TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Bình minh ló dạng, tia mặt trời đầu tiên lọt vào song cửa sổ.

Một tòa nhà đơn sơ nằm giữa thung lũng.

Trong bóng nắng dịu dàng, vô số bụi nhẹ, yên ắng nhảy múa lên xuống.

Trên chiếc giường kê cạnh cửa sổ, Thúc Thận Huy mở mắt, nhìn Khương Hàm Nguyên cùng nằm bên gối đang ngủ, cảnh tượng đêm qua, từng cảnh chiếu lại trong đầu y.

… Y không thấy cô về bèn định đi đón, cuối cùng tìm được cô trong động đá. Rõ ràng chìm sâu trong nỗi đau, mỗi một ngày cô vẫn như hơn hai mươi năm qua, gì cũng muốn tự một mình gánh vác. Y rốt cuộc bị sự quật cường của cô chọc giận, cuối cùng bỏ lại cô mà đi. Song lần này, y nào có thể không quay đầu lại giống như đêm mưa kia. Y quay lại, phát hiện cô một mình trong đêm nước mắt ròng ròng. Y ôm cô thút thít, mãi đến nửa đêm, cô cực kỳ mệt mỏi, hoàn toàn bình tĩnh lại, y bèn ôm cô xuống núi, cùng ngồi chung một ngựa, bảo vệ cô trong lòng, chậm rãi cưỡi ngựa, về tới chỗ thung lũng này.

Y biết, đây là nơi cô tình nguyện về. Ở đây, người thân của cô an nghỉ.

Phàn Kính đi không xa, từ đầu đến cuối dẫn người, lặng yên theo sau. Còn cô thì yên tĩnh trầm mặc giao cả người cô cho y, tựa lưng vào lòng y. Y nhẹ vòng một tay qua eo cô, tay kia cầm cương ngựa. Theo bước ngựa khe khẽ tiến lên, cằm y thi thoảng chạm nhẹ tóc mềm trên đầu cô.

Lúc đó, núi tuyết xa xa tĩnh mịch, đỉnh đầu là bầu trời đêm màu xanh đậm, tinh hà rực rỡ, chiếu xuống cặp đôi cùng cưỡi ngựa trên vùng đất hoang.

Cả đoạn đường trầm tĩnh như một giấc mơ.

Đưa cô về căn phòng cấp cho gia tộc Yến thị đến thủ lăng xong, cô vẫn tiếp tục nằm trong lòng y nặng nề ngủ, cho tới giờ khắc này, bình minh.

Đêm qua vô số lần, y mong chờ trong nháy mắt biến thành vĩnh hằng, mặt trời vĩnh viễn không cần mọc. Nhưng trời vẫn sáng tỏ, không chút trì hoãn vì nguyện vọng y.

Thúc Thận Huy không bảo rời đi, Khương Hàm Nguyên cũng không mở miệng giục y. Họ như không hẹn mà cùng quên đi chuyện đó.

Y nghỉ ngơi trong căn nhà của người thân cô trong thung lũng, liên tiếp bầu bạn cô ròng rã ba ngày.

Ban đêm, y và cô cùng ngủ một giường, chẳng làm gì ngoại trừ ngủ cùng, một giấc thật dài. Ban ngày, y theo cô phóng ngựa dưới núi tuyết, men theo ven hồ, trèo lên trạm gác cao, vượt qua khe rãnh, thẳng trời hoàng hôn, sao bắt đầu treo lên trời không. Hoặc là, chẳng đi bất kỳ đâu, chỉ cùng ngồi ở miệng thung lũng, đối diện với mặt hồ và núi tuyết, ngắm cả một ngày, từ tinh mơ đến chập tối.

Cuộc sống thế này, trước đây y chưa hề từng trải qua. Tựa như đơn điệu. Nhưng y chẳng mảy may thấy không thú vị. Y thích vùng đất yên tĩnh này. Chỗ đáng hận duy nhất là sớm sớm chiều chiều, chớp mắt đã qua.

Ngày thứ ba.

Đấy là một cuối chiều, thời tiết sáng sủa, nắng thu cao chiếu. Không khí khô mát sạch sẽ, trong hơi thở như tràn ngập mùi mát lạnh đến từ núi tuyết và nước hồ.

Họ cùng ngồi dựa vào một gốc cây cửa thung lũng, lặng lẽ ngắm nhìn hồ nước và núi tuyết cả trăm lần ngắm cũng không chán kia.

Thung lũng ba mặt núi vây quanh chặn gió, mặt trời chiếu lên người ấm áp. Hai người không ai nói gì —— trên thực tế, ba ngày qua, họ không nói với nhau một câu nào. Cô dần buồn ngủ, sụp mí mắt, y bèn cởi áo lông cừu trên người đắp cho cô, để cô gối đầu lên đùi mình.

Cô ngủ thiếp đi, ngủ rất say, bờ mi dài rũ lên mí mắt.

Vài chiếc lá khô rụng, thi thoảng chậm rãi im ắng từ đỉnh đầu bay xuống, đáp xuống mặt đất bên cạnh hai người. Không một tia gió.

Bên tai tĩnh mịch cực kỳ.

Cô ngủ thật lâu, từ nắng chiều chói chang cho đến giờ này, hoàng hôn.

Thúc Thận Huy thấy đùi mình bị cô gối bắt đầu tê dại, song y lại không muốn lay tỉnh cô hay xê dịch nửa phần. Y dựa vào thân cây sau lưng, dưới một vạt nắng chiều vàng ươm từ cửa thung lũng nghiêng nghiêng tạt vào trong, từ từ nhắm mắt, nhớ lại giấc mơ vừa nãy y vừa mơ khi chợp mắt theo cô.

Ngay đây, dưới gốc cây này, y mơ thấy một bé gái đứng bên cạnh, nghiêng đầu, mở to hai mắt như tò mò nhìn mình. Bé gái như ngọc như tuyết, cặp mắt giống cô như đúc. Trên đầu cô bé búi cặp búi tóc, mặc bộ váy nhỏ xinh đẹp tinh xảo. Cô bé cười với y, mắt cong cong. Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé từ lần đầu gặp mặt, Thúc Thận Huy cảm giác như bị cô bé hãm thật sâu. Y ở trong mơ nghĩ, xem như cô bé muốn sao trên trời, y chắc chắn sẽ nhận lời không chút do dự, sau đó nghĩ hết mọi cách hái được sao xuống, tự tay đưa cho cô. Y hy vọng cô có thể luôn cười như thế, không lo không sợ, cả đời trôi chảy.

Đến khi Thúc Thận Huy tỉnh lại, khóe môi y cong lên, tựa như cảm giác được niềm vui dịu dàng tràn đầy đến từ giấc mơ kia.

Y mở to mắt, vô thức cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đã tỉnh tự khi nào.

Khương Hàm Nguyên ngửa mặt lẳng lặng nằm trên đùi y, nhìn vào đôi mắt đang cúi nhìn mình.

Nơi đáy mắt người đàn ông này, hoảng hoảng hốt hốt, thảng như cô nhìn thấy được một mảnh xanh nhạt nơi núi tuyết kia.

Cô ngắm, rồi lại ngắm, khóe mắt dần phiếm hồng.

Thúc Thận Huy cùng cô bốn mắt nhìn nhau chốc lát, giơ tay về tới cô, đến cuối cùng, đầu ngón tay nhẹ chạm mặt cô.

Đã là ngày thứ ba, đây là lần đầu tiên y chạm vào cô.

Cô tiếp tục ngắm y. Y dùng lòng ngón cái dịu dàng vuốt khóe mắt nhuộm đỏ của cô, chậm rãi, cực kỳ tự nhiên cúi người tới gần. Mặt y từng tấc từng tấc tiến lại, cuối cùng, môi chạm môi.

Y bắt đầu hôn cô. Ngay từ đầu, nụ hôn của y rất nhẹ, như mang theo chút thăm dò, sợ rằng sẽ đánh thức cô — chẳng biết tại sao, y luôn có một loại cảm giác rằng cô giống mình đang ở trong một giấc mơ, không thực sự tỉnh. Nhưng rất nhanh sau đó, y cảm giác được cô không cự tuyệt cũng không hề né tránh. Cô mềm mại như xưa nay chưa từng có. Y kìm lòng không đặng, hôn cô thật sau. Chỉ chốc lát, cô giơ cánh tay, như dây mây quấn chặt cổ y, hôn trả lại.

Y nào chịu nổi đáp trả đó. Đương khi cảm thấy cánh tay cô cuốn lấy mình, lưỡi mềm câu quấn cùng lưỡi mình, tim hắn cuồng loạn, một luồng máu nóng khuấy động trong lồng ngực, dưới da như có ngàn vạn lông trâu không ngừng đâm y. Y đột ngột buông lỏng miệng cô, thở hào hển, rồi lung tung ôm lấy áo lông cừu ấm áp đang bọc lấy cô, ôm người từ dưới đất bước nhanh vào gian nhà đất đơn sơ, đặt cô lên chiếc giường đã bầu bạn ngủ cùng cô mấy đêm liền.

Không phải là lần đầu thân mật với cô, song ngón tay y cởi áo cô lại có phần run rẩy. Mắt y vì luồng máu nóng khuấy động mà trở nên mông lung. Y thấy mình như một thiếu niên đang lần đầu hẹn ước với người trong mộng.

Mặt trời lặn. Trời tối. Trên bầu trời thung lũng, chấm nhỏ chuyển sáng, rực rỡ như đốm lửa. Lòng y đang nghĩ, người thân và tổ tiên của cô đang yên giấc sẽ rộng lượng thông cảm cho tất cả chuyện hai người đã làm nơi này. Nhưng, tuy cảm thấy mạo phạm họ song cũng không thể lo tới được. Trong mắt y không còn chưa bất kỳ vật gì khác. Trên trời dưới đất, mặt trời lặn mặt trăng lên, càn khôn lật đổ, lúc này đêm nay, chỉ còn một mình nàng Khương Hàm Nguyên.

Mồ hôi nóng hổi rịn ra từ lỗ chân lông trên da y, từng giọt rơi xuống da thịt cô. Thúc Thận Huy cảm thấy mình đạt tới khoái hoạt vô cực. Nhưng dù thế, ở chỗ sâu trong lòng, vẫn một cảm giác khác gắn liền như bóng với hình.

Y luôn cảm thấy, từ một khắc cô tỉnh lại nằm ngửa trên đùi lẳng lặng chăm chú nhìn mình kia, cho tới giờ, dù tình cảm nhục dục y đã thể hiện đầy kịch liệt, cô vẫn rất giống như còn chìm trong giấc mộng, mãi vẫn chưa tỉnh.

Thảng như cô biến y thành một người nào khác.

Cảm giác ấy cực kỳ mãnh liệt. Y không kìm được nhớ tới câu cô từng nói.

Một cảm giác chua xót, cộng thêm tiêu dao và cực khoái, như một con rồng hung ác gào thét tận sâu nơi đáy lòng y, thủng ngực mà ra, há to miệng nuốt cả người y vào bụng.

Nhưng, chỉ cần cô có thể được an ủi, có thể hoàn toàn quên đi nỗi bi thương của mình, dù chỉ một giờ phút ngắn ngủi này, y không cần thiết nữa. Y cam tình nguyện làm người ấy để cô phát tiết cảm xúc. Thậm chí, còn có phần vui mừng vì thế.

Cánh tay y ôm cô sâu vào lòng, cùng mình quấn lấy nhau, da kề da, dính chặt, không chút khoảng cách.

“Hủy Hủy. Hủy Hủy.” Y không ngừng khẽ gọi tên cô. “Nàng muốn gì cũng được. Ta đều có thể.”

Giọng khàn khàn cộng thêm mấy phần như mê hoặc trầm thấp rỉ bên tai cô, không ngừng câu dẫn cô.

Cô chậm rãi ngừng lại. Đang lúc y bắt đầu cảm thấy bất an nghĩ rằng cô đã tỉnh lại, bỗng cô phát lực, lật người một cái, đẩy y đang đè ép trên người mình xuống rồi lên trên.

Trong bóng tối, Thúc Thận Huy cảm thấy mái tóc dài của cô rũ xuống trên lồng ngực mình, cọ vào làn da trần trụi của y. Y bị một cảm giác cực kỳ khoái hoạt nhột ngứa bủa vây, nhịn không được nhẹ giọng cười. Vừa mới hé miệng, cô như con mèo nhỏ đánh tới, hai tay lung tung ôm y.

“Điện hạ —— “

Trong bóng tối, tiếng cô gọi y truyền vào tai y, trách móc, rì rầm, giọng run rẩy mất tiếng.

Cô như đã động tình.

Dường như là lần đầu y nghe cô dùng âm điệu đó gọi mình – hay lày có thể khẳng đinh, không phải dường như, mà là sự thật. Cả mấy ngày dính lấy nhau như keo như sơn ở Tiền Đường, y cũng chưa từng được nghe.

Ngay chớp mắt âm thanh ấy lọt vào tai, Thúc Thận Huy thấy toàn thân mình run rẩy. Y vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, lại nghe giọng run rẩy động tình kia trầm thấp gọi tiếp một tiếng điện hạ.

Đây là âm thanh tuyệt vời nhất cả đời y được nghe, còn êm tai hơn cả nhạc vui mà nhạc sĩ kỹ nghệ cao siêu nhất của hoa yến nơi cung đình.

Hai tiếng “Điện hạ” liên tiếp đánh thẳng vào ngọn nguồn trái tim y. Trong khoảnh khắc, tinh thần y cháy thành tro tàn, y bị cô biến thành một chú ngựa hoang mất cương, một con thao thiết sổ lồng. Hai tay y hung tợn ôm chặt, hôn cô.

Một đêm ngắn ngủi mà dài đăng đẳng, họ cứ thế, yêu cầu đối phương lẫn nhau, thiếp đi, tỉnh, lại muốn một lần, mấy lần lặp đi lặp mãi đến lần cuối cực kỳ mệt mỏi, hao hết sức lực cuối cùng của nhau, y mới ôm cô vào lòng, hoàn toàn thiếp đi.

Đến khi Thúc Thận Huy tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang. Cô vẫn yên tĩnh nằm bên cạnh, tóc dài xõa tung, ôm lấy tay chân của nàng, nhắm mắt, ngủ sâu chưa tỉnh.

Thúc Thận Huy không hề cửa động. Y hắm mắt, chậm rãi nhớ lại tư vị hai tiếng điện hạ cô gọi mình, rồi mới mở mắt, nhẹ rời cô, mặc y phục ra ngoài.

Y không thể không tỉnh lại từ giấc mơ này.

Phàn Thúc của cô vẫn còn kiên nhẫn chờ ngoài cửa thung lũng. Không chỉ thế, người của y cũng đã đến đợi bên ngoài, đưa đến hai phong tin nhanh.

Một tin từ Trường An, chính Hiền Vương thân bút. Ngoài tấu lại với y vài chuyện trong triều, hỏi thăm tình hình Hoàng đế, lại hỏi khi nào y có thể đưa Thiếu đế về kinh.

Giờ này hẳn Thiếu đế chưa về đến Trường An. Trong câu văn Hiền Vương không thấy thúc giục nửa câu song lại có ý lo lắng đập vào mặt.

Tin thứ hai từ Khương Tổ Vọng. Thám tử do Khương Tổ Vọng phái ra đã hồi báo, cách đâu không lâu, hoàng đình Bắc Địch xảy ra đột biến. Hoàng đế còn nằm trên giường bệnh, Nam Vương Sí Thư đã liên hợp với một người chú phát động cung biến, phái người mai phục trên đường vào cung, trong vòng một ngày, liên tiếp giết chết Thái Tử định thăm bệnh và vài anh em không theo gã, máu rửa hoàng đình, trở thành tân hoàng của Bắc Định, thành công lên ngôi.

Khương Hàm Nguyên tỉnh lại, từ từ mở mắt, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, hơi chói mắt.

Cô cảm thấy người vẫn còn uể oải, cảm giác như đến đầu ngón tay cũng còn không muốn nhúc nhích. Cô lại khép mắt, đủ cảnh tượng đêm qua ập đến trong đầu.

Cô lại mở mắt, quay sang thấy bên cạnh trống rỗng.

Y không còn trên giường, bên gối chỉ có quần áo mình. Cô ngẩn ra giây lát, từ từ ngồi dậy.

Bước ra ngoài, nhìn thấy y một mình đứng ở cửa thung lũng như đang ngắm mặt Tuyết Hồ đối diện. Như cảm giác được, y bỗng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Y quay lại, cô cũng lập tức nghênh đón. Họ đi về phía nhau, cuối cùng gặp nhau, đứng ngay gốc cây hôm qua họ từng ngồi ngủ nửa ngày kia.

“Hủy Hủy, ta phải đi rồi.” Y mở miệng nói luôn.

Ánh nắng tràn đầy xuyên qua thân cây rọi xuống mặt y. Gương mặt này giờ đây không còn ý cười song ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.

Khương Hàm Nguyên im lặng một lát, chậm rãi nói: “Bảo trọng.”

Đây là lời mấy ngày trước y để lại cho cô.

Y cười, mặt mày giãn ra: “Nàng cũng vậy.” Ngừng đoạn lại nói, “Nàng cũng phải bảo trọng!” Giọng điệu cực kỳ trịnh trọng.

Khương Hàm Nguyên cũng cười, đón lấy ánh mắt y, gật đầu: “Em biết rồi.”

Y lại lặng thinh như ngẩn ra, lát sau, ngoài cửa cốc có tiếng ngựa hí ẩn hiện vọng đến. Y giật mình, nhìn cô, chậm rãi nói: “Hủy Hủy, trước khi đi, ta muốn bàn giao vài việc với nàng.”

“Phần Tiển Nhi, ta dự cảm cậu ấy rất nhanh có thể tự lập. Còn ta, không thích hợp làm Nhiếp Chính Vương dài lâu. Cậu ấy thật sự có sức tự mình chấp chính, cũng có tâm của bề trên, ta có bao biện làm thay thì với ta lẫn cậu ấy đều bất lợi. Lần này về rồi, xem tình hình, ta sẽ nhanh chóng hết nhiếp chính.”

“Còn một chuyện khác, ta cũng muốn báo cho nàng. Hôm nay ta vừa nhận tin, Địch đình có biến, Sí Thư đã lên ngôi. Vị trí khác biệt, thì dù đối với cùng một sự kiện, cân nhắc hay phương thức cũng sẽ khác biệt theo. Huống chi gã không phải mãng phu. Gã kế vị, vị trí vẫn còn chưa vững chắc, gã tính toán Đại Nguỵ ta thế nào, hiện giờ cũng khó nói. Nhưng với Đại Ngụy mà nói, đây cũng là cơ hội vô cùng tốt. Mùa thu hoạch năm nay, các nơi đã gặp mặt, dù còn chưa tính tổng báo cáo cuối cùng, song xem con số cơ bản khớp với điều ta mong muốn. Trận chiến này đã chuẩn bị nhiều năm, cơ hội đã đến, không thể bỏ lỡ. Sau khi ta trở về, sẽ nhanh chóng triệu tập binh mã và lương thảo, phát động chiến sự, thu hồi môn hộ phương Bắc Đại Ngụy ta. Đến chừng đó giao Nhạn Môn cho các người.”

“Điện hạ yên tâm. Chắc chắn Đại tướng quân dốc hết toàn lực, không phụ điện hạ!” Khương Hàm Nguyên lập tức đáp.

Thúc Thận Huy gật đầu: “Thích sứ Tịnh Châu Trần Hành có thể hoàn toàn tin tưởng. Sau này nếu có bất kỳ chuyện gì, nếu trong phút chốc không liên lạc được ngay ta thì tìm ông ấy cũng được. Ông ấy gần nàng hơn.”

Khương Hàm Nguyên gật đầu.

Bên tai lại truyền tới một tràng ngựa hí.

Nàng thoáng nhìn hướng ngoài cửa thung lũng, quay đầu lại cười nói: “Em cũng phải về Nhạn Môn. Em đưa điện hạ một đoạn.”

Thúc Thận Huy không từ chối, cùng ngày, hai nhóm người cùng nhau lên đường.

Yến Thừa dẫn gia thần thuộc hà cùng rất nhiều thành dân, cung cung kính kính đưa Nhiếp Chính Vương và chị cậu ra khỏi thành Vân Lạc. Khương Hàm Nguyên để lại Phàn Kính. Phàn Kính lại chọn cho cô một đội quân hộ tống cô quay về.

Sau khi lên đường, trời chạng vạng tối, hai toán người cùng chạy tới một ngã ba Cổ đạo.

Y chọn đường tắt hướng Nam ngang qua Tiêu Quan về Trường An. Còn cô thì tiếp tục hướng đông về Nhạn Môn.

Nhóm người đi theo biết hai người họ còn có lời sắp chi tay muốn nói, tự dẫn đội đi trước, xa xa đứng chờ bên đường.

Y nhìn chăm chú cô, chậm rãi nói: “Sau khi ta quay về, nếu mọi việc thuận lợi, chậm nhất có lẽ là một năm, ngày này sang năm có thể thoát thân, đi làm vài chuyện từ lâu ta muốn làm.”

Khương Hàm Nguyên ngồi trên lưng ngựa, cười nói: “Điện hạ nhất định có thể tâm tưởng sự thành! Em ở đây cung chúc hoàn thành trước hạn.”

Bình an bảo trọng, đã nói quá nhiều. Không ai nói gì nữa. Tại ngã rẽ, cả hai dừng ngựa đối diện nhau một lát, bỗng cô gật nhẹ với y, nói “Em đi”, lập tức cụp mắt không nhìn y nữa, nhẹ túm cương ngựa khởi động chuyển hướng về phía Nhạn Môn.

Trên Cổ đạo, trời chiều vô hạn, cỏ hoang liêu xiêu, bóng cô tắm bên trong như một quầng sáng vàng chói mắt.

Nàng muốn đi, cứ thế mà đi.

Lần sau gặp lại, không biết là khi nào.

Thúc Thận Huy dõi theo bóng lưng cô, câu nói đã nghẹn từ lâu trong cổ họng, bỗng dưng nhận được cổ động mạnh mẽ, bật thốt: “Hủy Hủy, ta có thể hỏi nàng một vấn đề ta luôn hoang mang rất lâu không?”

Khương Hàm Nguyên dừng ngựa, quay đầu: “Chuyện gì?” mặt cô vẫn hiện nụ cười.

“Đêm thi xuân ở Trường An, nàng ở phủ công chúa Vĩnh Thái uống say, ta đón về, lúc nàng nửa mê nửa tỉnh, nhìn ta nói, ngài không phải hắn —— “

“Không gạt nàng, lúc ấy ta cho là nàng đang mơ thấy tên Vô Sinh kia. Hiện giờ ta đã biết, không phải là hắn. Vậy thì gã kia, rốt cuộc là ai, nàng có thể kể ta biết không?”

Y hỏi xong, chăm chú nhìn cô, không chớp mắt.

Nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất, im lặng không nói.

Y chờ chốc lát, mặt hơi ảo não, là ảo não với chính mình. Y sửa lại: “Thôi bỏ đi, là ta vô lễ! Sao vẫn không học được! Ta không nên hỏi, nàng không cần nói đâu.”

Y dừng đoạn, giọng thả lỏng nói tiếp, “Ta biết hiện giờ trong lòng nàng muốn nhất là gì. Ta sẽ không quên. Nàng về Nhạn Môn đi, chờ tin tức của Trường An. Ta đi!”

Y lập tức xoay đầu dẫn ngựa đạp bước vào con đường xuôi Nam.

Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn theo, tùy tùng y lập tức đuổi theo. Vó ngựa xôn xao vỗ trên con đường Cổ đạo, sôi sục cả một mảng bụi.

Cô nhìn, rồi lại nhìn, đến khi y chạy thật xa, đến mức không còn nhìn thấy, bỗng dưng trong lòng tuôn ra một trận xúc động mãnh liệt.

Cô bị cảm giác xúc động bao bọc lấy, đến chính cô cũng không biết có phải là cảm giác chẳng lành hoang đường rằng lần này đi là vĩnh biệt, trong chớp mắt, không thể nào tự nén xuống, giục ngựa đuổi theo.

Y dừng ngựa trên đường, đến khi phát hiện cô đang đuổi theo về hướng này lập tức lệnh cho tùy tùng dừng tại chỗ chờ đợi, chạy đến đón cô. Hai ngựa gặp giữa đường.

“Y là một người lúc em mười ba tuổi ngẫu nhiên gặp được trong quân doanh. Khi đó, y vẫn chỉ là một thiếu niên.” Ngực cô hơi phập phồng, hơi thở mang theo gấp rút.

Y khẽ giật mình, lập tức hỏi với theo: “Sau đó thì sao? Giờ cậu ấy đang ở đâu?”

“Không có sau này. Em dẫn y đi đến chỗ y cần, sau đó y rời đi, về vùng đất thuộc về mình. Đã nhiều năm em không còn gặp lại y. Mãi đến hôm qua…”

Cô nhìn vào đôi mắt người đàn ông đối diện. “Đến hôm qua, em như gặp lại y.”

“Điện hạ, chuyến này quay về, kính thỉnh bảo trọng!”

Cô nhìn y thật sâu, nhấn từng chữ từng chữ, nói xong, lập tức quay đầu, dọc theo hướng vừa tới, phóng ngựa rời đi.

Thúc Thận Huy ngồi trên lưng ngựa, nhìn bóng cô cưỡi ngựa rời đi, mãi đến khi hoàn toàn biến mất vẫn bất động thật lâu.

Trời chiều chìm dần, hoàng hôn mờ mịt. Cô đã đi rồi.

Y tỉnh táo lại, đè tình cảm chua xót, mất mát, và đầy tiếc nuối vô hạn trong lòng, chậm rãi bước lên con đường của mình.

Đúng vậy, tiếc nuối. Y tiếc nuối mình biết cô quá muộn. Đến chừng y và cô rốt cuộc có thể gặp nhau, lòng cô đã bị một tên thiếu niên đóng vai khách vội qua đường trong đời cô cướp đi.

Phải là một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm thế nào mới có thể khiến nàng mười ba tuổi vội vàng gặp một lần đã nhớ nhung đến giờ, thậm chí mới hôm qua còn vào trong giấc mơ của nàng.

Nàng động tình, xem y là đối phương. Điều y lo nghĩ rốt cục đã có chứng cứ rõ ràng.

Nhưng không sao, Thúc Thận Huy tự nói với mình.

Nửa đời sau còn rất dài. Chí ít hiện giờ, người nàng đã thuộc về y. Đợi khi y có thể thoát khỏi trách nhiệm, có được tự do, làm được y thời niên thiếu, y sẽ có thời gian cả đời bầu bạn với nàng.

Sau này, y nhất định sẽ đuổi được kẻ may mắn chiếm ngự lòng nàng, đổi kẻ ấy thành mình, đâu phải là không có khả năng.

Y tự nói trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi