TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Chương 9: Bỏ ra trăm lượng vàng mà hôn một cái cũng không được à?



Thấy Kỳ Từ hoang mang, Biên Trọng Hoa lộ ra vẻ kinh ngạc còn khoa trương hơn cả Kỳ Từ, hắn tặc lưỡi nói: "Ta đã bỏ ra cả trăm lượng vàng mà hôn một cái cũng không được à?"

Kỳ Từ ngẩn người, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai: "...... Không, không phải ta có ý này."

"Vậy ngươi có ý gì?"

"Chỉ là...... Chỉ là......"

Kỳ Từ lắp bắp hơn nửa ngày vẫn không thể trả lời Biên Trọng Hoa, thấy có thêm mấy người tới hỏi cách giải cổ, Biên Trọng Hoa tươi cười đón tiếp rồi lần lượt vẽ bùa cho họ.

Kỳ Từ nói không nên lời nên dứt khoát nín thinh, ngồi trên ghế gỗ bên cạnh ôm mặt nhìn Biên Trọng Hoa vẽ bùa cho người ta.

Hôm đó ở thanh lâu, trước khi y ngất đi đã nghe thấy Tiền lão gia gọi Biên Trọng Hoa là Quỷ Sát Sứ.

Kỳ Từ biết Quỷ Sát sử là gì.

Quỷ Sát Sứ thuộc Ám Hầu Môn, triều đình vì muốn ngăn cản yêu vật gϊếŧ hại nhân gian gây tội ác tày trời nên lập ra tổ chức ám hầu, họ bôn ba khắp nơi trảm yêu trừ ma bảo vệ thái bình.

Mà Quỷ Sát Sứ khiến yêu vật vừa nghe đã sợ mất mật là huyền thoại sừng sững trên vạn người, là nhân vật chỉ có trong truyền thuyết.

Quỷ Sát Sứ quá mức thần bí, mặc dù Kỳ Từ không biết hôm đó Tiền lão gia có nhận lầm người hay không nhưng y dám khẳng định Biên Trọng Hoa không phải Quỷ Sát Sứ thì cũng là ám hầu.

Y không trèo cao nổi.

Y và Biên Trọng Hoa không phải người đi chung một đường.

Y chỉ là tiểu tử nghèo không cha không nương bị lừa hết gia sản, vốn dĩ ở trong thanh lâu bị người đánh chửi, bị người lăng nhục bỡn cợt, trên người bây giờ chỉ có mỗi một đồng xu.

Đồng xu duy nhất kia vẫn là Biên Trọng Hoa cho.

Thật thảm.

Quá thảm rồi.

Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, Kỳ Từ vừa ngẩng đầu thì quả nhiên nhìn thấy tiểu quan hôm đó nhẫn tâm đẩy y xuống cây liễu.

Tiểu quan cúi đầu nên không thấy được Kỳ Từ ngồi sau lưng Biên Trọng Hoa, hắn nhận lấy lá bùa Biên Trọng Hoa đưa rồi yếu ớt hỏi: "Bùa này...... thật...... thật sự có thể giải mị độc cổ sao?"

Biên Trọng Hoa nói: "Yên tâm đi, nhất định có thể."

Tiểu quan gật đầu cầm lá bùa định đi, vừa ngẩng mặt lại trông thấy Kỳ Từ sau lưng Biên Trọng Hoa, tiểu quan lập tức lộ vẻ sợ hãi hoảng hốt, không nói một lời đã quay đầu chạy.

Biên Trọng Hoa nhìn Kỳ Từ lạnh lùng đứng phía sau mình rồi hỏi: "Hai ngươi có khúc mắc gì à?"

Kỳ Từ hời hợt đáp: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi, hắn đẩy ta từ trên cây xuống, à, cánh tay trật khớp sáng nay ngươi chữa cho ta là vì bị ngã lần đó đấy."

Biên Trọng Hoa ồ lên một tiếng rồi bấm quyết niệm chú, đao nhỏ trong ngực hóa thành sương mù màu bạc bay ra, tiểu quan đang chạy trên phố đột nhiên bay bổng lên không trung, người qua đường kéo đến vây xem.

"Cao bao nhiêu?" Biên Trọng Hoa cười hỏi Kỳ Từ, trong giọng nói chứa đựng sự trêu đùa vui vẻ.

"Cái, cái gì?" Mặt mũi Kỳ Từ tràn đầy khiếp sợ nhìn tiểu quan giãy dụa lơ lửng giữa không trung, nhất thời không hiểu Biên Trọng Hoa đang nói gì.

"Cây kia cao bao nhiêu?"

"Cao, cao bao nhiêu? Cây?"

"Ừ, cây cao bao nhiêu."

"Ta không nhớ rõ, ta, hình...hình như cao bằng cái cây bên cạnh hắn thì phải?"

Biên Trọng Hoa gật đầu, tiểu quan kia bỗng dưng bay vút lên chỗ ngọn cây, hắn giãy dụa gào thét chói tai, sau đó đột ngột rơi xuống, cánh tay phải va mạnh vào đất, mặc dù bị ngã không nhẹ nhưng tiểu quan kia dường như vỡ lẽ được điều gì nên sau khi đứng dậy liền vội vàng chạy đi.

Kỳ Từ sửng sốt hơn nửa ngày, sau đó nói với Biên Trọng Hoa: "Tạ ơn...... Ta...... Tạ ơn......"

Biên Trọng Hoa không nói gì mà chỉ quay lại cười với Kỳ Từ.

Sau này dù cho ngủ trong lều cỏ cũ nát hay nhuyễn tháp đàn hương, Kỳ Từ vẫn luôn mơ thấy nụ cười đó.

Bầu trời trắng xóa, liễu say xuân về, gió cuốn mây tan, một giấc mộng dài bừng tỉnh an nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi