TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Sau khi Sí Thư dẫn đám người rời đi. Không khí khẩn trương vì chuyện xảy ra bất ngờ ban nãy từ từ hóa giải.

Tắc lũy này đã bị bao vây đã lâu, dù tướng sĩ nước Ngụy bên trong thà chế không hàng, vẫn luôn thủ vững mấy thông đạo chật hẹp có lợi cho bọn chúng, mỗi lần tổ chức tấn công đều bị ngoan cường chống cự, không những bắt không xong, ngược lại còn tổn thất binh sĩ, nhưng có thể dự tính được, tiếp tế trong kia nhất định tiêu hao gần như không còn.

Theo kế hoạch ban đầu của Sí Thư, trước khi viện binh quân Nguỵ đến phải phá lũy, cần triển khai công kích mãnh liệt, nhưng được trời trợ giúp, viện binh đằng sau bị lũ cản, nhìn nước lũ trong khoảnh khắc sẽ không lui nổi. Nói cách khác, người trong ấy sẽ không chống chọi được là bao. Không cần tổ chức cường công, chỉ cần vây tiếp một hai ngày, chờ chúng đói khát khó nhịn, sức chiến đấu giảm mạnh thì mới mở cuộc tất công sau cùng, chắc chắn lập không ít công to.

Một tên Đô úy Sí Thư để lại nhận lệnh trấn thủ. Ngoài Tắc lũy, binh Địch có đám ngổn ngang nằm lăn ra đất ngủ, có nhóm tụ tập một chỗ xì xầm về tay Nhiếp Chính Vương nước Ngụy vừa mới đơn thương độc mã xuất hiện kia. Một tiểu đội binh Địch phụ trách theo dõi sát động tĩnh của Tắc lũy thì đang đốt đống lửa ở hướng đầu gió nướng thịt ngựa, nhờ gió đưa mùi thịt nướng vào Tắc lũy k.ích thích quân Ngụy. Một tên sĩ quan chuếnh choáng gặm mấy khối thịt ngựa, ném xuống chân, tiểu xối lên rồi sai người quăng vào Tắc lũy, lớn gọi hàng bằng tiếng Địch do đám trong đấy đều hiểu: “Người ở bên trong nghe! Mau mau đầu hàng! Chỉ cần ra, muốn ăn bao nhiêu, có bấy nhiêu!”

Cử động này hấp dẫn càng nhiều binh Địch gần đó, nhao nhao bắt chước.

Gió đêm mang ồn ào và cười cợt của binh Địch vào Tắc lũy, lọt rõ vào trong tai.

Khương Hàm Nguyên dẫn theo binh sĩ, đang lẳng lặng mai phục ở lối ra phía sau.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lạch cạch, một khối thịt ngựa được ném từ bên ngoài. lăn vài vòng trên mặt đất, rơi dưới chân.

Hành vi làm nhục của đám binh Địch bên ngoài kia, binh sĩ thấy rõ ràng, ai nấy lộ vẻ giận dữ, siết chặt đao thương.

Khương Hàm Nguyên xuyên qua miệng nhìn, quét mắt qua tình hình lỏng lẻo bên ngoài, chậm rãi nhấc tay, trầm thấp thét ra lệnh: “Giết ra ngoài!”

Bọn họ đều là người Thanh Mộc Doanh, người sớm nhất theo Khương Hàm Nguyên đến bây giờ cũng đã già, còn có quân sĩ sau này mới gia nhập, song dù được coi là nguyên lão trung kiên cũng vẫn đầy hăng máu, tất thảy, từ ngày đầu tiên vào doanh đã ôm một tín niệm: người Thanh Mộc Doanh, có chết, cũng phải chết ở chỗ chiến đấu cùng kẻ địch.

Không ai tình nguyện nhận vận mệnh bị vây giết, trở thành tù binh mặc người chém giết. Năm đó, vì cướp lại Thanh Mộc Nguyên mà thành danh. Về sau, trong trận chiến tám Bộ bảo vệ vinh quang độc nhất vô nhị ấy.

Giết ra ngoài! Hoặc là dùng sinh mệnh bảo vệ vinh dự, ở sa trường chảy đến giọt máu cuối cùng, hoặc là giết ra khỏi trùng vây, đổi lấy cơ hội sống, giống như lúc trước họ từng lần lượt sáng tạo kỳ tích tương tự. Chỉ cần có thể qua được cam go này, về sau, họ sẽ thật sự yên ổn sống qua ngày như nữ tướng quân nói, còn sống, có vợ con vầy quanh, sau lưng, có con cháu hương hỏa cung phụng.

Là cuộc sống tốt đẹp dường nào.

Các binh sĩ như hổ rời núi, mãnh liệt như sóng dữ, đi theo Khương Hàm Nguyên phía trước và đồng đội bên người, trùng sát ra ngoài.

Binh Địch phía ngoài tụ tập càng thêm nhiều, thấy bên trong mãi không có động tĩnh, càng thêm càn rỡ, bắt đầu tranh tài cùng đồng bọn, xem ai ném xa nhất, chuẩn xác nhất, đang đắc y trêu đùa, từ lối ra đối diện bỗng một đội binh Ngụy đen ngòm dũng mãnh tiến ra, cung tiễn phóng tới theo, trong không chút phòng bị, mười mấy tên đứng trước nhất bị trúng tên tại chỗ, kẻ thì ôm mặt bị bắn trúng, người ôm bụng ôm ngực, tru lên. Đám lính Địch đằng sau lúc này mới phản ứng, kinh hãi, có kẻ đến quần cũng không kịp mặc, quay đầu chạy về hướng doanh trại, vừa chạy vừa rống to: “Quân Ngụy ra ngoài — “

Tên Đô úy vừa nghe âm thanh hỗn tạp từ phía bên này vọng đến, biết đám binh sĩ đang khiêu khích làm nhục lành nghề, mới lo đi nghỉ ngơi, chưa đến một lát, lại nghe tiếng ồn ào gào to, mỗi lúc một lớn, ban đầu còn lơ là, cứ tưởng rằng đám binh sĩ say rượu đấu đá nhau, âu cũng là chuyện thường không trách, mới lệnh cho thủ hạ qua xem, lát sau, nghe tiếng không thích hợp, mới dấy lên nghi ngờ, đích thân chạy vội ra ngoài, thấy người đối diện báo tin mới biết, quân Ngụy đã đột ngột giết ra từ cổng Tây Bắc Tắc lũy, bèn kinh hãi hạ lệnh phản công. Đám binh Địch một lát trước còn nhởn nhởn nhơ nhơ kia thoạt đầu cũng bị choáng váng, nhận mệnh lệnh xong mới hoàn toàn hồi thần, cuống quít xách vũ khí, vây quanh.

Khương Hàm Nguyên mới đầu gặp Dương Hổ giao phó kế hoạch tác chiến, là tập trung binh lực vốn có, sau khi vừa lao ra, nhất thiết phải dùng tốc độ nhanh nhất xếp hình chiến đội hình mũi khoani. Người dũng mãnh nhất đứng ở vị trí trước nhất của hình tam giác, hai cánh hiệp lực cùng phía trước trùng sát, đồng thời chuẩn bị lên vị trí bất kì lúc nào.

Đây là một phương pháp chiến đấu trong cuộc chiến phá vây có thể phát huy sức chiến đấu đến cực hạn, cũng giảm bớt thương vong đến thấp nhất. Khó khăn, là làm sao đứng vững trước kẻ địch đông mấy lần mình, từ đầu tới cuối duy trì trận hình, cho đến khi phá vây ra.

Đây chẳng những là khảo nghiệm sắp xếp những chiến sĩ vũ lực và dũng khí “đao nhọn” trước tiên nhất, cần họ không ngừng tiến lên, để phía sau mở đường phá vây trong trùng vây, mà còn cần toàn bộ đội viên luôn giữ vững vị trí của mình, can đảm đi chắn lỗ hổng, cam đoan từ đầu đến cuối duy trì được trận hình.

Trong kế hoạch ban đầu của Khương Hàm Nguyên, dùng chính mình hấp dẫn đi Sí Thư và một phần đội quân, giao việc phá vây cho bọn Dương Hổ. Hiện giờ Thúc Thận Huy thay cô làm chuyện cô muốn làm, cô đảm đương đỉnh nhọn, Dương Hổ và Thôi Cửu ở hai cánh hai bên, mở rộng kéo dài lũy tiến ra vùng biên, thừa dịp bất ngờ, chiến đội hình mũi khoan do mấy ngàn người tạo thành như một thanh chủy thủ sắc bén, xé rách doanh Địch. Cô theo sát bên quân sĩ, khí phách trảm chém tiến lên, chém giết đám binh Địch chạm mặt, máu thịt tung bay, trong tai tràn ngập tiếng gào thét trong hỗn chiến và tiếng đau đớn thảm liệt liên tiếp, giết tới cuối cùng, thậm chí đám binh Địch giáp mặt không dám nhìn thẳng, rối rít lui tránh. Cô dẫn theo tướng sĩ giết ra đường máu, xông vào ngựa doanh chiếm ngựa, lập tức lên ngựa, xông ra vòng vây.

Sau lưng, ánh đuốc điểm điểm, binh Địch cũng nhao nhao lên ngựa, đuổi theo không bỏ.

Dương Hổ rống to với Khương Hàm Nguyên: “Tướng quân, ở đây giao lại cho tôi và Thôi Cửu! Bọn tôi có thể thoát thân! Cô nhanh đi tiếp ứng Nhiếp Chính Vương! Không cần để ý đến bọn tôi!”

Khương Hàm Nguyên quay đầu nhìn vùng đồng hoang mênh mông dưới bầu trời phương Bắc, bỗng quay đầu ngựa, dẫn theo một đội binh dưới bóng đêm yểm hộ, mau chóng đuổi theo.

Cô một hơi đuổi đến ngoài mấy chục dặm, lần theo dấu vó ngựa đội quân vừa đi qua còn lưu lại, chuyển sang hướng Tây Bắc, tiếp tục tiến lên. Dần dần, mặt đất đổi thành bùn, ngựa đi khó khăn, có vẻ như đã đến vùng đầm lau, xuôi theo những chỗ đất cứng có thể đặt chân mà đi tiếp, nhưng chỉ sau một lát, toàn bộ mặt đất bị bụi cỏ che lấp, không tìm thấy tung tích gì từ dấu chân ngựa đi qua.

Trực giác bảo cô, hẳn Thúc Thận Huy đang ở một nơi nào đó của vùng đầm lầy này. Cô đỏ mắt, lo lắng nhìn ra xa, chỉ thấy âm u một mảng, như đặt mình vào một thế giới tĩnh mịch.

Có điều, vùng này rộng lớn vậy, trời đất mênh mông, chẳng có mục đích, giờ này khắc này, đến cùng chàng ở phương nào?

Chàng chỉ có một mình, còn Sí Thư lại mang theo một đại đội…

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lòng bàn tay cô không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, hòa cùng máu đen, dính nhớp, muốn nắm thành đấm còn muốn không được.

Cô lấy lại bình tĩnh, đang định lệnh cho người đi cùng chia ra bốn hướng tiếp tục lục soát, chợt nghe binh sĩ sau lưng nói: “Tướng quân mau xem! Có người đến!”

Cô quay lại, nhìn thấy xa xa một mảnh đuốc sáng, một đại đội đang đi đến.

Hẳn đó là đội quân của Sí Thư dẫn theo, nom như vừa từ hướng đó trở về!

Tim cô đập thình thích, lập tức hạ lệnh cho toàn bộ thủ hạ ẩn nấp ngay tại chỗ. Đám người làm theo, cấp tốc xua ngựa, người tản ra bốn phía, mượn bóng đêm, nấp kín trong chỗ lờ mờ xung quanh.

Khương Hàm Nguyên nằm cạnh một đám cỏ, nhìn đại đội từ xa đến, từ phía trước mặt cô cưỡi ngựa mà qua.

Chính là đám binh Địch bay nãy theo theo Sí Thư rời đi. Nhưng toàn bộ đã đi qua, không thấy Sí Thư, cũng không có thấy Thúc Thận Huy.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thúc Thận Huy đang ở đâu?

Đương lúc Khương Hàm Nguyên kinh ngạc ngờ vực, không ngờ một con ngựa mới bị đuổi đi lại tự ở đằng xa quay lại, đang chạy về hướng này, gây động tĩnh khiếnngười Địch chú ý. Khương Hàm Nguyên nhìn thấy một tên quý tộc nom như thủ lĩnh dừng lại, ngồi trên lưng ngựa, quay đầu cảnh giác quét mắt chung quanh.

Gió đêm thổi qua, tiếng cỏ dại sột soạt. Thủ lĩnh lộ ra vẻ nghi ngờ ra mặt, chần chừ một lúc bèn phái người đi xem chừng.

Không kịp nghĩ nhiều nữa. Đối phương đông đảo còn mình chỉ có một tiểu đội, nếu đợi phát hiện mới ra tay e là đã quá muộn.

Dưới tình huống như vậy chỉ có thể bắt vua.

Cô lập tức quay đầu, ra hiệu cho hai cánh thủ hạ trái phải nấp sau lưng mình, lệnh đánh yểm trợ cho mình. Mọi người đều là thân tín theo cô nhiều năm, toàn bộ hiểu ý âm thầm chuẩn bị. Đội binh Địch kia giơ đuốc tới thăm dò, soi hai bên bụi cỏ đang đến gần, đợi chỉ còn tầm mười bước, thủ hạ của cô nhanh chóng giương cung, tên rời cung bắn ngã mấy người, lập tức đứng dậy, chuyển hướng, vừa tiếp tục bắn tên, vừa chạy tản ra các hướng khác nhau.

Tên thủ lĩnh người Địch lấy làm kinh hãi, biết gần đó có mai phục, nhưng trời tối cỏ cao, trong phút chốc không biết đối phương có bao nhiêu người. Thoạt đầu hơi luống cuống, được người hộ vệ trái phải, cúi người nép trên lưng ngựa tránh loạn tiễn. Một lát sau, hiểu ra đối phương có lẽ chỉ tầm mươi người, không khỏi thẹn quá hoá giận, lập tức hạ lệnh cho binh sĩ truy sát.

Hắn không ngờ, Khương Hàm Nguyên đã thừa dịp nhiễu loạn, lặng lẽ đi vòng, đến bên cạnh mình.

“Ai đó— “

Một hộ vệ bên cạnh thủ lĩnh đột nhiên nhìn thấy một bóng đen từ sau bụi cỏ búng người vọt lên, vô thức hô một tiếng, còn chưa dứt lời, Khương Hàm Nguyên đã thả người nhào tới.

Trong tay cô nắm thật chặt nguyệt đao. Là thanh đao mà Thánh Võ Hoàng đế đã từng ngự dụng, nói nó chém sắt như chém bùn có lẽ quá khoa trương, nhưng thổi tóc tóc đứt, gọt xương trảm chi, thì dư dùng.

Cô nâng tay vung xuống, liên tiếp đánh rách ngực hai binh Địch chặn phí trước, ngay sau đó người cúi rạp dưới đất, lăn rất nhanh, trong một hơi đã cắt đứt mấy chân của binh Địch, đả thương bảy tám người, trong tiếng kêu thảm liên tục đã búng người tới trước tên thủ lĩnh.

Tất cả gần như hoàn thành trong một chớp mắt. Đến giờ thủ lĩnh mới thấy rõ người tới, nhận ra là Khương Hàm Nguyên, không khỏi kinh hãi, biểu lộ như thấy quỷ: “Là ngươi! Sao ngươi lại ở đây!” Bèn cuống quít rút đao, Khương Hàm Nguyên nào cho hắn cơ hội, không chút do dự, chợt đâm xuống, đùi tên Thủ lĩnh ngay lập tức bị đâm ra một lỗ máu. Khương Hàm Nguyên lại kéo tay một cái, hắn bị cô kéo té từ lưng ngựa xuống, đoản đao gác ngang cổ.

“Bảo người của ngươi lùi ra!”

Đùi tên thủ lĩnh ăn một đao, xương đùi đã gãy đứt, đau đến chết đi sống lại, vẫn không muốn mất mặt trước thủ hạ, ngã ngồi trên đất, nghiêm mặt trắng bệnh, chặn máu chảy ra từ cái chân bị thương, cắn răng không rên một tiếng.

Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn đám binh Địch vô số đang xúm lại định xông lên, không chút do dự, lại gio tay chém xuống đùi bên kia, liên tiếp đâm xuống mấy đao.

“Aaaa — ” dưới cực hình, tên thủ lĩnh đau đớn kêu to thảm thiết.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khương Hàm Nguyên không hề chớp mắt, lạnh lùng nói: “Như ngươi thấy đó, ta đã ra được đây, viện quân cũng chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới. Ta biết thân phận ngươi không thấp, nhưng mà, nếu ngươi thật sự không muốn sống thì ta sẽ thành toàn, cùng lắm thì, cùng chết ở đây vậy.”

Tên thủ lĩnh thực tế không thể chịu nổi cơn đau, rõ ràng trong lòng, vị nữ tướng nước Ngụy trước mắt này tuyệt đối không phải kẻ sợ chết.

Ả đã phá vây chạy ra, Sí Thư thì chôn thân nơi đầm lầy, nếu thật sự bản thân mình chết dưới tay ả, thì cho dù sau đó, ả có bị người phe mình giết cũng còn ý nghĩa gì?

Nghĩ tới nghĩ lui rất nhanh, tên thủ lĩnh ra quyết định, cắn răng nói: “Ngươi thả ta ra, ta sẽ dẫn người rời đi, sẽ không quay lại nữa!” Nói xong lớn tiếng hạ lệnh đám binh Địch xung quanh toàn bộ lùi xuống.

Sí Thư vừa chết, tên này lợi dụng địa vị cao nhất của mình. Đám người nhận lệnh, chậm rãi tản ra.

“Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy ta đâu? Sí Thư đâu?” Khương Hàm Nguyên lấy lại bình tĩnh, lập tức hỏi dồn.

“Chết rồi! Bọn hắn chết cả rồi!”

Khương Hàm Nguyên kinh ngạc đến ngây người, hoàn hồn lại thì giọng đã lạc đi, nghiêm nghị quát: “Ngươi nói cái gì?” Tay cô bỗng siết chặt, lưỡi đao cắt đứt cổ thủ lĩnh, máu nhỏ tốc tốc.

“Là thật đó! Chồng ngươi, chính hắn đã cùng Sí Thư đồng quy vu tận.”

Hắn đem chuyện xảy ra kể từng việc một.

Khương Hàm Nguyên như bị giáng một đòn mạnh, suýt không thở nổi, người hơi chao đảo, đến khi hồi thần, bèn bật dậy, ra lệnh cho thủ hạ giám sát chặt chẽ tên thủ lĩnh này, phi nước đại tới chỗ xảy ra chuyện.

Cô nhìn thấy trên mặt đất mấy chục tên binh Địch ngã xuống, kẻ thì đã chết thấu, kẻ thì phí công vùng vẫy trong vũng máu. Vết máu đầy đất, có cả khúc ruột chảy ra… không khó tưởng tượng, một chốc trước, ở ngay đây, từng có cảnh vật lộn thê thảm cỡ nào.

Cô vọt tới bên bờ đầm, lớn tiếng gọi tên y. Giọng cô vọng vang, kinh động đến một đám chim rừng đang nghỉ ngơi ở xa xa cánh đầm. Đám chim vỗ cánh, bay thục mạng.

“Thúc Thận Huy! Thúc Thận Huy —— “

Khương Hàm Nguyên không ngừng la to, cất bước tới trước, một chân mới bước vào đầm cỏ lau, người đã chìm xuống.

“Nguy hiểm!”

Cô bị mấy bộ hạ đi cùng ở phía sau níu lại, kéo ra.

Đêm đen dài đằng đẵng, cũng sớm qua. Sắc trời dần trắng nhợt. Cô tiếp tục gọi, nhưng đáp lại chỉ là tiếng sột soạt gió thổi qua bụi cỏ lau. Giọng cô cũng dẫn khàn đặc, cuối cùng, đến đứng cũng không vững, chầm chậm ngã oặt xuống đất.

Đêm qua ngay giây phút cô ra quyết sách phá vây, cô đã đặt chính bản thân mình vào chỗ chết, không còn dự định sống, dù vẫn cực kỳ lưu luyến cõi đời này.

Đúng vậy, cô, một người đã từng nhỏ yếu, một lòng chỉ muốn trở nên lớn mạnh, ra trận giết địch, không sợ sống chết. Nhưng, khi đao thương trên tay nhuốm máu ngày càng nhiều, đích thân trải qua sinh ly tử biệt cũng càng nhiều, tấm lòng cô trái lại lại từ từ mềm mại đi

Sinh ra làm người, nếu có thể còn sống tốt, đi làm chuyện mình muốn làm, là may mắn bực nào chứ.

Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm mà chưa làm được: Cô còn muốn hoàn thành tâm nguyện chưa thành của cha, an ủi linh hồn ông, trong một quãng thời gian dài trong tương lai, vùng đất phía Bắc có thể thái bình; cô còn muốn đưa cha về bên cạnh mẹ, để trên trời họ có thể gặp nhau, từ nay sớm sớm chiều chiều không rời; cô còn muốn đích thân đưa tiễn những tướng sĩ từng cùng cô sóng vai chiến đấu giờ đã chán ghét chém giết, nhìn họ giải ngũ về quê, phóng ngựa Nam Sơn, sống cuộc sống mình muốn; còn có…

Cô muốn sống, ở trước mặt, chính miệng một lần nữa nói cho chàng biết, cô chính là cậu lính nhỏ năm đó, còn chàng, chính là người thiếu niên mà mình thích kia.

Giờ phút này, tướng sĩ của cô phá vây ra ngoài, tìm cơ hội sống. Cô cũng vẫn còn sống.

Nhưng, cái giá phải trả, là chàng phải thay cô ư?

Trước mắt thảng như hiện ra khuôn mặt thiếu niên anh tuấn thoải mái cười như sương sớm rất nhiều năm trước kia, cô không kìm nổi nữa, nước mắt lã chã, lăn xuống hai gò má nhuộm đầy máu đen của cô.

Sau một bụi lau cách chừng hơn mấy trượng phía trước, lại có tiếng sột soạt.

Là gió đáp lại lời cô ư?

Cô chảy nước mắt, ngẩng lên nhìn bụi lau rậm rạp khẽ lay theo gió, trong lòng, dù có thế nào cũng không muốn tin, chàng từng đã hoạt bát sống, đã thật sự chìm xuống dưới đáy đầm bùn đen thẳm này, không thể nào thở, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

“Thúc Thận Huy!”

Cô nghẹn ngào, một lần nữa lớn tiếng gọi tên y.

“Chàng nghe thấy không? Chàng ở đâu! Chàng trả lời một tiếng cho em!”

Ngay một khắc này, dường như cô nghe thấy có động tĩnh phía trước. Một âm thanh mơ hồ, cực nhỏ, xen trong tiếng cành lá cỏ lau ma sát nhau gần như không thể phân biệt, nhưng vừa lọt vào tai cô đã lập tức nhận ra.

Có người gọi tên cô.

Hủy Hủy.

Là giọng của chàng!

Cả người cô run rẩy theo, trợn to cặp mắt, nhảy bổ dậy chạy tới, không ngừng cao giọng gọi tên y.

“Thúc Thận Huy, chàng chờ ở đó! Chàng kiên trì thêm một lát! Em đến ngay đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi