TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ

Chuyển ngữ: Siro

“Nô lệ văn phòng” Bạch Tiên Tiên quyết định đấu tranh một chút quyền lợi chính đáng cho mình!

Cô nhảy chân trần xuống khỏi giường, đi tới trước bàn thờ lấy ba nén nhang rồi vô cùng thành kính bái lạy. Cô nói: “Tổ sư gia, chúng ta thương lượng nha, các ngài đừng tuần nào cũng đến được không ạ? Các ngài cách một tuần tới một lần đi, nếu chỉ có một ngày nghỉ vậy con cũng chấp nhận!”

Dứt lời, cô đánh một que diêm và thắp nhang lên.

Kết quả nhang không cháy.

Chẹp, tổ sư gia không đồng ý.

Bạch Tiên Tiên vô cùng kiên nhẫn trò chuyện với họ: “Các ngài không thể chỉ chú trọng lý luận mà không chú trọng thực tiễn chứ ạ? Con đã học với các ngài một tuần rồi, dù thế nào con cũng phải tiếp xúc thêm thực tiễn mới có tiến bộ đúng không? Các ngài cứ truyền hết vào đầu con, nhiều quá con cũng sẽ không nắm vững được! Giáo viên ở trường còn chú trọng tiến hành theo chất lượng nữa kìa. Trước kia lúc các ngài đi theo tổ Thiên Sư học đạo, cũng đâu phải học như vậy đúng không!”

Mình không tin mang tổ Thiên Sư ra còn không thuyết phục được sáu lão già này!

Quả nhiên, Bạch Tiên Tiên chờ chốc lát rồi lại thắp nhang, thành công thắp cháy.

Cô bỗng thở phào một hơi, xá lạy rồi cắm vào trong lư hương: “Vậy chúng ta thống nhất nha!” Cô tiện thể nịnh bợ thêm: “Không hổ là tổ sư gia, đúng là anh minh thần võ ạ!”

Tốt rồi, Bạch Tiên Tiên, hãy trân trọng thời gian ngủ của mày trong tám ngày tới đi.

Ngày hôm sau đến bệnh viện, Bạch Tiên Tiên vừa vào văn phòng đã nằm vật xuống hệt như con cá muối: “Trần Lẫm, Trần Lẫm ơi, chăn nhỏ…”

Đang bưng thùng nước, Trần Lẫm lặng lẽ đặt thùng nước xuống đất, đi ra ngoài đem chiếc chăn nhỏ đang treo ngoài cửa sổ vào đắp cho cô.

Mùi chăn sau khi giặt rất giống mùi của anh, nhẹ nhàng thoang thoảng, tựa như tuyết bị mặt trời hoà tan.

Bạch Tiên Tiên kéo chăn cuộn tròn thành một đống, vừa nheo mắt nhìn anh đi tới đi lui trong văn phòng, thay nước và lau sàn, quả thật giống một chú ong nhỏ siêng năng.

Nhìn đi, cô là cá muối, còn người ta là ong mật nhỏ đây nè.

Đây chính là sự chênh lệch giữa người với người đấy.

Lúc giặt cây lau nhà rồi quay lại, Trần Lẫm nhìn thấy ai kia đã ngủ say và đá cả chăn xuống đất. Anh rón rén đi tới, nhặt lên phủi bụi, rồi nửa ngồi trước sofa nhẹ nhàng đắp lên cho cô.

Bạch Tiên Tiên đang ngủ say, đột nhiên tiếng máy bàn trong văn phòng “reng reng” vang lên.

Xem ra lại có việc nữa.

Dù sao có Trần Lẫm ở đây, cô không cần phải mở mắt, bèn trở mình ngủ tiếp, kết quả chuông điện thoại kéo dài hồi lâu không chịu dừng, tiếp đó kèm theo một loạt tiếng động luống cuống tay chân.

Bạch Tiên Tiên khẽ dụi mắt ngồi dậy. Khi quay người, cô thấy Trần Lẫm đang lúng ta lúng túng bụm điện thoại vào lòng, hình như muốn che tiếng chuông lại.

Thấy Bạch Tiên Tiên nhìn sang, cặp mắt hoa đào dưới mái tóc đen hiện rõ vẻ hốt hoảng mà mắt thường có thể thấy được, anh cứng đờ tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.

Bạch Tiên Tiên phì cười bởi dáng vẻ đó của anh: “Trần Lẫm, anh đang làm gì vậy?”

Chất giọng luôn trầm thấp và lạnh lùng của anh có vẻ khô khốc: “Tôi... muốn tắt chuông nhưng không tắt được.”

Bạch Tiên Tiên ngáp, đi tới: “Đưa cho tôi đi.”

Trần Lẫm lặng lẽ đưa cho cô chiếc điện thoại bàn đang đổ chuông đinh tai kia.

Bạch Tiên Tiên tiện tay chỉnh vài cái thì tiếng chuông đã im bặt. Trần Lẫm ngơ ngác nhìn cô. Bạch Tiên Tiên hỏi: “Anh muốn huỷ tiếng chuông và chuyển sang chế độ im lặng phải không?”

Anh khẽ đáp “ừ”.

Bạch Tiên Tiên: “Vậy sao được, đây không phải là điện thoại di động nên không rung được, bỏ tiếng chuông lỡ có ai gọi vào anh sẽ không biết đâu.”

Anh hơi cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Tôi sẽ trông chừng.”

Bạch Tiên Tiên nhìn anh, chợt vỡ lẽ: “Có phải anh sợ có ai gọi điện thoại vào sẽ ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi không?”

Anh không đáp lại, chỉ càng cúi đầu thấp hơn, coi như chấp nhận.

Bạch Tiên Tiên cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì xúc động, thậm chí không kìm được muốn kiễng chân lên xoa mái tóc đen mềm mại của anh!

May mà cô nhịn được.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy dẫu có làm “nô lệ văn phòng” trong mơ cũng chẳng sao cả, suy cho cùng môi trường làm việc của cô hiện giờ thật sự rất tuyệt! Công việc nhàn nhã, đồng nghiệp ân cần, dù trong mộng khổ cực một chút thì có là gì đâu!

Cô đặt điện thoại bàn về chỗ cũ: “Kệ nó đi, đêm nay tôi có thể ngủ yên ổn rồi, ngày mai chắc chắn sẽ không buồn ngủ nữa đâu!”

Trần Lẫm gật đầu, lại cau mày nhìn máy bàn yên tĩnh kia, hình như đang tự hỏi tại sao điện thoại đó vào tay anh lại đổ chuông nhưng đến tay Bạch Tiên Tiên lại lập tức im lìm.

Bạch Tiên Tiên nhận thấy nghi ngờ của anh, bèn tỏ ra khiêm tốn: “Tôi học công trình máy móc nên cũng hiểu đôi chút về đồ điện. Sau này, nếu máy đun nước hay máy điều hoà trong văn phòng chúng ta bị hỏng, vấn đề nhỏ thì tôi có thể sửa được!”

Không biết Trần Lẫm có cảm nhận được trong sự khiêm tốn của cô có ẩn giấu chút khoe khoang hay không, mà khóe mắt vốn luôn buông xuống của anh bỗng nhẹ nhàng nhướng lên tựa như đang cười, tiếc thay qua lớp khẩu trang, cô không biết rốt cuộc anh có cười hay không, chỉ có điều giọng nói của anh không trầm như ngày thường nữa: “Tôi biết rồi.”

...

Lúc ăn trưa ở căn tin, điện thoại của Bạch Tiên Tiên đột nhiên reo lên.

Là một dãy số xa lạ gọi tới.

Cô vừa gặm xương sườn vừa bắt máy: “Alo?”

Một giọng nói hốt hoảng phát ra từ đầu dây bên kia: “Alo! Có phải... Là người trừ tà chuyên nghiệp không? Cô đã để lại tin nhắn cho tôi trên livestream của tôi hôm qua đấy! Tôi là Groza! Livestream game đó!”

Bạch Tiên Tiên vừa nghe giọng điệu này, biết đã xảy ra chuyện.

Cô vội vàng bỏ xương sườn xuống: “Là tôi đây, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

Streamer gần như bật khóc: “Hình như nhà tôi thật sự có ma quấy phá. Đại sư, chừng nào cô có thể qua xem giúp tôi với!”

Bạch Tiên Tiên nói: “Anh gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua liền.”

Đầu dây bên kia vội vàng gửi tin nhắn tới. Bạch Tiên Tiên cúp điện thoại định đi, thấy Trần Lẫm đang nhìn cô, bèn cười gượng giải thích: “Tôi nhận thêm việc làm ấy mà, tủ lạnh nhà khách bị rò điện, gọi tôi đến xem thử.”

Trần Lẫm gật đầu, hình như không mảy may nghi ngờ.

Bạch Tiên Tiên vẫy tay chào anh rồi chạy đi như một làn khói.

Khi cô cầm theo kiếm Lục Linh đến địa điểm được streamer gửi, mặt trời chiều đang khá chói chang. Bạch Tiên Tiên theo địa chỉ đi thang máy lên, ôm ba lô đựng kiếm Lục Linh vào lòng, vừa yên lặng thì thầm: “Tổ sư gia, lần đầu tiên con làm nhiệm vụ, các ông nhớ dõi theo con nha. Nếu con cần xin thần chú Thiên Sư, các ông nhớ nể tình ạ!”

Nỗi sợ với những chuyện thế này không thể một sớm một chiều mà vượt qua được, tuy người đã đến nhưng lá gan vẫn chưa theo kịp.

Lúc gõ cửa, Bạch Tiên Tiên căng thẳng đến mức phải nuốt nước bọt.

Chẳng mấy chốc có người ra mở cửa, là một anh chàng trẻ tuổi hơi phát tướng, cả khuôn mặt có vẻ tiều tụy và tái nhợt. Mở cửa, nhìn thấy một cô gái đang đeo ba lô và mặc thường phục, anh ta hơi sửng sốt rồi nói: “Không mua!”

Bạch Tiên Tiên: “...?”

Cô giơ chân chặn cánh cửa anh ta đang muốn đóng lại: “Vừa rồi anh đã gọi điện cho tôi đấy.”

Streamer cả kinh đến nỗi cằm suýt rớt xuống: “Cô???” Mắt anh ta từ khiếp sợ biến thành chần chừ rồi cuối cùng chỉ còn lại thất vọng, như thể vò đã mẻ lại sứt: “Vậy cô vào đi.”

Bạch Tiên Tiên yên lặng hít sâu một hơi, theo sau anh ta vào nhà.

Vừa vào nhà, Bạch Tiên Tiên đã cảm nhận có điều không ổn.

Âm khí trong phòng này quá nặng.

Thậm chí streamer còn không bật máy điều hòa, nhưng nhiệt độ trong phòng lại rất thấp.

Trống ngực Bạch Tiên Tiên đánh thình thịch, cô vô thức ôm chặt ba lô. Cô đang định mở lời, bỗng nhiên một lão đạo sĩ mặc đạo bào đi ra từ phòng ngủ với chiếc la bàn trong tay và vẻ mặt “quả nhiên là có sự lạ”.

Bạch Tiên Tiên chưa kịp phản ứng thì một đạo sĩ trung niên khác chợt đi ra từ phòng tắm, tay cầm một thanh kiếm trừ tà được xâu chuỗi từ đồng tiền, kèm theo sắc mặt nghiêm trọng: “Vật này quá hung dữ, cần phải khai đàn làm phép!” Ông ta sửng sốt, thấy Bạch Tiên Tiên đứng ở phòng khách bèn hỏi streamer: “Đây là bạn gái cậu à?”

Streamer: “Ông thấy loại như tôi có thể tìm được bạn gái thế này sao?” Anh ta uể oải nói: “Đại sư tôi mời tới đó.”

Đạo sĩ trung niên vô cùng tức giận: “Mời hai người đã đành, sao lại mời thêm một người nữa làm gì!”

Streamer chống chế: “Vậy làm sao tôi biết trong mấy người ai mới có tài thật sự? Chẳng phải cũng cần thử sao?” Anh ta nhìn Bạch Tiên Tiên, thầm thì: “Người này chẳng phải không đáng tin cậy hay sao...”

Lão đạo sĩ đưa tay cắt ngang: “Trước khi làm phép, tôi muốn biết rõ lai lịch của vật này, tại sao lại quấn lấy thí chủ. Thoạt tiên, cậu hãy kể lại trải nghiệm quái lạ dạo gần đây cho chúng tôi nghe đi.”

Mọi người ngồi xuống sofa, Bạch Tiên Tiên nhìn xung quanh rồi ôm ba lô lặng lẽ ngồi xuống giữa hai đạo sĩ.

Nhờ Bạch Hướng Vọng, cô luôn có sẵn cảm giác thân thiết tự nhiên với những đạo sĩ mặc đạo bào.

Streamer ngồi đối diện họ, cúi đầu ủ rũ hồi lâu: “Gần đây tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ ở nhà chơi game, đã nửa tháng không ra ngoài rồi. Đổ rác cũng gọi mấy anh giao hàng vứt giùm tôi.”

Đạo sĩ trung niên hỏi tiếp: “Vậy hai ngày nay cụ thể có tình huống gì, cậu kể chi tiết cho chúng tôi nghe đi.”

Streamer bỗng chốc run lẩy bẩy, lắp bắp kể: “Ban đầu thì... Khán giả thấy bức tranh đằng sau tôi chuyển động, lắc tới lắc lui, tôi cũng không để ý, còn tưởng rằng họ đang giở trò trêu ghẹo tôi.”

Anh ta ôm chặt hai cánh tay vào nhau, nói với vẻ càng hoảng sợ: “Sau đó đến tối khi tôi livestream, định gọi đồ ăn giao tới thì tự dưng nghe như bên tai có một giọng nói the thé rằng ‘Em không thích ăn cái này, đổi món khác đi’. Tôi còn tưởng rằng mình chơi game lâu quá nên xuất hiện ảo giác nên cũng không để ý luôn, thế là đồ ăn giao tới, tôi vừa đi vệ sinh một lát thôi mà lúc quay lại nhìn thấy đồ ăn mới đặt vốn đang nằm trên bàn đã rơi xuống sàn rồi!”

Anh ta suýt bật khóc: “Sau đó tôi lại nghe giọng the thé đó phàn nàn ‘Đã nói em không thích món này mà’! Lúc ấy, tôi thật sự hoảng hồn hoang mang, phản ứng đầu tiên của tôi chính là chạy, nhưng lại không thể mở cửa được, điện thoại di động cũng mất tín hiệu, tôi liều mạng muốn gọi cho ai đó nhưng không ai nghe thấy tôi cả. Sau đó, tôi, hình như tôi ngất xỉu... Khi tôi tỉnh lại thì đã là trưa nay rồi, tôi đang nằm trên giường như thể mọi chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ mà thôi...”

Anh ta dứt lời, đột nhiên khựng lại rồi nhìn chòng chọc về phía trước.

Hai đạo sĩ lập tức cảnh giác, nhìn theo phương hướng của anh ta thì thấy ánh nhìn của anh ta dừng tại Bạch Tiên Tiên.

Hai giây sau, streamer cất tiếng.

Anh ta hỏi: “Sao cô còn run khủng khiếp hơn tôi nữa vậy?”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Tôi không có nha!!! Tôi đã cố hết sức kìm nén rồi đó!!!

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi