TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT


Chương 35
Phù thuỷ Grin
Carl chần chừ trước quyết định có nên mang Ellen vào bên trong hay không. Nó nghĩ về việc, bên trong căn chòi kia ẩn chứa những điều còn kinh khủng hơn cả đội quân Strigost trong rừng. Nhưng rồi nó biết, nếu bà ta muốn hại nó và Ellen thì cần thì phải cầu kỳ, phức tạp đến vậy. Hiện giờ nó chả khác gì các nằm trên thớt, không nhận thức được nó hiện đang ở đâu, không có bất cứ thứ gì có thể dùng để tự vệ, chưa kể đến việc chân tay mỏi dã dời và miệng khô như cháy. Vậy là nó quyết định sẽ nghe theo lời bà lão đó, hy vọng bên trong căn chòi rách nát kia sẽ là một cơ hội, cho Ellen và cho cả nó.
Nó khập khiễng nhấc Ellen lên bằng hai tay. Với thể trạng nó lúc này, việc bê theo một người đi khoảng nửa mét thôi cũng là điều không dễ dàng, nhưng nó vẫn cố gắng. Bố nó sẽ nghĩ về đứa con trai của ông thế nào khi ông biết nó bỏ mặc một cô gái chết ngay trước cơ hội có thể cứu sống cô ta có vài bước đi. Tiếng bước chân nó lặng lề dậm xuống nền gỗ tạo ra những tiếng mà nó phải dè chừng đến độ an toàn nếu muốn bước tiếp.
Cuối cùng thì nó cũng vào được phía trong căn chòi. Bên trong là một nơi bề bộn những vật dụng han gỉ, méo mó và vất lung tung ở khắp các góc. Một chiếc lò sưởi lớn, hình cột tròn, nằm chính giữa căn chòi, với bốn mặt đều để mở, đủ để giúp cho hơi ấm của lửa có thể xua tan đi mọi lạnh giá của thời tiết bên ngoài. Trên hai hàng kệ gỗ méo xệch là những chai lọ thuỷ tinh đủ mọi kích cỡ, màu sắc, một số cái đã sứt mẻ đến độ Carl phải thắc mắc rất nhiều về độ hữu dụng của chúng nhưng vẫn được chủ nhân giữ lại, có thể để làm kỷ niệm hoặc vật dụng trang trí thêm cho độ tồi tàn, héo mốc của căn phòng. Một cửa sổ đang được nâng lên ở ngay đối diện cửa chính với lớp bụi bám dày lên thành cửa và những mạng nhện giăng mắc khắp mọi nơi. Một bức tranh treo tường, thứ duy nhất sáng bóng và hầu như không hề có bụi được treo trên biệt lập trên vách tường bên phải cửa ra vào. Ngay dưới bức tranh là chiếc giường bằng đệm cỏ khô đã được phủ bên trên bằng tấm vải màu xanh xẫm loang lổ. Phía đối diện, bên kia lò sưởi, một chiếc bàn méo mó bằng gỗ với hai chiếc ghế nhỏ và ngắn. Bên trên bàn bày la liệt những chai lọ thuỷ tinh trong chứa đủ thứ dung dịch từ trắng hồng đến nâu đỏ và xanh dương. Bông gòn, vải lưới trắng có lẽ chỉ vừa mới được bày ra bên cạnh những chai đó.
Bà ta lại ra hiệu cho Carl đặt Ellen lên giường trong khi lọm khọm treo lên trên chiếc móc câu bên trong lò sưởi một ấm nước nhỏ. Khi đi ngang qua chỗ Carl, bà ta dúi vào tay nó một cốc nước nóng. Nó nghi hoặc nhìn vào thứ dung dịch màu mật sóng sánh và bốc khói nghi ngút:

- Nước gì đây... thưa bà?
Bà ta bước tiếp về phía Ellen đang nằm. Cho đến lúc ngồi hẳn lên trên một mé giường, bà ta mới cất giọng khản đặc trả lời nó, phá tan nghi ngờ về khả năng không thể nói được của Carl dành cho bà:
- Trà đặc nóng! Giúp hồi phục sức khoẻ!
Rồi bà ta quay lại với Ellen. Bàn tay rà nhẹ nhàng nên vết thương như để kiểm chứng xem chúng có phải là thật không hay chỉ là sản phẩm của bột màu và tài vẽ tranh trang trí.
Carl vẫn không dám uống thứ dung dịch kỳ lạ đó. Nó chăm chú nhìn nhận mọi hành động của bà lão như để đảm bảo rằng nó sẽ có đủ thời gian hành động nếu bà ta có ý đồ gì không được tốt đẹp.
Đúng như nó hình dung, bà ta vừa định lôi ra từ trong vạt áo thứ gì đó mà nó không thể không cho thứ đó tiềm ẩn những nguy hiểm bất ngờ. Nó đặt cốc nước lên trên bệ lò sưởi, vơ vội một thanh gỗ ngay cạnh chỗ nó đứng và chĩa về phía bà ta, cố gắng tỏ mọi sự đe doạ tối đa mà nó có.

Bà ta nhìn nó, hơi nheo mắt để xô lại những vết nhăn dày đặc quanh khoé mắt và nụ cười hóm hém toét ra với vài chiếc răng đã bị mất đi đâu đó. Cuối cùng, sau mọi nỗ lực, b à ta lôi hẳn ra một chiếc gậy ngoằn nghèo, dài chừng hai tấc mà phải mất nửa phút nó mới nhận ra đó là một chiếc đũa phép.
- Bà là phủ thuỷ? - Nó hỏi, tay vẫn lăm le thanh gỗ, mặc dù nếu đã biết bà ta là phù thuỷ thì biện pháp tự vệ đó cũng chả hiệu quả lắm.
Bà lão hất nhẹ cây đũa phép về hướng bàn gỗ. Ngay tức khắc, hai chai thuỷ tinh, một cây kéo, bông, vải lưới nhấc mình lên khỏi mặt bàn, bay nhẹ nhàng theo một đường ngang về phía bà phù thuỷ. Sau cùng bà ta mới lặp lại trả lời nó:
- Một phù thuỷ!
Vậy là nỗi lo của nó cũng được giảm đi đôi chút bởi một phù thuỷ thường là những kẻ không hẳn tốt nhưng chưa có một vị thần nào bị hại dưới tay một phù thuỷ, ít ra là sử sách hay những câu chuyện cổ chưa ghi chép lại điều đó. Ngày nay, một vài phù thuỷ thường tới Mindi để bán thuốc dạo, dược thảo của họ rất hiệu nghiệm, đặc biệt nếu dùng để chữa những bệnh liên quan tới nội quan và xương khớp. Nhưng có điều giá của họ thường khá đắt và thỉnh thoảng, khi người ta cần thì họ lại biến đi đâu mất rồi xuất hiện khi mọi việc đã xong xuôi theo chiều hướng tồi tệ hơn nhiều. Các phù thuỷ thường rất hay thể hiện vai trò theo kiểu đó, để nâng tầm giá trị của họ cũng như có thêm mộy cái cớ thuận lý để tăng thêm vài mức cho giá thuốc.
Nhưng Carl luôn có ấn tượng với một phù thuỷ có tên là Grin. Bà ta cũng là một phù thuỷ già, nhưng không bằng bà lão đang xem vết thương cho Ellen lúc này, ít nhất là phải kém tới chục tuổi. Bà thường đến sống ở ngay cạnh nhà nó ở Moris chừng hai tháng một lần, trong một tiệm thuốc cũng tồi tàn và nhếch nhác tương tự căn chòi hiện giờ nó đang đứng. Nó nhớ về hôm đó, hồi nó bốn tuổi, trong một lần nó được đám bạn thách đố về việc khám phá trái phép tiệm thuốc của phù thuỷ Grin vì chúng tột cùng tò mò về lý do vì sao một người bán thuốc lại có lối sống âm u và tách biệt đến thế. Nhưng rồi tai hoạ ập đến với Carl lúc vừa đặt chân qua hàng rào kim tước, con chó canh cửa Daptoo từ đâu phóng vọt đến và cắn đứt lìa hai ngón chân của nó. Đó là một trải nghiệm kinh hoàng và đau đớn, nhưng dù sao phù thuỷ Grin cũng đã chữa lành lại vết thương và tìm cách ọc ra đầy đủ hai ngón chân hoàn hảo như cũ cho nó mà không lấy một đồng nào. Sau đó, mỗi lần bà quay trở lại tiệm thuốc, bố mẹ nó thường mời bà đến dùng bữa tối như để cảm ơn cho lòng tốt khác lạ của bà. Cũng từ khi đó, con chó Daptoo không bao giờ xuất hiện trở lại ở tiệm thuốc. Và cũng chỉ một năm sau bữa tối cuối cùng ở gia đình Savior, phù thuỷ Grin không hề quay trở lại thêm lần nào nữa. Nó đã tự hỏi nhiều lần về sự ra đi bất thường đó nhưng nó chưa bao giờ có một lời giải đáp.

- Ra ngoài nào, cậu Savior! - Bà lão nhắc nhở nó, kéo nó ra khỏi những hồi tưởng về quá khứ.
Nó khẽ đặt thanh gỗ xuống, hy vọng rằng mọi thứ đều ổn. Nó hỏi lại:
- Có chuyện gì sao?
Bà ta đổ một thứ dung dịch lên vết thương của Ellen trước khi nói:
- Ta cần thay áo cho cô bé!
Nó gật hiểu ý. Nó định quay bước để đi ra ngoài nhưng rồi nó chợt nghĩ lại về những gì mà bà lão vừa nói.
- Bà vừa gọi cháu là cậu Savior sao? - Nó hỏi đầy nghi hoặc.

Bà ta ngừng việc cắt phần trên của mũi tên bằng cây kéo lớn. Bà ta lại lặp lại để trả lời:
- Đúng! Cậu Savior!
- Nhưng cháu vẫn chưa giới thiệu tên cháu mà? - Nó lại hỏi, trong đầu dấy lên thêm nhiều băn khoăn.
Bà phù thuỷ nhìn nó mỉm cười rồi lặp lại hành động vẫy cây đũa phép trong tay. Cái ấm nước hiện giờ đang bốc khói nghi ngút tự động đung đưa làm Carl hơi hốt hoảng và chân nó tự đồng lùi xa lò sưởi đôi chút. Rồi như một con bướm khổng lồ, cái ấm nhịp nhàng bay ngang qua căn khòng và hạ cánh ngay trước mũi giày của bà phủ thuỷ.
Nó buột miệng hỏi khi nhìn hành động bà ta rót nước vào một chiếc thau vừa được lôi ra từ dưới giường:
- Bà Grin? - Nó nhớ lại cách mà phù thuỷ Grin rút ra một chiếc khăn tay từ trong vạt áo và cẩn thận xem chừng độ nóng của nước để lau vết thương cho nó hồi nó còn rất nhỏ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi