TRƯỜNG NAM SINH QUÝ TỘC

Giản Trì lấy chìa khóa mở cửa phòng ký túc số 407, bên trong trống rỗng không một bóng người.

Cậu đặt hành lý lên chiếc giường trống, nhìn quanh phòng ngủ đôi này, nơi cậu sẽ ở trong một năm sắp tới.

Không gian rộng rãi sáng sủa, có sẵn đồ dùng cần thiết. Nếu muốn thuê một căn phòng giống vậy ở một nơi một tấc đất một tấc vàng như Xuyên Lâm thì ắt hẳn tiền thuê là một cái giá trên trời.

Đồ đạc bên trong túi du lịch không nhiều. Giản Trì dùng nửa tiếng đồng hồ để sắp xếp lại đồ đạc sau đó dựa vào tường đọc sổ tay học sinh và bản đồ. Bên trong có một số nội quy chính thức, xem đến cuối vẫn không thấy ý nghĩa của ghim cài mà cậu chú ý.

Cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một chàng trai gầy nhom đeo cặp kính dày cộm bước vào, trong tay ôm một chồng sách. Nhìn thấy Giản Trì cậu ta cũng không có chút kinh ngạc nào, hiển nhiên đã được thông báo rằng hôm nay sẽ chuyển vào ở với bạn cùng phòng mới.

Cậu ta đẩy cặp kính cận: “Xin chào, tôi là Vệ An, cậu là Giản Trì đúng không?”

“Xin chào.” Giản Trì nở một nụ cười gật đầu với cậu ta, nốt ruồi dưới mắt trái cũng khẽ nhếch lên theo, tăng thêm vài phần ấm áp cho khuôn mặt lạnh lùng này.

Cậu con trai trước mặt này sẽ là bạn cùng phòng trong tương lai của cậu cho nên Giản Trì cũng không ngại thể hiện sự thân thiện của bản thân vào lần đầu tiên gặp mặt, mà đối phương lại dính chiêu này không chút nghi ngờ.

Vẻ mặt căng thẳng của Vệ An khẽ giãn ra một chút: “Chiều nay cậu có tiết không? Cậu biết nên đi như thế nào chưa?”

Giản Trì giơ tấm bảng đồ trong tay lên: “Tôi đang nhớ lộ trình, tôi còn chưa đăng nhập tài khoản học sinh để xem thời khóa biểu nữa.”

“Tốt nhất là cậu hãy xem nhanh đi, ở đây mà đến trễ thì không phải là chuyện nhỏ đâu.”

Giản Trì đáp một tiếng “cảm ơn”. Cậu cũng khá may mắn, tiết học hôm nay đều được sắp vào buổi sáng, mà vì cậu mới đến cho nên đã bỏ lỡ một tiết toán cao cấp.

Cậu đăng nhập vào hòm thư của sinh viên. Bên trong có email của giáo viên gửi đến, đại loại là chào mừng cậu đến Saintston, ngày đầu tiên thiếu tiết sẽ không có ảnh hưởng gì, chỉ cần sau này đúng giờ lên lớp là không có vấn đề.

“Không có tiết thì có thể trở về phòng ngủ hoặc đến thư viện tự học.” Vệ An nói: “Lát nữa tôi định đến thư viện chuẩn bị cho buổi thi toán vào tuần sau.”

Giản Trì chú ý đến sách trong tay cậu ta, bên trên có viết “đề thi toán cao cấp mở rộng”, và một cuốn sách bài tập trong cặp, rất thích hợp để vận dụng những kiến thức sâu hơn vào những bài toán khó.

Xem ra đây là một kỳ thi quan trọng, Giản Trì nghĩ.

“Tôi ở phòng ngủ nghỉ ngơi một lúc, tối qua ngồi cao tốc 5 tiếng đồng hồ để đến Xuyên Lâm, lúc nãy còn thêm 2 tiếng ngồi trên xe, chân và vai tôi đều tê hết rồi.”

Vệ An lộ ra sự đồng tình, ngồi xuống hỏi Giản Trì: “Cậu từ đâu đến đây vậy?”

“Vân thành.” Giản Trì đáp: “Một thành phố nhỏ ở phía Nam.”

“Tôi biết nơi đó. Nghe nói ở đó có đặc điểm giống Giang Nam.” Đề tài này rất nhanh đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, Vệ An giới thiệu bản thân: “Tôi là người Giang thành, cậu biết Giang thành không? Ở nơi đó của tôi có đủ loại công xưởng khác nhau, cứ mười chiếc áo thì có một chiếc do Giang thành làm đó.”

Giản Trì gật đầu, cùng Vệ An nói về quê hương của bản thân, cũng đơn giản như là hiểu biết lẫn nhau vào lần đầu tiên gặp mặt.

Mấy phút sau, Vệ An nhìn đồng hồ nói bản thân phải đi rồi, sau đó thu dọn sách vở trên bàn. Ánh mắt của Giản Trì chú ý đến ghim cài đá quý màu trắng trên ngực của cậu ta, hỏi: “Lúc này tôi thấy một đàn anh cũng đeo ghim cài như thế này, nó có ý nghĩa gì sao? Tôi lật qua sổ tay học sinh nhưng bên trong lại không đề cập đến chuyện này.”

Vẻ mặt của Vệ An lập lức trở nên kỳ quái. Cậu ta nhướng mày lộ vẻ tức giận, nhưng loại cảm xúc đột ngột này không phải nhắm vào Giản Trì. Vệ An dùng sức đẩy mắt kính: “Không phải thứ tốt lành gì, một thứ để đám heo thượng lưu dùng để phân biệt đẳng cấp mà thôi. Lúc lên lớp cậu nhớ phải đeo, đây là một phần của đồng phục, nếu không sẽ bị người của Hội Học Sinh ghi lại trừ điểm đó.”

“Heo thượng lưu” nghe như một từ tự sáng tạo ra vậy, Nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo ưu việt của Hàn Phương đột nhiên Giản Trì hiểu ra câu nói của Vệ An có ý nghĩa gì.

Trong lòng cậu thoáng qua sự ngạc nhiên: “Cái ghim cài này là dùng để phân biệt đẳng cấp sao?”

Sắc mặt của Vệ An không tốt, cũng không muốn nhắc nhiều, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho Giản Trì: “Màu trắng là dành cho những sinh viên đặc biệt như chúng ta. Màu vàng là dành cho những người giàu có khá giả. Màu đỏ là trong nhà có bối cảnh làm chính trị. Màu tím còn cao hơn một bậc, là người thừa kế gia tộc hoặc là người có quyền có thế. Còn màu đen đứng đầu rất khó bắt gặp trong trường, đều là người không thể đụng vào được, nếu cậu gặp bọn họ thì nhớ đi đường vòng.”

Sự phân biệt đẳng cấp này nghe còn phức tạp hơn cả việc lựa chọn một khóa học dài ba trang nữa. Giản Trì một lần nữa nhận ra sự khác biệt giữa Saintston và những trường bình thường. So với trường cấp Ba mà cậu theo học thì Saintston càng giống một xã hội thu nhỏ hơn, có một chế độ tàn nhẫn không hề được ghi trên trang mạng thu nhỏ của trường.

Cậu nhớ bản thân đã tìm những tài liệu liên quan đến Saintston. Nơi đây được gọi là “cái nôi của tinh anh”, tỉ lệ trúng tuyển các trường nổi tiếng luôn nằm ổn định trong Top 10, rất nhiều người đều tán thưởng về hệ thống thống nhất của học viện, nơi đây không hề thiếu những người ưu tú trong ngành và các giáo sư có thẩm quyền.

Nhưng bây giờ xem ra trường học giống như hàng hóa trong siêu thị, luôn có dòng chữ “hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” ở góc.

Cũng may việc miễn học phí không nằm trong phạm vi minh họa, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cậu chọn nơi đây. Tuy bán tiệm giặt ủi có thể kiếm được một số tiền không nhỏ, thế nhưng muốn đứng vững ở nơi như Xuyên Lâm thì chi phí sinh hoạt cũng không phải ít. Giản Trì không muốn Giản Thành Siêu phải chịu quá nhiều áp lực.

Khi đó quyết định chuyển đến Xuyên Lâm không phải chỉ vì cậu nhớ mẹ, mà còn là vì sự tội lỗi từ trước đến nay của Giản Thành Siêu đối với cậu. Giản Trì biết những năm gần đây Giản Thành Siêu bỏ bê việc làm bạn với cậu vì công việc quá bận rộn. Loại mặc cảm này luôn khiến Giản Thành Siêu muốn đưa cậu đến một thành phố lớn hơn tốt hơn, để có được một cuộc sống chất lượng theo đúng nghĩa truyền thống.

Thật ra Giản Trì không hề trách ba mình, nhưng cậu cũng không muốn lúc nào cũng nhìn thấy sự tội lỗi trong mắt đối phương.

Chuyển đến Xuyên Lâm có lẽ là một sự lựa chọn tốt hơn.

Đêm nay Giản Trì ngủ rất ngon, sáng sớm ngày thứ hai cậu cầm chồng sách đi dạo quanh sân trường rộng lớn.

Trước khi ra cửa, Vệ An định dẫn đường cho cậu nhưng hệ thống định vị chưa bỏ sót chỗ nào khiến Giản Trì không muốn làm phiền Vệ An, nhưng cậu lại không nghĩ đến sai lầm đầu tiên lại xảy ra vào lúc này.

Cậu đi giữa hai hàng cây của sân trường, đi ngang qua vài nhóm học sinh. Có người thì ngẩng cao đầu, người thì cúi gằm mặt đi nhanh như bay. Trên ngực những người phía trước đeo ghim cài đá màu vàng và đỏ, còn những người sau đều là màu trắng, không hề nhìn thấy màu tím và màu đen mà Vệ An nhắc đến, cũng có thể là có mà do Giản Trì không chú ý mà thôi.

Chuông báo buổi sáng vang lên, đám đông xung quanh dần thưa thớt, Giản Trì không thể không thừa nhận một điều – cậu lạc đường mất rồi.

Cậu thả chậm bước chân, dừng lại tại chỗ, cân nhắc vài giây rồi chuẩn bị trở lại phòng học vụ. Vào chính lúc này cậu nghe thấy sau lưng có người gọi mình, chưa kịp nghĩ nhiều thì Giản Trì đã quay đầu lại.

“Em lạc đường rồi à?”

Trong tay đối phương đang cầm một tập tài liệu, thân hình cao ráo như cây tùng, đồng phục mặc trên người anh cứ như một bộ đồ thời trang cao cấp được cắt may tinh xảo, từ vai eo đến chân đều rất vừa vặn.

Mái tóc đen tôn lên nước da trắng như ngọc. Khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười dịu dàng, cứ như một ý thơ hòa vào sự êm đềm của xuân thu, trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của Giản Trì.

“Vâng ạ.” Giản Trì không khỏi dừng lại một lúc mới nhớ ra phải trả lời: “Em muốn đi đến tòa nhà Smith nhưng lại không tìm được phương hướng.”

“Tòa nhà Smith không phải ở hướng này. Nếu như em không ngại thì anh có thể dẫn đường cho em. Dù sao anh cũng đang tiện đường.”

Giản Trì suy nghĩ vài giây: “Vậy phải làm phiền anh rồi ạ.”

Người kia khẽ cười, khóe miệng lộ ra sự ân cần: “Không có gì, em có thể gọi anh là Quý Hoài Tư.”

“Em là Giản Trì.”

“Giản Trì, em là học sinh mới chuyển đến sao?” Quý Hoài Tư đến gần giữ một khoảng cách lễ phép, dẫn Giản Trì đến tòa nhà: “Lúc anh nhập tư liệu của học sinh mới đã từng thấy ảnh của em nên lúc nãy mới gọi em đó. Saintston không giống những trường khác, quản lý sinh viên là một trong những trách nhiệm của Hội Học Sinh.”

Giản Trì thấy trên ngực của đối phương là ghim cài đá màu tím, dưới ghim cài còn có những chiếc huy chương óng ánh: “Anh là thành viên của Hội học sinh sao?”

“Anh là Hội Phó của Hội Học Sinh, sau này em sẽ thường thấy anh ở trong trường đó.” Khi Quý Hoài Tư nói chuyện anh nhìn vào mắt của Giản Trì, chứa đựng sự bình tĩnh tập trung đầy thuyết phục: “Có bất kì vấn đề gì thì em đều có thể tìm hội học sinh, văn phòng nằm ở phía bắc tòa nhà Smith, ngẩng đầu lên thì sẽ thấy bảng chỉ dẫn.”

Những lời này khiến Giản Trì nhớ đến hội học sinh ở trường cấp Ba trước kia. Phần lớn thời gian đều là giúp giáo viên mấy chuyện vặt vãnh và tổ chức các loại hoạt động, so với quản lý thì họ càng giống những người gây rắc rối hơn.

Quý Hoài Tư trước mắt cậu dường như có có năng lực lãnh đạo thiên phú, bên ngoài là một loại khí chất dịu dàng ôn hòa, khiến người khác bất giác tín nhiệm, trong đó cũng bao gồm cả Giản Trì.

“Đến rồi.”

Quý Hoài Tư đi chậm lại, bên môi lộ ra ý cười, hạ giọng thần bí nói: “Thầy Smith không thích học sinh đến muộn, trước khi vào nhớ giải thích nguyên nhân em đến trễ. Tuy rằng ông ấy cứng nhắc nhưng đối với người lễ phép thì lại rất khoan dung, huống chi đây còn là ngày đầu tiên em đi học.”

Giản Trì cũng không ngạc nhiên khi Quý Hoài Tư biết khóa học và giáo sư mà mình đã chọn.Trong lòng cậu có chút ấm áp, nếu không có Quý Hoài Tư nhắc nhở trước thì có thể ngày đầu tiên đi học cậu đã để lại ấn tượng không tốt với giáo viên rồi. Giản Trì thấp giọng đáp: “Cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.”

Quý Hoài Tư đứng tại chỗ nhìn cậu đi vào, phần lễ tiết này khiến Giản Trì không khỏi cảm thán sinh viên của Saintston đúng là có hai thái cực khác nhau. Đột nhiên cậu nhớ ra điều gì, đứng tại chỗ quay đầu nói với Quý Hoài Tư: “Ghim cài của anh đẹp thật đó.”

Câu nói này đã hiện ra trong đầu ngay từ giây phút đầu tiên cậu gặp Quý Hoài Tư. Không giống với bốn màu còn lại, màu tím mang một vẻ thần bí và sức hút trời ban, cũng là màu mà Giản Trì thích nhất.

Nó khiến cậu nhớ đến những cây hoa tử đằng tím trên con đường đến trường trước đây của cậu, vừa đến mùa hè thì nơi nào cũng là những cánh hoa màu tím, cảnh đẹp như mơ.

Vẻ mặt Quý Hoài Tư cũng khẽ khựng lại, sau đó anh nở một nụ cười chân thành hơn, lông mày ánh mắt ấm áp, giọng nói trong trẻo như một làn gió xuân.

“Cảm ơn, em cũng vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi