TRƯỜNG HÀ

Edit: Dun, đã beta

2

Giờ nghỉ trưa, Hứa Niệm rủ Sầm Lý cùng ăn trưa, Sầm Lý bảo cậu đi trước, sau khi bác sĩ thay ca tới, Sầm Lý mới chậm rì rì đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng khám, cậu liền nhìn thấy Tống Hành Kha trên hành lang.

Sắc mặt người đàn ông vẫn rất kém, dường như do sinh bệnh. Nhưng trong mắt Sầm Lý, lại giống như vì phải gặp lại cậu.

Tống Hành Kha thấy Sầm Lý đi tới, nói: “Cùng đi ăn đi.”

“Em ăn rồi.” Sầm Lý nói dối.

“Tiểu Lý.” Tống Hành Kha bình tĩnh nhìn cậu, “Anh truyền nước xong vẫn ở đây đợi em.”

Sầm Lý hé miệng, không nói nữa, chỉ ngẩn ngơ cúi đầu nhìn mũi chân.

“Anh đợi em sáu năm.” Giọng nói Tống Hành Kha khàn đặc, “Em lại không cho anh một chút thời gian cùng ăn trưa.”

Sầm Lý lập tức đầu hàng.

Cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ muốn cự tuyệt Tống Hành Kha. ¹

Con lừa nhỏ Sầm Lý chỉ có thể không tình nguyện nói: “Đi thôi.”

Tống Hành Kha muốn lái xe, Sầm Lý nhíu mày: “Bên cạnh bệnh viện có nhiều quán ăn.”

Tống Hành Kha không nói lời nào, lại nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt kia thiếu chút nữa làm Sầm Lý tưởng rằng mình là ác nhân tày trời, như Trần Thế Mỹ ² vứt con bỏ vợ vậy, cậu đành lui lại một bước: “…Tùy anh.”

Ai bảo mình mắc nợ anh ta chứ. Sầm Lý thở dài, ngoan ngoãn leo lên xe.

Tống Hành Kha dẫn cậu tới một quán Nhật, Sầm Lý nhìn cảnh vật bên ngoài rất có tính riêng tư, cảm thấy có chút thấp thỏm.

“Ăn gì?” Tống Hành Kha hỏi cậu.

“Gì cũng được.” Sầm Lý đáp, nói xong, cậu nhìn sắc mặt Tống Hành Kha vẫn rất tái nhợt, nhịn không được nói: “Anh không ăn được cay.”

Tống Hành Kha nhìn cậu, nở nụ cười: “Không ngờ em thật sự làm bác sĩ.”

Sầm Lý cũng cười cười: “Đúng vậy.”

“Em học đại học ở đâu? Ở thành phố này sao?” Tống Hành Kha hỏi.

Sầm Lý thoáng sửng sốt, gật đầu.

“Năm đó em đã đến C thị.” Ngữ khí Tống Hành Kha bình thản như đang kể chuyện.

Mà thực tế anh chính là đang kể chuyện.

Sau khi Sầm Lý rời A thị, liền đưa theo bà nội cùng đến C thị, cậu không nói cho bất kỳ ai.

Sáu năm qua, cậu hết lần này đến lần khác tưởng tượng Tống Hành Kha sau khi phát hiện cậu biến mất sẽ đau lòng và thất vọng ra sao, dùng sự ép buộc này dằn vặt Sầm Lý, cậu thậm chí còn cảm nhận được một tia khoái cảm khi trả thù cậu.

Sầm Lý biết rõ bản thân mình đê tiện, vì thế từ trước đến nay, không dám nghĩ sẽ còn liên quan đến Tống Hành Kha.

Cậu vội vàng hỏi: “Anh đi tìm em sao?”

“Em nói xem?” Tống Hành Kha nói, “Anh phát điên đi tìm em, anh nghĩ ít ra em vẫn còn ở A thị.”

Tống Hành Kha phơi bày quá khứ, trải ra trước mắt Sầm Lý, trực tiếp khiến Sầm Lý không thể cất tiếng.

“Em dày vò anh sáu năm.” Tống Hành Kha không chút khách khí, “Sầm Lý, em phải cho anh một lí do.”

Tống Hành Kha gắt gao chất vấn khiến Sầm Lý gần như ngạt thở, cậu cắn cắn đầu lưỡi, mới ép bản thân thoát ra từ quá khứ.

Cậu không biết phải nói từ đâu, càng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể chắp vá mọi thứ thành một cái cớ: “…Bà nội ngã bệnh, em đưa bà đến A thị chữa bệnh.”

“Anh biết.” Thanh âm Tống Hành Kha mềm mỏng hơn, mang theo áy náy rõ ràng, “Mẹ anh… nói cho anh biết.”

Sầm Lý bất đắc dĩ cười, nói: “Anh không cần cảm thấy có lỗi, Tống Hành Kha. Đều là lựa chọn của em, không liên quan đến bà ấy, càng không liên quan đến anh.”

“Sao lại không liên quan chứ.” Tống Hành Kha nhìn cậu, “Đã lâu như vậy, anh đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Là anh không mang đến cho em đủ cảm giác an toàn, cho nên em mới không nguyện ý cùng anh chia sẻ.” Tống Hành Kha nói với cậu như thế.

Sầm Lý há miệng thở dốc, muốn phản bác, nói với anh không phải như thế đâu, nhưng cuối cùng lại không thể nói.

Tống Hành Kha nói đúng, Sầm Lý biết.

Tống Hành Kha của sáu năm trước hào quang bốn phía, gia cảnh đủ đầy, lớn lên đẹp đẽ, mang theo một thân ưu tú không thể nào chạm đến xông vào cuộc sống của Sầm Lý, khiến thế giới chật chội u ám của cậu càng thêm đáng thương.

Ai có thể không thích một Tống Hành Kha như thế, Sầm Lý cũng thích, thích đến mức mê muội.

Nhưng khe vực này quá khó khăn, Tống Hành Kha cùng Sầm Lý, hai người hai thế giới, một người tiền đồ xán lạn, một người sống hôm nay lo ngày mai.

Sầm Lý chưa bao giờ tin Tống Hành Kha yêu cậu, cậu cho rằng những lời yêu đương củaTống Hành Kha chỉ là ngón trò gạt người, Tống Hành Kha yêu thích cậu chẳng qua do hiếu kỳ và tò mò.

Khi mẹ Tống Hành Kha xuất hiện trước mặt Sầm Lý, Sầm Lý hồi tỉnh, từng câu từng chữ nói với chính mình, đã đến lúc rồi.

Lọ lem mười hai giờ khuya phải rời xa hoàng tử, cậu cũng phải rời xa Tống Hành Kha, chỉ là lọ lem còn có giày thủy tinh để đánh rơi, cậu chỉ có một mình, cuối cùng để lại cho Tống Hành Kha chỉ toàn cãi vã cùng gây sự, không biết ai mới là kẻ đáng thương hơn.

“Sầm Lý… Sầm Lý?”

Tống Hành Kha kéo Sầm Lý trở về, trên bàn đã bày thức ăn lên, đẹp mắt hấp dẫn, nhưng cậu ăn không biết mùi vị gì.

Ăn cơm xong, Tống Hành Kha đưa cậu về bệnh viện, trầm mặc suốt một đường, lúc Sầm Lý xuống xe Tống Hành Kha rốt cuộc nói: “Em có… bạn trai chưa?”

Sầm Lý bị hỏi đến ngẩn người, nói: “Không có.”

Tống Hành Kha như thở dài nhẹ nhõm, hướng cậu cười cười, vẻ mặt thế nhưng lại khiến Sầm Lý hốt hoảng nhớ về sáu năm trước.

“Lần sau có thể hẹn em ra ngoài nữa không? Bác sĩ Sầm.” Tống Hành Kha hỏi cậu.

Sầm Lý xuống xe, nghe anh hỏi, cách cửa sổ được kéo xuống nhìn Tống Hành Kha, lời từ chối đến môi nhưng lại vòng vo: “Nói sau đi.”

Nói xong, cậu liền có chút chản nán nhíu mày, xoay người đi vào bệnh viện, lúc đến cửa, cậu theo bản năng ngoảnh đầu nhìn qua, xe của Tống Hành Kha vẫn ở đấy, chưa rời đi.

Tống Hành Kha sau khi trở về công ty, đã bị Giang Luật quấn lấy.

Giang Luật ngồi lên bàn làm việc nói linh tinh, đôi mắt phát sáng: “Nhìn không ra nha Tống tổng, bình thường ngài vô thanh vô tức, tới một phát liền tới một cú thật to!”

“Cái gì to?” Tống Hành Kha cau mày, kéo ra tài liệu bị Giang Luật đè nặng lên.

“Chính là bác sĩ đó đó.” Giang Luật bát quái, “Lớn lên đẹp thế, sao anh quen được người ta thế?”

Tống Hành Kha phớt lờ hắn, Giang Luật đi qua bên cạnh ngồi xuống, cười hì hì nói: “Anh không nói em đi mách dì Lâm nhé?”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Tống Hành Kha liếc hắn, dừng một chút lại nói, “Bạn trai cũ của anh.”

Giang Luật khoa trương há hốc mồm: “Dì Lâm biết anh thích đàn ông sao?”

“Biết.” Tống Hành Kha ấn ấn mi tâm, dựa vào lưng ghế, trào phúng cười: “Bà ấy nếu không biết, bây giờ Sầm Lý có lẽ là vợ của anh rồi.”

Giang Luật tặc lưỡi, cảm thán: “Không phải chứ… Dì Lâm nhìn không ra là loại người đi chia cách uyên ương…”

Tống Hành Kha và Sầm Lý từ trung học bắt đầu yêu nhau, Tống Hành Kha học lớp 11, Sầm Lý lớp 10, mối tình líu lo được một năm là chấm dứt.

Khi Sầm Lý lên 11, đột ngột biến mất, Tống Hành Kha tìm thật lâu, tìm mãi không thấy người thì nản lòng, thuận theo người nhà đi du học.

Trước khi đi, tưởng rằng đã phải buông bỏ, Tống Hành Kha lại biết được tất thảy mọi chuyện từ mẹ anh Lâm Viên.

Lâm Viên nói với anh, chính bà đã tìm Sầm Lý, cho Sầm Lý một khoản tiền, yêu cầu cậu chuyển trường, Sầm Lý đã đồng ý.

Tống Hành Kha không tin nổi. Anh không hiểu bản thân trong mắt Sầm Lý vì sao lại không bằng số tiền cũng không tính là nhiều kia, sau đó bà liền nói với anh, bà nội Sầm Lý bị ung thư dạ dày.

Sầm Lý cho đến lúc đó không hề nói với anh, Sầm Lý không tin tưởng anh ––– việc này khiến Tống Hành Kha đau khổ một thời gian dài.

Thời gian trôi qua, Tống Hành Kha ngày càng nhớ nhung Sầm Lý. Lâm Viên nói bà cũng không biết Sầm Lý đi đâu, Tống Hành Kha chỉ có thể mò kim đáy bể duy trì một tia hy vọng.

Có lẽ thật sự được thần linh chiếu cố, sau khi tốt nghiệp Tống Hành Kha trở về C thị, tiếp quản công ty gia đình, như một câu chuyện cổ tích, Sầm Lý đã sống ở thành phố này.

Trận ốm này của Tống Hành Kha dâng trào tựa như tình yêu mãnh liệt nhưng ngắn ngủi của anh, khiến Tống Hành Kha như trong một giấc mơ có thể lại gặp lại bảo bối anh tâm tâm niệm niệm.

Sầm Lý tốt đẹp không thương tổn xuất hiện trước mặt Tống Hành Kha, mối tình đầu vỡ vụn của Tống Hành Kha được chắp vá kín kẽ, không hề lưu sẹo.

(1): 宋行柯是稻草, 宋行柯是麦芒, 他就是被压垮的驴子, 戳烂的气球. Cao nhân nào diễn đạt hộ tui với so sánh hack não quá T.T

(2): Trần Thế Mỹ là nhân vật trong Bao Công, xuất thân bần hàn nhưng học giỏi, đỗ Trạng Nguyên và kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Nhưng sau đó lại bội tình, phản bội vợ con để theo chạy vinh hoa phú quý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi