TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Lý Dung nghe thế bất giác đứng phắt người dậy, nhưng khi nhớ đến bản thân đang bị cấm túc không thể ra ngoài, nàng hít sâu một hơi và nói với Tịnh Lan, "Cho người đi nghe ngóng tình hình, tùy thời bẩm báo với ta. Cho người trông chừng Đại điện, một khi bên trong truyền ra tin Tần gia được đặc xá, lập tức lệnh toàn bộ nhân lực của Đốc tra ti dọn đường để người truyền lệnh có thể thuận lợi đến pháp trường"


Tịnh Lan đáp một tiếng xong liền lui ra. Lý Dung đứng tại chỗ, hòa hoãn vài phút mới quay đầu nhìn Tô Dung Khanh đang rũ mắt nhìn bàn cờ trước mặt. Nàng quay về chỗ cũ, ngồi xuống nói, "Tô đại nhân, Phò mã đã trở lại"


"Vâng"


Tô Dung Khanh từ tốn đáp, "Vi thần đã nghe thấy"


"Những lời ban nãy..."


"Điện hạ cứ xem như vi thần chưa từng nói gì", Tô Dung Khanh thần sắc vô cùng trấn định, Lý Dung nghe xong cũng khẽ gật đầu.


Theo tính tình của Tô Dung Khanh, có thể nói ra những lời trên, không hoàn toàn chỉ vì Bùi Văn Tuyên đã chết.


Bùi Văn Tuyên chết rồi mà y lại muốn giữ lại nàng...


Tại sao y lại muốn giữ lại nàng? Giữ lại một vị Công chúa rõ ràng đã cắt đứt với Thái tử và mất đi quyền thế?


Lý Dung suy ngẫm hồi lâu nhưng vẫn có chút không hiểu được. Nàng nâng mắt nhìn Tô Dung Khanh, trong lòng vẫn còn băn khoăn chuyện Bùi Văn Tuyên đã quay lại, y phát hiện tâm nàng đã trôi đến tận đâu liền nói, "Nếu Bùi đại nhân đã trở lại, đương nhiên không phải tay không mà về, Điện hạ không cần lo lắng quá nhiều"


Nói xong Tô Dung Khanh đặt một quân cờ xuống, từ tốn nói, "Chi bằng Điện hạ cho chút mặt mũi, đánh xong ván cờ này với thần"


Lý Dung không nói gì, nàng lặng lẽ nhìn Tô Dung Khanh, hôm nay y so với ngày thường khác biệt rất lớn, càng giống với hình tượng có chút phóng túng sau khi say rượu trong ký ức của nàng.


Thiếu đi vài phần quy củ và nhiều thêm vài phần khác thường.


Lý Dung do dự phút chốc mới đi đến phía trước bàn cờ, nâng tay nói, "Mời"


Vào lúc Lý Dung và Tô Dung Khanh đối ẩm nơi ngọn tháp, Bùi Văn Tuyên gia tăng tốc độ cưỡi ngựa, một đường không ngừng nghỉ vào cung, hắn xoay người xuống ngựa, điên cuồng chạy về phía Đại điện, gấp gáp hô to, "Bệ hạ, Tần gia bị oan, đao hạ lưu nhân!"


Lúc này buổi triều sớm vừa bắt đầu, tiếng hô của Bùi Văn Tuyên truyền thẳng từ ngoài điện vào, mọi người quay đầu lại thì thấy một thanh niên mặc bộ quần áo xanh lá nhiễm đầy bùn đất, trong tay cầm một cuộn giấy, đang chạy hối hả từ ngoài Đại điện vào.


"Bùi Văn Tuyên?"


Lý Minh thấy người đến là ai liền chấn kinh lên tiếng, các quan viên trong điện mỗi người một thái độ. Bùi Văn Tuyên thở dốc quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế"


"Ngươi...", Lý Minh không dám tin bật thốt, câu "ngươi không phải đã chết sao?" còn chưa thành lời trong đầu liền nhớ đến Lý Dung đã giúp hắn xin nghỉ bệnh. Ông nhẫn nhịn hồi lâu mới sửa lại thành, "Ngươi không phải đang bệnh sao?"


"Bẩm Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, "Điện hạ chắc đã nói với Bệ hạ, bề ngoài vi thần xin nghỉ bệnh nhưng thực tế là âm thầm xuất kinh, điều tra vụ án Tần gia. Sau khi xuất kinh, phát hiện có người bám theo, vì che giấu tai mắt, cố ý làm như rơi xuống vực mới có thể thuận lợi đến Tây Bắc, điều tra cụ án Tần gia. Hiện tại thần đã có trong tay chứng cứ chứng minh Tần gia bị oan, vẫn xin Bệ hạ lập tức cho người đến pháp trường, ra lệnh cho quan Hành hình đao hạ lưu nhân"


Lý Minh nghe thế lập tức hồi thần, ông lập tức quát, "Nhanh, mau đi pháp trường, giữ lại người của Tần gia!"


Thái giám được lệnh lập tức chạy đi. Vài vị lão thần nhíu chặt mày, đưa mắt ra hiệu cho thái giám đứng sau, thái giám đang đứng sau màn lập tức không chút tiếng động lui ra ngoài.


Thái giám truyền tin nhận lệnh xuất cung, nhưng vừa ra khỏi cửa cung không lâu lại gặp phải một đợt thích khách.


Thái giám kinh sợ giật ngựa lùi về sau, khi thấy có mũi tên bay đến, thái giám không nơi nào có thể trốn, hai mắt trợn trừng. Lúc này một thanh đao từ bên cạnh bất ngờ lao ra, một nhát chém mũi tên kia làm hai. Người đó túm lấy thái giám đặt lên lưng ngựa của mình nói, "Đại nhân, ti chức phụng mệnh Đốc tra ti, cố ý đến đây bảo vệ Đại nhân, vẫn mong Đại nhân đi theo ta"


Nói rồi thị vệ đó mang theo thái giám, phá vòng vây thoát ra ngoài. Con hẻm nhỏ chật cứng sát thủ, nhóm người của Đốc tra ti lao vào giao thủ với nhóm người đó, chớp mắt một mảng chém giết.


Khi thái giám truyền tin trên đường bị chặn lại, có một đội nhân mã khác cũng nhanh chóng xuất cung, chạy thẳng đến pháp trường. Họ trước tiên đến nơi, tìm một tên thị vệ thì thầm bên tai vài câu, sau đó tên thị vệ kia lập tức tiến lên thấp giọng nói gì đó với quan giám sát.


Quan giám sát mày nhíu chặt, do dự vài phút cuối cùng hơi gật đầu.


"Đã đến giờ", quan giám sát bất ngờ nâng tay rút một thẻ có khắc chữ "chém" ra ném xuống đất, "Chém..."


Chưa kịp dứt lời lại nghe thấy có một thanh âm khản đặc vang lên, "Đại nhân, vẫn chưa đến giờ!"


Quan giám sát không ngờ sẽ có người đột nhiên khiêu khích ngăn cản mình, gã nghiến răng phẫn nộ quát, "Lập tức chém!"


Đao phủ tựa như cũng biết thời gian chưa đến, ông ta chần chờ không động. Quan giám sát thấy vậy đột ngột vỗ mạnh bàn quát, "Còn đứng ngây người ta đó làm gì, bản quan bảo ngươi chém!"


Đao phủ thấy cấp trên nổi giận cũng không dám dây dưa, nâng tay rút đi tấm thẻ đeo trên lưng của Tần Lâm, nâng cao đại đao. Nhưng vào khoảnh khắc đao chém xuống, trong đám đông đột nhiên có một thanh niên xông ra, một chân đá bay đao phủ, người đó một nhát kiếm chém đứt dây thừng trói Tần Lâm, đồng thời ném một thanh kiếm cho y.


"Cướp phạm nhân!"


Binh sĩ lúc này mới có phản ứng, ùn ùn kéo đến.


Tuân Xuyên thấp giọng nói một câu "cứu người" xong liền nhấc chân đá bay một tên binh sĩ chạy đến, nâng kiếm chắn trước cả nhà lớn bé của Tần gia phẫn nộ quát, "Còn chưa đến giờ mà các ngươi dám hành hình, lá gan thật sự lớn!"


"Bắt chúng lại cho ta!"


Quan giám sát thấy cục diện rối rắm nhất thời hoảng loạn thét, "Trong mắt không có kỉ cương, đây là cướp phạm nhân! Mau bắt chúng lại, bắt hết chúng lại cho ta!"


Quan giám sát quát to, binh sĩ cũng đổ dồn về phía đài chém. Tuân Xuyên cản người, Tần Lâm loạng choạng cứu những người khác. Dưới sự phối hợp của cả hai, cả nhà Tần gia được bảo vệ, trên đài chém một mảng gà bay chó sủa.


Đúng lúc này, một thái giám được người bảo vệ sau lưng, cưỡi ngựa lao vút đến, trong tay cầm thánh chỉ hô to, "Lưu nhân! Đao hạ lưu nhân!"


Hai bên Hoa kinh đầy đao quang kiếm ảnh, trong khi tại tháp Bắc Yến, lại là một sự yên bình đến bất ngờ.


"Hôm nay Tô đại nhân rất có hứng thú nhỉ", Lý Dung hạ cờ, nghe tiếng "đing đang" của những chiếc chuông đồng lắc lư trong gió, chậm rãi nói, "Thế nhưng nguyện ý cùng Bổn cung đánh cờ thế này"


"Bồi Điện hạ đánh cờ, dù là lúc nào đi nữa, vi thần đều nguyện ý", Tô Dung Khanh nhìn bàn cờ giọng điệu vô cùng tự nhiên, "Hơn nữa, vi thần nghĩ Điện hạ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi vi thần nên mới cố ý ở lại"


"Tô đại nhân nói đúng", Lý Dung bật cười, "Bổn cung thật sự có rất nhiều vấn đế muốn thỉnh giáo Tô đại nhân"


"Xin Điện hạ cứ hỏi"


"Ban nãy những lời Tô đại nhân nói, ta thật sự không hiểu nổi", Lý Dung và Tô Dung Khanh thay phiên đặt cờ xuống, "Tô đại nhân tại sao lại muốn cưới ta? Cho dù Bùi Văn Tuyên đã chết, ta cũng mang trên người cái danh tái giá, hơn nữa ta và Thái tử hiện tại không còn chung chiến tuyến, Tô đại nhân cưới ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tại sao ngài lại phải phí công sức lớn nhường này chỉ để cưới một nữ nhân bước thêm bước nữa như ta?"


Tô Dung Khanh không đáp, Lý Dung nghiềm ngẫm nói tiếp, "Tô đại nhân và ta lúc mới quen đã có ý định đầu quân cho Thái tử, hiện tại ngài lại toàn tâm toàn ý bảo vệ ta thế này là vì muốn mượn ta để gắn chặt thêm quan hệ với Thái tử? Nhưng Tô gia vì sao lại xem trọng quan hệ với Thái tử như vậy? Tính tình Thái tử ôn hòa, không cần thiết..."


"Điện hạ", Tô Dung Khanh ngắt lời nàng, "Người nhất định phải xem mỗi một việc làm đều có quan hệ với quyền thế sao?"


Tay cầm quân cờ của Lý Dung hơi khựng lại, Tô Dung Khanh nâng mắt, lặng lẽ nhìn thẳng vào Lý Dung, "Ta không muốn làm kẻ thù của Điện hạ, ta hy vọng Điện hạ có thể sống hạnh phúc. Chỉ một lý do đơn giản như thế, không thể sao?"


Lý Dung ngẩn người nhìn Tô Dung Khanh, bên ngoài chim chóc bay qua, từ tháp Bắc Yến một đường bay thẳng đến Đại điện.


Trên Đại điện, Bùi Văn Tuyên trình lên ghi chép dọc theo đường đi cùng khẩu cung của bá tánh về trận chiến ở huyện Hoàng Bình năm đó.


"Bệ hạ, vi thần đã đến những huyện nha dọc đường vận chuyển quân lương, cũng ghi chép cụ thể lại toàn bộ số lượng lương thảo qua mỗi huyện nha. Năm ấy, theo ghi chép của Binh bộ, huyện Hoàng Bình tổng cộng có ba ngàn binh lính, trước khi khai chiến, lương thực một tháng là mười ngàn thạch*, nhưng trên thực tế khi đến huyện Hoàng Bình, lương thảo không đến ba ngàn thạch. Lương thảo đến mỗi huyện thành liền ít đi một ít, ở những huyện lớn, càng bị vơ vét không còn bao nhiêu. Theo ghi chép, số lượng lương thực huyện thành sau nhận được, nếu so với báo cáo của huyện thành trước đều ít hơn. Sau khi kiểm tra đối chiếu, tổng số lương thực huyện thành này báo cáo vận chuyển cho huyện thành khác có sai sót, nhưng ghi chép lương thực nhận được trên thực tế ở mỗi huyện thành có thể so sánh với ghi chép của huyện Hoàng Bình. Từ đó có thể thấy được ba ngàn thạch lương thảo đến huyện Hoàng Bình là sự thật, mà ghi chép của Binh bộ nói một vạn thạch, e rằng đã sai"


(*đơn vị đo lường thể tích hoặc khối lượng. 1 thạch gạo bằng 10 đấu gạo. 1 thạch gạo tương đương với số gạo một người tiêu thụ trong 1 năm, còn 1 đấu là lượng gạo 1 người tiêu thụ trong 1 ngày. Tính ra thì 1 thạch gạo nặng 150 kilôgram)


"Ngoài ghi chép về lương thực, vi thần còn tìm và hỏi thăm binh lính, bá tánh địa phương, ghi lại lời khai về trận chiến năm xưa. Trận chiến năm ấy, trước khi binh lính khai chiến đã bị bệnh đói quá nửa, căn bản không còn sức lực nghênh chiến. Trong tình huống đó, việc Tần gia còn có thể trước tiên bảo vệ bá tánh trong thành, không bị thương vong quá lớn không những không nên bị phạt còn hẳn phải được ban thưởng, để tránh làm nản lòng các tướng sĩ biên quan"


"Vi thần khẩn cầu Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên quỳ trên đất, nâng cao giọng, "Tra rõ việc tham ô quân lương ở huyện Hoàng Bình năm đó"


Bùi Văn Tuyên vừa mở miệng, Binh bộ thị lang liền vội bước ra, lớn tiếng nói, "Vu không! Đây rõ ràng là trắng trợn vu khống mà!"


"Có phải vu khống hay không...", Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, trào dâng nói, "Chẳng phải tra xét liền sẽ biết sao!"


"Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên dập đầu, lớn tiếng hô, "Xin ngài tra rõ Hình bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Ngự sử đài để trả lại sự trong sạch cho Tần gia và cho chiến sĩ biên quan một công đạo!"


Lý Minh không nói gì, mọi người cũng trầm mặc không nói.


Chứng cứ Bùi Văn Tuyên mang về quá nhiều, quá chân thật. Giờ này khắc này, không có kẻ nào muốn ra mặt.


Nhưng chứng cứ nhiều, số người liên lụy cũng nhiều. Số người từng tham dự năm đó đều yên lặng, thấy đã lâu không ai lên tiếng, Ngự sử đài Ôn Bình rốt cuộc không nhịn được bước ra làm người "tiên phong", giận dữ nói, "Bùi Văn Tuyên, ngươi có ý gì? Ngươi nói rằng Hình bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Ngự sử đài, toàn bộ triều đình bắt tay nhau, lừa trên gạt dưới để hãm hại Tần gia? Mặt mũi Tần gia nào lớn như vậy? Còn ngươi, thân là Giám sát Ngự sử, không tại đơn vị công tác mà dám khi quân, làm trái luật xuất kinh, sau đó giả tạo một đống chứng cứ mang về lừa dối Thánh thượng. Ngươi cho rằng Thánh thượng sẽ bị ngươi lừa sao?"


"Đúng vậy", có Ôn Bình mở màn, những quan viên khác cũng vội vã bước ra khỏi hàng hoảng loạn nói, "Ngươi nói mình kiểm toán? Một Giám sát Ngự sử như ngươi từ đâu có được quyền kiểm tra sổ sách của nhiều huyện thành như vậy? Người khác dựa vào gì cho ngươi xem? Những sổ sách này của ngươi rốt cuộc từ đâu mà có còn không công đạo rõ ràng!"


"Bệ hạ", Ôn Bình quay đầu nhìn Lý Minh, quỳ xuống thưa, "Bùi Văn Tuyên lơ là nhiệm vụ, khi quân làm trái luật, phụ thân hắn Bùi Lễ Chi và Tần gia là thế giao, hiện tại vì việc tư, hắn thế nhưng dám giả tạo chứng cứ, mong Bệ hạ tra rõ trị tội!"


Nói xong, rất nhiều người cũng quỳ xuống theo Ôn Bình, vội vã hô vang, "Bệ hạ, mong ngài tra rõ!"


Lý Minh im lặng, Bùi Văn Tuyên quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.


Kỳ thật tất cả mọi người ở đây đều biết, về những chứng cứ trước mặt, việc Lý Minh có tra xét không căn bản không phải vấn đề, mà vấn đề nằm ở chỗ Lý Minh có dám làm không.


Thế gia là một thanh kiếm treo ngang đầu Lý Minh, nếu ông làm quá mức, kiếm có lẽ sẽ rơi xuống.


Thế gia đánh cuộc Lý Minh sẽ sợ không làm, mà trên thực tế, Lý Minh quả thật cũng sợ.


Hiện tại ông chỉ muốn cân bằng với thế gia, đơn thuần chỉ là cân bằng chứ không phải lung lay.


Ông giờ phút này không dám, cũng không thể.


Cuốn sổ Bùi Văn Tuyên dâng lên cho ông là thứ đủ cắt đứt dây thừng treo thanh kiếm này và làm nó rơi xuống.


Bùi Văn Tuyên quỳ trên đất chờ Lý Minh quyết định. Thấy Lý Minh hồi lâu không lên tiếng, Bùi Văn Tuyên liền gọi ông, "Bệ hạ"


"Thứ mà binh lính biên cương đang bảo vệ không chỉ là biên cương mà còn là núi sông của Đại Hạ"


Hắn đang ám chỉ, nhắc nhở Lý Minh, nếu xử lý việc biên cương không tốt, thứ bị lung lay sẽ là căn cơ của Đại Hạ.


Lý Minh cầm sổ con Bùi Văn Tuyên dâng lên, sau hồi lâu mới nói, "Bùi ái khanh đi đường vất vả, vì tính chất vụ án vô cùng trọng đại, trẫm phải suy xét lại. Khanh cũng mệt mỏi, trước lui xuống nghỉ ngơi đi"


"Thưa vâng"


Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ, sau khi đứng dậy định rời đi, hắn nghe Lý Minh nói, "Bình Lạc hiện đang bị cấm túc ở tháp Bắc Yến, khanh đi đón con bé rồi cùng trở về đi"


Bùi Văn Tuyên có chút sửng sốt, hắn rũ mắt, cung kính nói, "Thưa vâng"


Khi Bùi Văn Tuyên đi đến tháp Bắc Yến, Tô Dung Khanh và Lý Dung còn chưa đánh cờ xong.


Sau khi Tô Dung Khanh nói xong câu "Không thể sao", y chỉ lẳng lặng nhìn Lý Dung và không nói thêm gì.


Một người bình thường nói xong câu ấy và nhìn đối phương, mục đích chính là chờ được đáp lại. Nhưng y chỉ nhìn Lý Dung, đơn giản chỉ là nhìn.


Từ trong ánh mắt y, Lý Dung không cảm nhận được bất kì khao khát gì.


Ánh mắt ấy hàm chứa vô vàn những cảm xúc phức tạp, nhưng bất luận có ẩn chứa gì đi nữa cũng không hề có khao khát được nàng đáp lại.


Dường như y chỉ đang nói cho nàng nghe, về việc nàng có đáp lại mình hay không cũng không quan trọng.


Thậm chí nếu nàng trả lời còn có vẻ sẽ trở nên dư thừa.


"Tô đại nhân...", Lý Dung do dự muốn nói gì đó, nhưng không đợi nàng nói gì để hòa hoãn không khí, Tô Dung Khanh đã ngắt lời nàng.


"Điện hạ", tay y đặt trong hộp cờ, tựa hồ có vài phần mỏi mệt mà chuyển đề tài, "Ban nãy thần hồ ngôn loạn ngữ, mong Điện hạ đừng để trong lòng. Điện hạ bắt tay với các thế gia, phụ tá Thái Tử đăng cơ, đây là con đường tốt nhất cho Người. Việc thành lập Đốc tra ti cũng phải có chừng mực, trong cuộc chiến quyền thế đâu đâu cũng là đao quang kiếm ảnh, Người cần phải cẩn thận"


Lý Dung không đáp, Tô Dung Khanh đứng dậy, giọng điệu bình đạm, "Ván cờ này, vi thần thua, không quấy rầy Điện hạ thêm nữa, thần xin cáo lui"


Lý Dung rũ mắt, nhìn cục diện chưa phân thắng bại trên bàn cờ.


Tô Dung Khanh xoay người bước ra ngoài, nhưng chưa kịp đến cửa, Lý Dung đột nhiên gọi y lại, "Tô Dung Khanh"


Tô Dung Khanh dừng bước, Lý Dung nhìn những quân cờ đen trắng giao nhau trên bàn cờ, muốn nói gì đó.


Nàng muốn hỏi y, phải chăng y thích nàng.


Muốn hỏi y, y hy vọng nàng được sống hạnh phúc, không muốn làm kẻ thù của nàng, rốt cuộc là có ý gì.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi