TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây


Mọi người nhìn về phía Tần Lâm, Tần Lâm do dự một lát, Lý Dung liền lên tiếng, "Tần đại nhân nén bi thương, ngài hãy tiến lên nhìn lệnh muội đi"


Bốn chữ "nén bi thương" liền cho thấy việc Lý Dung khẳng định thân phận của Tần Chân Chân. Tần Lâm hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn bước đến.


Thi thể của Tần Chân Chân cơ hồ đã là một bộ thây khô, nhìn không ra diện mạo, có vài phần xương đã biến thành màu trắng. Quan nghiệm thi chích ngón tay Tần Lâm sau đó nhỏ máu lên phần xương trắng lộ ra.


Mọi người ngừng thở, quan sát giọt máu kia chậm rãi thấm vào xương. Quan nghiệm thi sau khi quan sát một chốc, ông xoay người lại, nói với Tạ Lan Thanh, "Tạ đại nhân, thi thể này chắc chắn là của Tần tiểu thư"


Nghe thế, Tạ Lan Thanh liền lộ ra thần sắc khiếp sợ, "Sao có thể được!"


Tạ Lan Thanh muốn tiến lên, người bên cạnh đã vội vàng ngăn Tạ Lan Thanh lại, "Đại nhân, không may mắn, đừng đến quá gần"


Tạ Lan Thanh nhìn chằm chằm xác chết, sau hồi lâu, ông chỉ về phía thi thể nói, "Nàng chết chỉ mới hơn một tháng lại biến thành thây khô như vậy, điều này sao có thể hợp lý?"


"Đại nhân, người bình thường sau khi hạ táng, ba đến bảy ngày bắt đầu mục rửa, hai tháng sau sẽ trở thành thây khô. Những lúc nhiệt độ không khí thấp, quá trình sẽ chậm một chút; nếu không chôn sâu trong đất mà đặt ở bên ngoài, quá trình sẽ nhanh hơn một chút. Ngoại trừ điều này, nam nữ thể chất bất đồng, tốc độ mục rửa của thi thể cũng khác nhau. Vị cô nương này hạ táng đơn sơ, không được xử lý phòng ngừa mục rửa như bình thường, quan tài cũng không được đóng kín. Nếu trước đây sau khi chết còn đặt ngoài không khí vài ngày thì bộ dáng hiện tại của nàng cũng không phải điều gì kỳ quái"


Tạ Lan Thanh nghe quan nghiệm thi nói, thần sắc vẫn có chút không muốn tin. Lý Dung khẽ cười một tiếng, "Tạ đại nhân đang sợ điều gì chứ? Ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ đến tìm. Dù Tần Chân Chân hóa thành lệ quỷ, nếu Tạ đại nhân chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng thì có gì phải sợ chứ?"


"Ta sợ cái gì?", Tạ Lan Thanh lạnh giọng quay đầu lại, "Điện hạ đừng hồ ngôn loạn ngữ. Lão thần chỉ sợ có người mượn mấy chuyện quỷ thần, rối loạn triều cương, nhiễu nhương pháp tắc"


"Sự khổ tâm của Tạ đại nhân quả thật đáng được khen ngợi", Lý Dung vừa vỗ tay vừa nói, "Vậy hiện tại, nghiệm thi cũng nghiệm xong rồi, Tạ đại nhân còn nghi ngờ gì nữa không?"


"Chuyện này...", Tạ Lan Thanh nhìn thi thể, nhíu chặt mày, "Sao có thể được chứ?"


"Tạ đại nhân, trên đời này có rất nhiều chuyện mà con người không thể không tin. Tần tiểu thư chết oan uổng, hiện tại bất quá là báo thù rửa hận thôi. Hiện tại, ta tin oan hồn của Tần tiểu thư đã được an ủi, chúng ta không nên quấy nhiễu nàng, cho nàng xuống mồ vì an, được an giấc ngàn thu đi"


"Tạ đại nhân", một triều thần có chút nhát gan trong đám người không khỏi lên tiếng, "Vẫn nên để Tần tiểu thư an giấc ngàn thu, mọi chuyện bỏ qua đi ạ"


Tạ Lan Thanh ngẩng đầu muốn mắng người đó, nhưng khi nhìn lại phát hiện đối phương là anh trai của Thôi Thư Vân, Thôi Thư Tuyết.


Tạ Lan Thanh cảm thấy uất nghẹn trong lòng, ai nấy đều đến khuyên bảo Tạ Lan Thanh. Lý Dung cười nhìn Tạ Lan Thanh bị mọi người vây quanh, Tạ Lan Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu nói, "Đóng quan tài lại đi"


Nói xong, Tạ Lan Thanh liền mang người quay về. Trên đường về vô cùng náo nhiệt, triều thần nghị luận sôi nổi, phỏng đoán xem việc hoàn hồn này là thật hay giả.


Lý Xuyên đi đến bên cạnh Lý Dung, cậu nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói, "A tỷ, Tần Chân Chân nàng..."


Lý Dung nâng mắt nhìn cậu, mỉm cười nói, "Hôm nào đến phủ của tỷ uống chén rượu đi"


Nói xong, Lý Dung liền đi lướt qua Lý Xuyên. Bùi Văn Tuyên bước lên, sóng vai đi cạnh nàng, thấp giọng nói, "Ta không nói sai chứ?"


"Nếu sai, ta liền làm thịt ngươi"


Lý Dung hé môi, khẽ nói.


Sau khi quan viên trở lại triều đình liền báo cáo kết quả cho Lý Minh.


Lý Minh đang nghe hát ở chỗ Nhu phi, biết được kết quả cũng có vài phần nghi hoặc. Ông vốn không tin quỷ thần, nhưng nghĩ lại, bất luận thế nào, chuyện này cũng có liên quan đến Lý Dung, không thích hợp tiếp tục điều tra.


Nhu phi ngồi bên cạnh lắng nghe, Lý Minh thấy bà không nói lời nào, quay đầu sang hỏi, "Nghe nửa ngày trời, ái phi có cảm tưởng gì?"


"Thiếp cảm thấy chuyện này thật khiến người khác phải kinh ngạc"


Nhu phi mỉm cười, "Một người đã chết mượn xác hoàn hồn giết người, còn ngay bên trong Hoàng thành. Việc này... thật nằm ngoài sức tưởng tượng"


Nói xong, Nhu phi ngồi lên đùi Lý Minh, dựa vào lòng Lý Minh, có chút sợ hãi nói, "Bệ hạ, oan hồn kia chắc sẽ không tìm đến hoàng cung đâu nhỉ?"


"Làm gì có oan hồn chứ", Lý Minh bật cười, "Nếu trên đời này thật sự có quỷ, trong cung e rằng là nơi nhiều nhất"


"Ý của Bệ hạ là, không phải quỷ?"


Nhu phi nâg mắt nhìn Lý Minh, Lý Minh đặt sổ con sang một bên, ôm nữ nhân, chậm rãi nói, "Không có người biến thành quỷ, chỉ có người giả làm quỷ thôi"


"Vậy thì...", Nhu phi có chút nghi hoặc, "Sao Bệ hạ không điều tra?"


"Điều tra?", Lý Minh cười nhạo, "Trẫm điều tra con quỷ này thì có ý nghĩa gì? Mấy kẻ nàng ta giết vốn đáng chết. Nếu không phải những trưởng bối trong nhà chúng dùng việc lập Đốc tra ti uy hiếp trẫm, con quỷ kia không gây phiền phức cho chúng, trẫm cũng không tha cho chúng!"


Nhu phi dựa vào lòng Lý Minh, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói, "Bệ hạ, việc Đốc tra ti thật sẽ giao cho Bình Lạc Điện hạ?"


"Nếu không thì sao?", Lý Minh nhìn bà, lạnh lùng nói, "Ái phi cảm thấy giao cho ai mới thích hợp?"


"Bệ hạ đừng giận", Nhu phi biết Lý Minh đa nghi liền thở dài, "Tấm lòng Bệ hạ dành cho thần thiếp, thần thiếp hiểu rất rõ, sẽ không vì tranh sủng mà gây chuyện. Thần thiếp chỉ là lo lắng, Đốc tra ti tồn tại để giám sát thế gia, Điện hạ dù sao cũng là Công chúa xuất thân từ Thượng Quan gia..."


Dù Nhu phi do dự không nói tiếp, Lý Minh vẫn nghe ra được. Ông từ tốn nói, "Trẫm biết nàng lo lắng điều gì, nhưng hiện tại không có ai thích hợp làm Ti chủ của Đốc tra ti hơn con bé. Nàng nói nếu ta giao cho Hoa Lạc hay cho nàng, các ngươi ngồi vững được vị trí này sao?"


Lý Minh nói, cười lạnh thành tiếng, "E rằng sớm đã bị mấy con sói già kia ăn đến xương cốt cũng chẳng còn. Bình Lạc hiện tại đang nội đấu với bọn họ, chúng ta chỉ cần đứng một bên quan sát là được. Nếu Bình Lạc nương tay với thế gia, trẫm liền thu hồi quyền lực trong tay con bé. Nếu con bé vẫn làm việc suông sẻ..."


Lý Minh suy nghĩ lại thở dài, "Con bé dù sao cũng là con gái của ta, là con cháu của Lý gia. Nếu lòng hướng về phía trẫm, trẫm cũng sẽ không bạc đãi nó"


"Bệ hạ nói phải", Nhu phi mỉm cười, suy nghĩ một chốc lại nói, "Chỉ là, Đốc tra ti quyền đại thế đại, Bệ hạ phải cẩn thận một chút"


"Được rồi", Lý Minh bật cười, "Những việc này, nàng không cần nhọc lòng, trẫm đều hiểu rõ"


"Thần thiếp cũng vì lo cho Bệ hạ"


Nhu phi nâng tay ôm lấy Lý Minh, "Bệ hạ dù sao cũng là phu quân của thần thiếp, cả đời thần thiếp đều phải dựa vào Bệ hạ nha"


Lý Minh nghe Nhu phi nói như vậy, trong lòng cũng mềm vài phần, ông ôm Nhu phi, thở dài nói, "Nàng yên tâm, trẫm còn sống ngày nào liền sẽ che chở mẹ con nàng ngày đó"


Nhu phi nhẹ giọng đáp một tiếng, không nói thêm gì. Lý Minh ôm lấy nàng, trong lòng thầm tính toán.


Đợi đến khi trở về, Lý Minh đi qua Ngự hoa viên, Phúc Lai đi phía sau ông. Lý Minh suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói, "Ngươi nói sổ con của Bình Lạc bị người khác giấu đi?"


"Vâng", Phúc Lai thấp giọng đáp, "Sổ con hiện tại đã lấy lại được, Bệ hạ có muốn xem không ạ?"


Lý Minh đáp một tiếng, cầm sổ con từ tay Phúc Lai. Sau khi nhìn thoáng qua, ông liền bật cười thành tiếng, "Học cái gì không học, lại học đám lão già kia uy hiếp trẫm. Thôi, người cũng đã chết rồi, nàng muốn xen vào thì cứ làm! Ngươi soạn chỉ đi, vụ án quân lương và vụ án Tần gia đều sẽ do Đốc tra ti quản lý, Đốc tra ti chính thức được xây dựng, Ti chủ là Bình Lạc, bên cạnh đó chọn một giám sát Phó ti chủ"


Phúc Lai nghe thấy thế có chút nghi hoặc, "Giám sát Phó ti chủ?"


"Nhu phi nói cũng đúng", Lý Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, "Cho Bình Lạc quyền lực lớn như vậy, dù sao cũng phải có người quản chế nó. Ngươi cảm thấy Tô Dung Hoa thế nào?"


"Tô đại công tử ạ?"


Phúc Lai suy nghĩ chốc lát chợt mỉm cười, "Tô đại công tử là thầy của Túc vương, lại là con cháu thế gia, tất nhiên sẽ giám sát Điện hạ gắt gao"


"Tuy gã nhìn không đàng hoàng nhưng chuyện gì cũng hiểu rõ", Lý Minh giơ tay nói, "Cứ như vậy đi, bảo Trung thư tỉnh soạn ý chỉ, Bình Lạc tự chọn một ngày, chính thức xây dựng Đốc tra ti"


"Thưa vâng"


Phúc Lai đáp một tiếng, sau một chốc lại cung kính nói, "Bệ hạ, phong thưởng Điện hạ cũng đã làm rồi, ngài từ trước đến nay luôn xem trọng Phò mã, tại sao không nhắc đến ngài ấy một câu vậy?"


"Bùi Văn Tuyên à", Lý Minh bật cười, "Muốn ban thưởng hắn thế nào còn phải xem khối thịt mà Bình Lạc cắn được lớn bao nhiêu"


Phúc Lai ngẩn người, đợi sau khi hiểu được liền đuổi theo phía sau Lý Minh trên hành lang, cười nói, "Bệ hạ đối với Phò mã, quả nhiên ân sủng có thêm"


"Đao rất dễ gãy", Lý Minh nhìn tuyết trắng bao trùm cả hoa viên, chậm rãi nói, "Thêm vài viên đá quý trang trí cũng là lẽ dĩ nhiên"


Ý chỉ của Lý Minh do Trung thư tỉnh soạn, sau khi Môn hạ tỉnh xét duyệt liền đưa đến tay Lý Dung.


Lý Dung mang người trong phủ Công chúa ra ngoài tiếp chỉ, tin tức nàng chính thức thành lập Đốc tra ti, tiếp nhận vụ án Tần gia và quân lương nhanh chóng lan truyền.


Tin tức này truyền rộng khắp Hoàng thành, bá tánh bàn tán say sưa, vì đã có chuyện nữ quỷ hoàn hồn đòi mạng, mọi thứ đều trở nên kì ảo.


Danh tiếng của Lý Dung trong dân gian danh tăng nhanh chưa từng có, một nữ tử bảo vệ tính mạng cho dân thường, vì trung lương sửa lại án sai, từ đây trở thành Ti chủ của Đốc tra ti đứng trên cả thế gia. Một kỳ án chết đi sống lại, sinh ra liền mang theo vài phần truyền kỳ.


Lý Dung một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nàng bảo Khâm thiên giám chọn giúp mình một ngày tốt để tổ chức đại điển xây dựng Đốc tra ti ở giáo trường Minh Thịnh.


Ngày hôm ấy trời trong nắng ấm, Lý Dung dậy rất sớm, thị nữ hầu hạ nàng thay lễ phục thêu hoa mẫu đơn đỏ rực như lửa, đầu mang mão hoa màu vàng. Bùi Văn Tuyên cũng mặc quan phục, mỉm cười nhìn bộ dáng trang điểm lộng lẫy của nàng.


Đợi nàng trang điểm xong, Bùi Văn Tuyên hơi khom người, nâng tay lên cười nói, "Công chú, mời"


Lý Dung nhìn hắn không kiềm được bật cười, "Bùi Văn Tuyên, dáng vẻ này của ngươi thật giống một tên chó săn"


"Có thể làm chó săn của Điện hạ", Bùi Văn Tuyên cũng mỉm cười, "Chính là vinh hạnh của hạ quan"


"Bùi Văn Tuyên, ta hiện tại đã biết vì sao quân vương nào cũng thích ngươi rồi"


Lý Dung đặt tay lên tay Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên đỡ nàng ra khỏi cổng. Lý Dung nhìn bầu trời gần đây hiếm khi được trong trẻo nói, "Nếu quyền thế có thể khiến con người khom lưng uốn gối đến trình độ này, vậy nó quả thật là thứ đáng để người ta yêu thích"


"Điện hạ nói sai một điều", Bùi Văn Tuyên đi cạnh nàng, "Không phải ai vi thần cũng nguyện ý khom lưng"


"Ồ?"


Bùi Văn Tuyên khẽ cười, "Điện hạ là đặc biệt"


Lý Dung dừng một chút, sau đó cúi đầu cười, giả vờ như không biết gì và dời mắt đi.


Hai người lên xe ngựa, từ phủ Công chúa đi thẳng đến giáo trường Minh Thịnh. Sau khi đến nơi, mọi người sớm đã đợi sẵn.


Hiện tại Đốc tra ti từ số hiệu, cờ xí, y phục, công sở, biên chế đều đã chuẩn bị tốt, cờ xí với hoa mẫu đơn màu đen viền vàng đại biểu cho Lý Dung cắm xung quanh. Lý Dung bước xuống xe ngựa, cả quãng đường đều được Bùi Văn Tuyên dìu lên chỗ cao nhất.


Sau đó Bùi Văn Tuyên lùi về dưới, nhìn Lý Dung một mình đứng ở nơi cao.


"Thuận theo ý trời, nhận được thánh ân, hôm nay chúng ta hội tụ tại đây để thành lập Đốc tra ti. Bảo vệ kỷ cương triều chính, giữ gìn pháp đạo luân thường. Gốc rễ của Ti, chính ở hai chữ công chính"


Lý Dung nhìn bốn phía, ánh mắt đặt trên khuôn mặt của những thanh niên.


Hôm nay bá tánh đến xem náo nhiệt cũng rất nhiều, bọn họ đứng bên ngoài giáo trường, từ xa ngắm nhìn Lý Dung, lắng nghe thanh âm trong trẻo của nàng vang dội trong giáo trường.


Tuân Xuyên và Tô Dung Hoa đứng trên hàng đầu tiên của nhóm thị vệ, Thượng Quan Nhã và Bùi Văn Tuyên đứng bên cạnh họ, ngẩng đầu nhìn lên nữ tử dưới ánh mặt trời.


"Bất luận các vị là dòng dõi hay gia thế thế nào, trong Đốc tra ti, người có tài sẽ được trọng dụng. Chúng ta nguyện làm đao, trảm phá tà nịnh; Chúng ta là đuốc, chiếu sáng nhân gian. Thấy người gặp bất công trả họ lại công bằng; thấy chuyện bất bình sẽ đưa ra ánh sáng. Từ hôm nay trở đi, Đốc tra ti được thành lập, kiếm hộ Đại Hạ, bút hộ thương sinh"


Nói xong, Lý Dung nâng tay áo rộng lên, tay cầm ba cây nhang, khom lưng vái chào phía trước một cái sau đó cắm nhang vào trong lư hương.


Tuân Xuyên, Tô Dung Hoa cùng nhóm binh lính cùng nhau quỳ xuống lạy.


"Từ hôm nay trở đi, chúng thần đều do Đốc tra ti quản lý, toàn bộ nghe theo phân phó của Ti chủ"


"Kiếm hộ Đại Hạ, bút hộ thương sinh!"


Mọi người tiếng hô như sóng dậy, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, nhìn về phía nữ tử đứng ở nơi cao dưới ánh mặt trời chẳng khác gì phượng hoàng.


Thượng Quan Nhã nhìn theo tầm mắt của Bùi Văn, không kiềm được hỏi, "Phò mã không cảm thấy áp lực sao?"


"Hửm?"


Bùi Văn Tuyên quay đầu sang, có vài phần kỳ quái, "Thượng Quan tiểu thư ám chỉ điều gì?"


"Thê tử quá cường, Phò mã không thấy áp lực rất lớn sao?", Thượng Quan Nhã bật cười, "Ta nghe nói, nam nhân đều rất sợ những nữ tử như vậy, họ đều thích nữ tử dịu dàng như nước, vì như thế làm một hiền nội trợ là tốt nhất. Nhưng với bộ dáng hiện tại của Điện hạ...", Thượng Quan Nhã suy nghĩ phút chốc lại nói, "E rằng là muốn Phò mã làm hiền nội trợ"


"Làm hiền nội trợ thì có làm sao?", Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, tầm mắt không hề dịch chuyển nửa ly.


"Phò mã không sợ người ta nói ngài là thứ nhu nhược, không bản lĩnh sao?"


"Chỉ những kẻ không có bản lĩnh mới muốn thê tử yếu kém hơn để làm nổi bật bản lĩnh của mình", Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Thượng Quan Nhã, khẽ cười nói, "Mà ta chỉ hy vọng, thê tử của ta, có thể sống như ý nguyện của nàng"


"Nếu nàng muốn thiên hạ, ta có thể cho nàng. Nếu nàng muốn một khoảng trời yên bình, ta cũng có thể cho nàng. Thân là trượng phu, sự sủng ái ta dành cho thê tử không phải cho nàng một lồng son"


"Mà là bất kể nàng làm gì...", Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn về phía Lý Dung, nhẹ nhàng cười, "Ta đều có thể tùy theo ý nàng"


Thượng Quan Nhã ngẩn người, một lát sau, nàng thử dò hỏi, "Ngươi nói nghe hay ho vậy nhưng hai người chẳng phải là bạn bè sao?"


Bùi Văn Tuyên nghe thế thân thể cứng đờ, Thượng Quan Nhã không kiềm được bật cười thành tiếng, "Xem ra con đường bạn bè mà Phò mã phải đi còn rất dài nha"


"Chuyện này chưa chắc", thần sắc Bùi Văn Tuyên lạnh nhạt, lúc này Lý Dung đang trao tặng quan ấn cho Tuân Xuyên. Hắn nhìn Lý Dung, có vài phần không phục nói, "Nói không chừng sắp đi xong rồi thì sao?"


Thượng Quan Nhã cố nén cười, không tiếp tục kích thích Bùi Văn Tuyên.


Đại điển kết thúc, Lý Dung liền mời những người làm việc chủ yếu trong Đốc tra

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi