TRƯỚC KIA CÓ MỘT ĐÔI KẺ THÙ

Linh khí kéo dài từ những chỗ lưỡi kiếm va chạm nhau nổ tung, chấn động đến cát đá tung bay, cây cối ngã nghiêng.

Tà tu tất nhiên là đem linh lực của tất cả “vật chứa” có trong động phủ rút ra sạch sẽ, mới có thể có sức mạnh cường hãn như vậy, chỉ là Sở Mộ Nhiễm không nghĩ tới, tu vi của Minh Trạm vậy mà đạt tới trình độ này, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

“Đám trẻ thiếu hiểu biết, dám can đảm phá hỏng kết giới động phủ của ta, các ngươi đừng nghĩ còn sống trở về!”

Gân xanh trên trán tà tu bỗng nhiên nổi lên, linh khí quanh thân tăng mạnh, dần dần đè hai thanh kiếm đang giằng co ép xuống người Minh Trạm.

“Lạc lạp lạp” một tiếng, đất dưới chân Minh Trạm bị đạp nát, chân lui về phía sau nửa bước một lần nữa trụ lại đứng vững, hắn gầm nhẹ: “Sư huynh, ngươi lui ra phía sau!”

Tà tu cười dữ tợn, lướt qua bả vai Minh Trạm nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm: “Các ngươi ai cũng không được đi, bổn tọa sẽ mổ lấy Kim Đan của các ngươi, lại đem các ngươi chế thành vật chứa, cung cấp cho ta sử dụng!”

Ánh mắt âm hàn giống như rắn độc dừng trên mặt Sở Mộ Nhiễm, khiến Sở Mộ Nhiễm run lên, cảm giác đau nóng rát trên lưng lần nữa truyền đến —— tâm ma ảo cảnh ngóc đầu trở lại.

Quần áo sau lưng Minh Trạm căng cứng, trái tim hắn cũng thuận theo đó nhói lên, cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của Sở Mộ Nhiễm, hắn khó có thể cùng tà tu tiếp tục giằng co, xoay người ôm lấy người phía sau, mũi chân lách sang bên cạnh né tránh kiếm khí sắc bén của tà tu.

“Sư huynh!”.

Minh Trạm lập tức móc ra một lá Bùa Thanh Tâm đánh vào người Sở Mộ Nhiễm, kéo thần trí hắn trở về, còn chưa kịp hỏi han gì, thế tấn công của tà tu đã tới trước mắt!

Minh Trạm chỉ phải một tay ôm lấy Sở Mộ Nhiễm đang thất thần một tay rút kiếm đón đỡ, sau đó lập tức thối lui.

Hắn một người đánh với tà tu có thể ngang ngửa không phân cao thấp, lúc này còn phải phân thần chăm sóc Sở Mộ Nhiễm, nhảy qua nhảy lại dần dần phản ứng không kịp, trên mặt, cánh tay xuất hiện vết thương càng nhiều.

Máu từ một miệng vết thương trên mặt Minh Trạm chảy xuống cằm, rơi trên mặt Sở Mộ Nhiễm, hắn giơ tay lau đi vết máu, ngón tay mở ra, một mảnh đỏ thắm, tựa như mảnh góc áo đen cuối cùng trong ảo cảnh từ trong tay hắn xuyên qua, đau nhức đôi mắt hắn.

“Minh Trạm……”

Âm thanh trầm thấp nỉ non bị tiếng lửa bắn tung bao phủ, lòng ngực Minh Trạm chợt trống không, nguyên bản còn đang thất thần, Sở Mộ Nhiễm đã xoay người đứng bên cạnh hắn.

“Sư huynh!”

Tầm mắt tà tu giống như tôi độc quét qua quét lại giữa hai người, cuối cùng dừng ở trên người Sở Mộ Nhiễm, khặc khặc cười vài tiếng, “phanh” một tiếng, mặt đất dưới chân vỡ vụn, người đã bắn mạnh tới!

“Đừng động vào ta!” Sở Mộ Nhiễm một bên hét lớn, một bên nhanh tay rút ra bội kiếm, kiếm khí âm hàn đã bổ tới chóp mũi, hắn ngửa người về phía sau né tránh, thân thể xoay chuyển rồi chống mũi kiếm ổn định thân hình.

Không đợi tà tu quay đầu lại, Minh Trạm đã chặn đứng thế tấn công tiếp theo của hắn, cùng hắn triền đấu bên nhau.

“Tí tách” —— máu loãng từ vạt áo Sở Mộ Nhiễm rớt trên mặt đất, lưu lại một ấn ký đen đỏ.

—— Ta nguyện dùng tu vi ngàn năm, đổi lấy một lần gặp lại hắn.

Hốc mắt bị thiêu đến phát đau, cho dù tâm ma ảo cảnh có tra tấn thân thể hắn, cũng không thắng nổi cảm giác tắc nghẽn trong lồng ngực.

Hắn đã, không nghĩ lại để cho Minh Trạm vì hắn mà bị thương.

Vết thương giống như từng con rắn máu bé nhỏ, ở trên người Sở Mộ Nhiễm bò lan ra, nhưng mà dường như hắn đã mất đi cảm giác đau, cầm kiếm gia nhập chiến cuộc.

Minh Trạm nhận thấy trên người hắn dày đặc mùi máu, ánh mắt tức khắc u ám, linh khí như có thực chất, hóa thành ngọn lửa bơi lội ở quanh thân hắn! Tiếp theo thế kiếm nhanh như chớp, tà tu tránh né không kịp, nửa đoạn cánh tay theo tiếng thét rơi xuống, máu nóng đầy trời!

“A a a a a a ——”

Tà tu khó có thể ứng phó hai người, kêu thảm muốn trốn chạy, bóng đen trước mắt chợt lóe, trong bụng chợt lạnh, mũi kiếm sáng như tuyết đã xuyên qua!

“Tiên Quân tha mạng! Ta nguyện dâng Kim Đan nhiều năm bắt được ——”

Lời còn chưa dứt, mũi kiếm Sở Mộ Nhiễm động một cái, “Răng rắc” một tiếng, Kim Đan trong cơ thể tà tu vỡ vụn, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ người tà tu cuối cùng trào ra, hắn thống khổ cầm chặt mũi kiếm, chậm rãi quỳ rạp xuống đất: “Tha……” Đầu rũ xuống, thanh âm đột nhiên im bặt.

Ngụm khí nghẹn ở ngực rốt cuộc cũng phun ra, Sở Mộ Nhiễm muốn rút bội kiếm về, nhưng một kích vừa rồi đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, chân cong mềm nhũn, ngã về phía trước.

Minh Trạm lắc mình tiếp được hắn, lại cầm một tay đầy máu, ngón tay lập tức buông lỏng, vội la lên: “Sư huynh, ta mang ngươi về——”

Sở Mộ Nhiễm chỉ nghe đến đó, trước mắt lâm vào bóng tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi