TRƯỚC KIA CÓ MỘT ĐÔI KẺ THÙ

Nhìn Minh Trạm giúp chính mình ở trên giường uống xong ngọc lộ giải rượu, trong bốn ngày ba đêm đó nguyên thần của Sở Mộ Nhiễm đã du đãng một vòng khắp mười hai phong của Thiên môn Sơn, hắn ở Thiên Môn Sơn hơn hai mươi năm hầu như tất cả thời gian đều dùng để tu luyện, trước kia nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không thấy có gì khác biệt, lúc này xem núi xem sông lại thấy thú vị rất nhiều.

Người tu tiên cầu tiên vấn đạo, trên thực tế người có thể vũ hóa phi thăng ít ỏi không có mấy ai, trăm ngàn năm qua không quá mười mấy người, tu vi càng cao, thọ mệnh càng dài, chỉ cần không thể phi thăng, một ngày nào đó cũng sẽ như bao kẻ khác hao hết sinh mệnh mà chết đi.

Đáng thương cho Sở Mộ Nhiễm sinh thời sống hai mươi mấy năm ngắn ngủi, tất cả đều dùng ở tiên đồ rộng mênh mang, ngay cả người bên cạnh cũng không thấy rõ.

Trong lần bế quan cuối cùng ở Thiên Môn Sơn, bởi vì căn cơ không ổn, trong lòng nóng nảy, đưa tới tâm ma —— trong thức hải nhìn thấy Minh Trạm đứng trên đỉnh núi cao vạn người kính ngưỡng, mà hắn quỳ sát ở bụi bậm ven đường, bốn phương tám hướng yêu ma quỷ quái lờ mờ tụ tập, quỷ ảnh vặn vẹo lắc lư, vui cười thì thầm, cười nhạo hắn thất bại. Vì thế hắn giận đến công tâm, thao túng linh khí chém giết quỷ mị thân ảnh quanh quẩn quanh mình không chịu rời đi, tới khi hắn bởi vì đau nhức mà khôi phục thần trí, tu vi toàn thân đã bị sơn chủ phế hết.

Hắn thà rằng tha hương chết bi thảm ở nơi không ai biết hắn là ai, cũng không muốn nhận bố thí, tương trợ của người khác đến hết quãng đời còn lại. Hắn không cần bất cứ kẻ nào thương hại, cũng không cần bất cứ kẻ nào đồng tình, cho nên lựa chọn rời đi, lao tới địa ngục của cuộc đời trong suốt mấy năm.

Mỗi khi tà tu bị Minh Trạm tìm được dấu vết, sẽ co đầu rút cổ ở trong hang ổ để rồi phát cuồng, mang theo roi xương đầy gai ngược từng chút từng chút đánh lên người, đánh đến Sở Mộ Nhiễm da tróc thịt bong.

Đau có thể nhịn, không thể nhịn chính là tà tu dùng lời lẽ tựa như lợi kiếm nói:

“Mọi người đều nói Sở Mộ Nhiễm của Thiên Môn Sơn là thiên tài trăm năm khó gặp, thiên tài sao? Còn không phải cũng thành tù nhân của lão tử?”

“Thiên Môn Sơn thiên tài quả thật không ít, bắt một tên, lại tới một tên. Sư huynh đệ các ngươi cảm tình tốt thật, thế mà còn đuổi theo truy tìm phế nhân như ngươi trở về.”

“Phế nhân gân mạch đứt đoạn tìm về có ích lợi gì?”

“Đừng nói, gương mặt này của ngươi thật ra cũng có chút phong tình, đáng tiếc gia gia ngươi là ta không thích đi cửa sau.”

“Thiên Môn Sơn cần phế vật như ngươi có ích lợi gì? Làm lô đỉnh sao?”

“Thiên tài, thiên tài? Ha ha ha ha ——”

Sở Mộ Nhiễm như gặp phải tên nhọn xuyên tim.

Hận người khác luôn dễ dàng hơn so với hận chính mình, nếu hắn vẫn luôn cho rằng Minh Trạm hại hắn, hắn sẽ trãi qua tốt hơn nhiều. Nhưng mà tự tôn của hắn không cho phép hắn lừa mình dối người, bức ép chính mình tiếp thu tất cả thống khổ khiến hắn lâm vào nhà tù thật sự không phải người khác, đúng là chính hắn, là hắn ngạo mạn cùng đố kỵ.

Minh Trạm nói hắn ngoại trừ tính tình còn lại đều là cực tốt, hắn không dám nhận. Hắn biết, cho dù đối với Minh Trạm bộc lộ tính tình vài lần, tựa như hành động khi say rượu lần này không nhớ rõ, lại không biết ngoài ra còn có bao nhiêu lần khác nữa. Hắn ngang ngược như vậy, có thể nào một câu đơn giản “Tính tình không tốt” là có thể cho qua?

Nếu nói xứng với hai chữ “cực tốt”, không phải là Sở Mộ Nhiễm hắn, vậy là ai? Là Minh Trạm, danh xứng với thực.

Ban đêm ngày thứ tư, hắn đoán chừng chính mình sắp tỉnh, liền trở về sân của mình.

Gió mạnh thổi qua rừng, bóng tùng đan bóng trăng, ngoài cửa sổ một mảnh u tối.

Người trên giường kêu rên một tiếng, chống thân thể ngồi dậy, một tay che lại cái trán muốn nứt, hồn còn mê mang một mảnh, muốn nôn lại không nôn được khó chịu cực kỳ. Cổ họng như bị lửa đốt, ngứa ngáy, hắn muốn đứng dậy lấy chén nước, cánh tay dùng chút lực, không chỉ không như hắn mong muốn hoàn toàn ngồi dậy được, ngược lại khuỷu tay chống hụt ngã về phía sau!

Một trận mát lạnh đánh úp tới, một đôi tay vòng phía sau lưng đem hắn tiếp được, có người kêu hắn một tiếng: “Sư huynh!”

Sở Mộ Nhiễm mượn lực ngồi dậy, dùng khuỷu tay đẩy người phía sau ra, hỏi: “Ngươi là ai?” Sau cơn say rượu, nói một câu đều cảm thấy não bị chấn động, đầu lại một trận đau, có người khác ở đây, hắn không muốn rên rỉ làm mình mất mặt, đành phải ráng cắn môi chống đỡ. Hắn phát hiện áo ngoài của mình bị người bỏ đi, chỉ mặc áo trong nằm ở trong chăn, vì thế cho rằng là người bên mép giường đưa hắn về, lại nói: “Nơi này không còn chuyện của ngươi, ngươi đi đi.”

Thì ra…… Ngày đó, tiểu đệ tử đứng ở bên người khi hắn mới tỉnh lại chính là Minh Trạm.

Khi đó Minh Trạm vào sơn môn đã hơn một năm, tuy ở sơn môn có chút danh tiếng, lại xa tới không thể lọt vào tầm mắt hắn.

Hắn không nhận biết Minh Trạm, thậm chí còn không thèm đưa mắt liếc nhìn Minh Trạm một cái.

Giống như trong trí nhớ của hắn, Minh Trạm không có một câu oán hận nào, cúi đầu ở mép giường đứng đó một lúc lâu, từ trong lòng lấy ra bình ngọc Thải Vân sư tỷ đưa, đặt ở mép giường, rồi không có một câu oán giận cùng chất vấn, trầm mặc rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi