TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ


Chuyển ngữ: Mơ
Phàn Lai Tịnh một tháng không xuất hiện, bọn họ bày trận chờ đợi một tháng.

Nếu Phàn Lai Tịnh một năm không xuất hiện, bọn họ cũng không thể chờ thêm một năm.

Nghe Bạch Tiên Tiên giải thích luồng đe dọa một lần, các lão tiền bối uất giận vô cùng: "Phàn Lai Tịnh này là tính giày vò chúng ta tới chết mà!"
Bạch Tiên Tiên: "..."
Cách nói này hình như cũng là chiến thuật? Các lão tiền bối đều đã có tuổi, tốn thêm vài chục năm, các cao đạo đều chết rồi, thế hệ trẻ tuổi quả thật chưa chắc đánh thắng được.

Nếu gã nham hiểm hơn nữa như lần trước giết Hạ Vân, giết hết tân tú trẻ tuổi có tiềm lực nhưng chưa thành tài, cố gắng chịu đựng tới lúc thế hệ trước chết rồi Đạo Môn không có người kế tục.

Bạch Tiên Tiên rùng mình một cái vì chiến thuật nham hiểm mình nghĩ ra.

Tổ sư gia ban phúc cho, Phàn Lai Tịnh tuyệt đối đừng bỉ ổi như thế.

Chờ đợi cũng không phải cách, cuộc sống của họ vẫn phải tiếp tục như bình thường, không thể bị gã dắt mũi.

Thế là hội trao đổi Thái Cực người già kéo dài một tháng cuối cùng cũng kết thúc.

Mọi người ai về nhà nấy, ai về tìm tổ sư gia nhà đó, chỉ là thường ngày cần giữ cảnh giác, không từ bỏ tiếp tục truy lùng tung tích Phàn Lai Tịnh, không thể thiếu cảnh giác.

Trước khi đi, đạo trưởng Trương của phủ Thiên Sư núi Long Hổ còn đặc biệt tìm Bạch Tiên Tiên thêm Wechat.


Lần này tới họp, biết vị tiểu cư sĩ thiên phú trời sinh này lại là truyền nhân của một chi Thiên Sư bọn họ, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Dù sao Thiên Sư Đạo truyền thụ tới ngày nay, ngoại trừ Long Hổ chính thống ra, chi lẻ rất hiếm thấy.

Đạo trưởng Trương gửi tin tức về sư môn, còn nhận được ảnh chụp Phủ chí (*) của các sư huynh.

Đếm ba đời lên từ Bạch Tiên Tiên, cũng từng có ghi chép trong Phủ chí của phủ Thiên Sư.

Chỉ tiếc năm đó sau trận chiến truy sát Phàn Lai Tịnh, nhà họ Bạch tổn thương nguyên khí, dần dần xa rời Đạo Môn, bọn họ còn tưởng rằng chi này cũng đã đứt đoạn.

(*) Ghi chép của phủ Thiên Sư.

Không ngờ nhà họ Bạch không chỉ đứng dậy một lần nữa, còn có một truyền nhân thiên phú cực cao như vậy.

Đạo trưởng Trương hiền lành sờ đầu Bạch Tiên Tiên: "Nghe Bạch lão tiên sinh nói, con vẫn chưa truyền độ, sang năm tới núi Long Hổ truyền độ đi."
Bạch Tiên Tiên còn nhớ lời các trưởng lão trước đó nói cho cô biết: "Vậy sẽ ban cho con pháp danh tam sơn trích huyết (*) sao ạ?"
(*) Nghi thức của đạo giáo để kết thân, giống như cắt máu ăn thề.

Đạo trưởng Trương buồn cười: "Đương nhiên!" Ông cười nói với hai vị trưởng lão bên cạnh: "Đến lúc đó hai vị lão tiên sinh cũng tới nhé, mọi người thấy hai ông chắc chắn rất vui mừng."
Hai vị trưởng lão luôn miệng đồng ý.

Lúc rời khỏi Thái Huyền Quán, Bạch Tiên Tiên thử chức năng của máy bay không người lái mình nghiên cứu ra.

Tạ Ý dựa vào yêu cầu của cô mua một chiếc máy bay không người lái cũ ở chợ đồ cũ, cô tiến hành cải tiến dựa vào nhu cầu của mình.


Chắc là sản phẩm đài truyền hình nào đó đào thải, thiết bị máy ảnh sử dụng có độ nét rất cao.

Bạch Tiên Tiên ngồi ở trong xe điều khiển bảng điều khiển, máy bay không người lái bay một đường vù vù ở trần xe, quay cảnh sắc dọc đường rất rõ ràng.

Tam trưởng lão ngồi ở bên cạnh nhìn sang, tặc lưỡi lấy làm lạ: "Ngay cả lá cây nhỏ cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà con làm món đồ chơi này làm gì? Dự tính dùng cái này đập chết quỷ à?"
Bạch Tiên Tiên: "...!Đây chỉ là giai đoạn thử nghiệm! Con dán gương bát quái đạo trưởng Trương tặng con ở bên trong.

Gương phản chiếu lên hình chiếu, có thể nhìn thấy âm khí.

Sau đó cái này còn có phím thả xuống, ông thấy không, chẳng phải chỗ cái túi của máy bay có cái hộp à, là nơi con đặc biệt dùng để cất bùa chú! Đến lúc phát hiện âm khí, khóa tà vật, thả bùa chú xuống, tấn công chuẩn xác! Hành động liền mạch có thể gọi là hoàn hảo!"
Cô đắc ý: "Con thật sự là một tiểu thiên tài không tầm thường."
Tam trưởng lão: "Vì con lười biếng không muốn nhìn thấy ma nên làm ra cái mày này à?"
Bạch Tiên Tiên: "..."
Hừ! Không cãi với ông lão bướng bỉnh!
...!
Trở lại bệnh viện, nhìn thấy tòa nhà lớn nội trú quen thuộc, Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên có cảm giác hưng phấn vội vã.

Lúc ở Thái Huyền Quán, Trần Lẫm cũng tới hai lần, nhưng hai lần đều không ở lại lâu.

Hai người cũng không hề có cơ hội ở riêng với nhau.

Dù sao tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, cô không thể vì một chút lo lắng của mình chạy tới nói chuyện với anh.


Chỉ là mỗi ngày Trần Lẫm đều sẽ gửi cho cô một tấm ảnh cây sen đá, để cô xem cây cối trong văn phòng tốt thế nào.

Sau khi Bạch Tiên Tiên nói cho anh biết rảnh rỗi có thể đăng lên vòng bạn bè, thế là vòng bạn bè của anh cũng được xem cây sen đá.

Bạch Tiên Tiên lại nhìn thấy xe đẩy bán cây sen đá ở cửa bệnh viện.

Chọn một bồn mọc tốt, ôm vào ngực chạy tới văn phòng.

Lúc đi vào, thợ chăm cây quả nhiên lại ngồi xổm nhìn cây sen đá trước mặt.

Hình như chỉ có hai thứ có thể hấp dẫn anh ở văn phòng, một là Bạch Tiên Tiên, một là cây sen đá.

Lúc Bạch Tiên Tiên ở đây, anh trông coi cô, lúc Bạch Tiên Tiên không ở đây, anh trông coi cây sen đá.

Bạch Tiên Tiên đứng ở cửa mỉm cười gọi anh: "Trần Lẫm, xem tôi mang gì về cho anh này!"
Anh quay đầu lại cực nhanh.

Không biết là nhìn thấy cô hay là nhìn thấy bồn cây sen đá xinh đẹp trong ngực cô, trong mắt anh bỗng nhiên có ánh sáng.

Cây cối trong văn phòng lại thêm thành viên mới, Trần Lẫm bày chúng chỉnh tề dựa theo cao thấp, lại làm tơi đất cho thành viên mới, cộng thêm chút phân bón.

Bạch Tiên Tiên ngồi ở bên cạnh nhìn, không khỏi nói: "Trần Lẫm, về sau anh chắc chắn là một người ba tốt."
Cô cũng chỉ biểu lộ cảm xúc, sau khi nói xong mới bất giác xấu hổ, đang muốn nói sang chuyện khác thì lại thấy cơ thể anh cứng đờ, lúc lâu sau mới nói nhỏ một câu: "Trước kia sư phụ nói, tôi không có duyên với ba mẹ, cũng không có duyên con cái."
Bạch Tiên Tiên sửng sốt, há mồm muốn phản bác "Nói bậy".

Nhưng nghĩ lại, nói lời này là Huyền Chân đạo trưởng, lại nuốt lời phản bác tới bên miệng xuống.


Ngừng một lát rồi kiễng chân nghiêm túc sờ đầu anh: "Số phận sẽ thay đổi thôi, quá khứ không thể đại diện tương lai, cũng có thể quyết định cả đời.

Chờ sau khi tôi thông thạo năm thuật bói Sơn Y Tướng Mệnh, tôi tính cho anh!"
Anh nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau thì gật đầu.

...!
Chuyện Phàn Lai Tịnh không có kết quả, nhưng phải thường xuyên phòng gã gây chuyện như Lan Lăng Vương ẩn thân chẳng biết lúc nào sẽ cho bạn một đao.

Đạo Môn đang suy nghĩ tất cả biện pháp truy lùng tung tích của gã, Bạch Tiên Tiên cảm thấy mình cũng không thể nhàn rỗi, phải nhân cơ hội trước lúc đại chiến, cố gắng tăng đạo pháp của mình!
Năm đó nhà họ Bạch là quân chủ lực truy sát Phàn Lai Tịnh, vì thế không tiếc liên lụy vận thế trăm năm của cả gia tộc.

Nếu không phải vì gã thì nhà họ Bạch cũng sẽ không xuống dốc trăm năm, suýt chút ngay cả truyền thừa cũng đứt đoạn.

Mối thù hai phía này, Bạch Tiên Tiên cũng hận không thể bắt gã lại nghiền xương thành tro, tiễn gã đi làm chất dinh dưỡng cho đất mẹ!
Thế là ngoài ban ngày ở văn phòng chuyên tâm học thuộc kinh văn vẽ bùa chú ra, còn ở trong mộng nói ý chí chiến đấu sôi sục cho tổ sư gia: Các ông không cần cách tuần tới một lần đâu, mỗi tuần đều tới đi ạ! Cũng không cần nghỉ ngơi gì cả, con không cần ngày nghỉ, con chỉ muốn học tập!
Các tổ sư gia tỏ vẻ: Thật ra nên truyền thụ chúng ta hầu như truyền hết cho con rồi, tiếp theo nhờ bản thân con lĩnh ngộ và thực chiến nhiều hơn.

Đúng rồi, chúng ta rất có ý kiến với kiếm pháp hạ cơ bát khảm (chém lung tung) của con, hy vọng con có thể cố gắng cải thiện.

Còn có chúng ta cảm thấy con lúc nào cũng phải mở thiên nhãn rất cực khổ, vì suy nghĩ cho tiểu bối, cố ý truyền phương pháp tu luyện Thiên Mục cho con.

Về sau không cần thần chú mở thiên nhãn cũng có thể nhìn thấy ma quỷ.

Đây là mắt âm dương trong truyền thuyết sau này, người thường rất khó làm được, nhưng tin rằng với thiên phú của con và chăm chỉ tu luyện thì có thể thành công rất nhanh.

Bạch Tiên Tiên: Chờ đã tổ sư gia! Con không hề cảm thấy vất vả chút nào ạ!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi