ta có một loại ảo giác thấy chết không sờn.

Biên Trọng Hoa sụp đổ giơ tay che mặt, nửa ngày sau lại đè Kỳ Từ vào gốc cây rồi vừa thổi khí nóng vào tai y vừa thì thầm: "Tiểu công tử, có đau hay không thử một lần sẽ biết ngay thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi