TRƯỜNG NINH TƯỚNG QUÂN

Thúc Tiển không biết mình đã nhận vật này vào trong tay thế nào. Đến khi tỉnh táo lại, cậu nhìn nó lom lom, hy vọng duy nhất trong lòng là có thể nhìn ra chút vết tích chiếu chỉ làm giả. Chỉ cần để cậu nhìn ra nửa phần ngụy tạo là có thể ném trả nó lại. Nhưng hai ấn tỉ rõ rõ rành rành đóng lên kia. Dấu lớn, là ngọc tỉ truyền quốc chương mà sau khi cậu lên ngôi được người do Tam hoàng thúc chỉ định bảo đảm, dấu nhỏ hơn, là để Phụ Hoàng cậu khi còn sống chuyên dùng trong tư chương, đã chôn theo cùng ông xuống đất ở lăng tẩm. Hoa văn song ấn rõ ràng, kín kẽ, màu mực đỏ thắm do thời gian dài cũng phai bớt tươi tắn mà mờ tối dần.

“Lẽ nào bệ hạ cho rằng lão thân dám can đảm nguỵ tạo chiếu thư giả truyền ý tiên đế?” Tiếng của Lý Thái phi lại lần nữa vang lên bên tai cậu.

“Bệ hạ còn nhớ, trước đêm tiên đế lâm chung triệu kiến Kỳ Vương, là lão thân mang bệ hạ hầu cạnh tiên đế, sau đó bệ hạ buồn ngủ bị Thái hậu dẫn đi chứ. Là lúc đó, tiên đế tự tay gửi chiếu thư cho lão thân.”

Tai Thúc Tiển ầm vang, máu lạnh khắp người. Vật kia từ tay cậu tuột xuống, vô lực đập vào đầu gối cậu. Cậu ngồi phịch ra đất, không khống chế nổi phát run. Ban đầu là tay và răng, ngay sau đó là cả người.

Phụ hoàng và Tam hoàng thúc, không phải nổi tiếng là đường lệ diệu huy* sao. Sự kiện Phụ hoàng lâm chung tháo đai lưng uỷ thác kia đả động vô số người, đã được sử quan ghi chép, không chỉ thế, còn truyền ra dân gian ai ai đều biết, đặt lời ca tụng.

(*) cây đường lê, ám chỉ tình nghĩa anh em rực rỡ.

Là thế giới hư ảo gì chứ?

“Bệ hạ trong phút chốc khó tiếp nhận, cũng là thường tình của con người. Dầu gì, bệ hạ ra đời không bao sâu, không biết lòng người khó lường, xưa nay lại tin tưởng Kỳ Vương.” Cậu nghe giọng Lý Thái phi đột nhiên chuyển thành nghiêm khắc.

“Tiên đế khẩu dụ, nếu y đi quá giới hạn của ngôi vị, mượn danh Nhiếp Chính can thiệp vào việc quân muốn Nhạn Môn Bắc tiến, ấy là bằng chứng cho dã tâm của y. Tiên đế lệnh cho lão thân, một khi có manh nha việc này sẽ chọn cơ hội chuyển di chiếu đến bệ hạ, bệ hạ phải tuân theo ý chỉ, chặt chẽ đề phòng, tiến hành đối phó loại bỏ tai họa, bảo đảm xã tắc tông miếu.”

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào!” Thúc Tiển trợn mắt, khàn giọng giận dữ đáp.

“Ý Bệ hạ là sao? Là không tin sau vẻ đại trung bên ngoài của Kỳ Vương còn có lòng lạ, hay là gặng hỏi tiên đế thánh minh?”

Lý Thái phi nhặt di chiếu nơi trước đầu gối cậu lên, cung kính đặt vào trong hộp.

“Di chiếu là thật hay giả, lòng bệ hạ tự biết chắc. Ngay cả di mệnh của tiên đế, bệ hạ cũng dám không tuân theo?”

Thúc Tiển ngậm miệng. Lý Thái phi nhìn cậu một lát, thở dài, tiến lên đỡ Thúc Tiển đứng dậy từ từ ngồi xuống giường.

“Bệ hạ.” Bà ấm giọng hô. “Tiên đế vốn không hi vọng để ngài biết có bức chiếu thư này đâu. Không chỉ thế, người không muốn thấy hôm nay nhất chính là tiên đế.”

Thúc Tiển khó khăn ngóc cái cổ cứng đờ, ngẩng lên, đối diện ánh mắt Lý Thái phi. Cậu thấy vẻ đồng tình và thương tiếc trong ấy.

“Chuyện năm đó bệ hạ hoàn toàn không biết. Kỳ Vương ỷ được cưng chiều, dòm ngó ngôi cao, anh minh như Thánh Võ Hoàng đế cũng từng bị y mê hoặc. May tiên đế quang minh lỗi lạc, giữ vững hạnh kiểm, trên có tổ tông phù hộ, dưới có bá quan ủng hộ, mới gian nan bảo vệ chính tông. Nhưng tai hoạ vẫn chưa yên. Sau khi tiên đế kế vị, trong ngắn ngủi mấy năm, đám hoàng huynh của ngài vốn đang hòa thuận lại thủ túc tương tàn, sau lưng chưa chắn không phải trò kích động của Kỳ Vương. Thủ đoạn y thế nào hẳn bệ hạ phải rõ. Y đã bí mật đến mức không thấy được thôi. Đến khi tiên đế lâm chung, để Kỳ Vương nhiếp chính thực ra cũng là tình thế ép buộc, có chỗ bất đắc dĩ. Lúc ấy Cao vương Thành Vương thế lớn, dẫu tiên đế đã biết tai hoạ ngầm rất lớn, song cũng đành phải thêm quyền uy cho y đẩy lên phụ chính.”

“Bệ hạ, tiên đế quả thật đã tận tình tận nghĩa. Ý chiếu chỉ này tiên đế vốn đã được giao phó là bước bất đắc dĩ cuối cùng. Hy vọng duy nhất khi ngài còn sống chính là Kỳ Vương có thể cảm niệm tình huynh đệ, dùng lòng thần phục thuần khiết trước sau như một phụ tá bệ hạ, đợi triều chính dẹp yên, đến chừng chính bệ hạ phong thêm Vương hào cho y, tôn hắn như Hiền Vương thứ hai, thế đã thành toàn cho thiên gia Đại Ngụy ta một đoạn giai thoại. Sao Kỳ Vương lại tự cô phụ tiên đế. “

“Y đúng là có mấy phần tài cán, sau khi lên nhiếp chính đã thực hiện nhiều bước đi nhanh chóng trong triều chính, vượt xa tiên đoán của tiên đế. Tiên đế vốn cho rằng ít nhất sáu, bảy năm sau, đợi bệ hạ từ từ trưởng thành, có thể hiểu chuyện hoàn toàn thì Đại Ngụy sẽ có sức lực chiến đấu với bên ngoài. Nào ngờ mới đó, y đã cưỡng ép đưa chuyện này vào chuyện ngày một ngày hai. Bắt đầu từ lúc y làm thông gia với nhà họ Khương lão thân đã biết không ổn. Bệ hạ, nếu y thật sự một lòng cân nhắc vì bệ hạ thì đã không nên mưu đồ xuất binh. Mọi thứ đều phải đợi đến lúc bệ hạ chân chính cầm quyền, do bệ hạ làm chủ mới có lợi cho bệ hạ! Nhưng y không kịp chờ đợi, y muốn khai chiến ngay trên tay mình! Chuyện mà tiên đế lo lắng nhất quả là vẫn xảy ra. Mục đích của y, vì sao trận này hiện giờ không thể đánh, Lan Vinh đã bẩm báo bệ hạ, lão thân không nói nhiều nữa, bệ hạ thông minh, tự tưởng tượng sẽ có thể hiểu rõ.”

“Một năm qua, lão thân lo lắng như lửa đốt, nhiều lần muốn nhắc nhở bệ hạ đề phòng, xong lòng tin của bệ hạ với y cực sâu đậm, mãi chẳng có cơ hội. Cho đến hôm nay, tình thế đã không thể lui. Thiên hạ rộng lớn, người duy nhất còn chế trụ được y chỉ còn một mình bệ hạ! Lão thân không thể cẩu thả qua loa xem thường nhắc nhở của tiên đế, đành mở bộ mặt chân chính của nó ra cho bệ hạ. Mong bệ hạ theo di chiếu của tiên đế, tuân lệnh mà làm!”

Thúc Tiển khàn khàn nói: “Ngày mai trên đại triều hội, ngài ấy sẽ rời danh hàm Nhiếp Chính Vương trước mọi người!”

Lý Thái phi khẽ giật mình, đưa mắt nhìn tấu chương rơi rớt trên giường cậu, thoáng nghĩ đã rõ. Bà nói: “Bệ hạ cho rằng y ngoài miệng chủ động đưa ra chuyện trao trả chính vụ, là trung với bệ hạ sao? Sai. Y tâm cơ thâm trầm, làm việc cẩn thận. Hiện giờ sắp xuất binh, nhất định y cũng tự chột dạ, sợ bệ hạ cảm thấy ý đồ của mình, cố ý làm vậy thôi. Y từ bỏ danh hào thì vẫn là quyền thần duy nhất trong triều đình, bá quan vẫn cứ nghe hiệu lệnh của y, bệ hạ cũng vẫn là Hoàng đế bù nhìn. Y đây là lấy lui làm tiến, để bệ hạ vẫn tin tưởng không nghi ngờ y thôi!”

“Cách duy nhất có thể chứng minh y không có dị tâm chính là lập tức bỏ dở chiến sự, giải trừ binh quyền của người nhà họ Khương. Bệ hạ có thể thử xem xem y có nhận lời hay không.”

Thúc Tiển không lên tiếng, không một phản ứng.

Lý Thái phi lẳng lặng ngồi kề bên cậu một lát, lại thở thật dài: “Bệ hạ, tiên đế cả đời nhân hậu, mỹ danh lan truyền, sao ngài vô duyên vô cớ gây bất lợi cho huynh đệ thủ túc chứ? Ngài lo lắng hết lòng vì bệ hạ, trước khi lâm chung còn khổ tâm trù tính. Bệ hạ không cần có bất kỳ ý nghĩ không đành lòng gì. Năm ấy Kỳ Vương bệnh nặng, nếu không có tiên đế cắt thịt cứu chữa, y đã chết lâu rồi. Còn sở dĩ tiên đế mất lúc tráng niên cũng là vì cắt thịt dẫn đến bệnh lâu người yếu. Nói tiên đế dùng mạng mình đổi lấy mạng y cũng không quá. Giờ đây y lại có dị niệm trong lòng, xứng chết không tha!”

Ánh mắt đờ đẫn của Thúc Tiển bỗng nhúc nhích, rốt cuộc, dời khỏi hộp chiếu thư từ từ chuyển đến khuôn mặt Lý Thái phi.

“Tiên đế đã dự liệu được hết thảy, cũng đã thu xếp giúp trẫm hết thảy. Vậy, ngài ấy muốn trẫm giết thế nào đây? Đêm nay ra tay luôn ư?” Nét mặt cậu cực kỳ quỷ dị, như cười như không, lúc xanh lúc trắng như dạ quỷ.

Lý Thái phi phủ thêm một lớp áo lên người cậu, “Bệ hạ chớ hiểu lầm. Hiện giờ cả triều đều là nanh vuốt và tai mắt của y, trong thành Trường An phàm chỉ cần điều binh cũng sợ không thể gạt được Lưu Hướng Trần Luân, dĩ nhiên không thể cùng y cứng đối cứng. Không phải y đã tự thân từ chức sao? Trời cao giúp sức, không thể có cơ hội tốt hơn!”

“Ngày mai bệ hạ thuận thế nhận lời, lấy lại phong hàm nhiếp chính của y, để tránh y ỷ vào ngôi vị ôm lấy các quan tiếp tục muốn làm gì thì làm. Thêm nữa, khi có thể, nhanh chóng kêu đình chiến sự, nghĩa cách giải trừ binh quyền trong tay người nhà họ Khương. Nếu không một khi xuất binh, cục diện phát triển thế nào khó ai đoán trước, đến chừng đó muốn ngăn cản e rằng có đánh được quân địch một ngàn cũng đã tự tổn hại tám trăm.”

“Không cần lo không có ai giúp. Tiên đế cũng biết Kỳ Vương khó đối phó, con đường lớn không chỉ một mình ngài, tiên đế cũng đã giữ lại cho ngài vài người khác, đều là trung thần của bệ hạ, căn cơ thâm hậu, trước đây tránh gặp mặt mà ẩn náu lánh mặt thôi, đến chừng đó sẽ đứng cả ra. Mặt khác, bệ hạ nhất định phải tranh thủ được sự ủng hộ của Hiền Vương. Về sau không những không thể có chút đối đãi khinh bạc mà càng thêm cất nhắc hơn trước. Ông ấy là người hiểu chuyện. Bệ hạ là nhất mạch chính tông của Đại Ngụy, chỉ cần bệ hạ dùng lễ đối đãi, ông ta không có lý do không theo.”

“Bệ hạ chỉ cần tạm thời ẩn nhẫn, cùng y lá mặt lá trái, từ từ mưu tính. Đợi thời cơ đến, phất cờ đánh úp, cộng thêm có di chiếu hỗ trợ, muốn chém giết muốn róc thịt, tất cả do bệ hạ!”

Ánh nến tối dần trong tẩm điện, Lý Thái phi nhìn khuôn mặt đã méo mó của Thiếu đế. “Bệ hạ, lão thân biết chuyện đột ngột, song xin bệ hạ ngẫm lại, thân phụ và thúc phụ, ai sẽ thật lòng cân nhắc vì lâu dài của ngài?”

Mắt Thúc Tiển đỏ bừng, chậm rãi xoay đi, cuối cùng dừng mắt trên chiếc hộp, không nhúc nhích.

Lý Thái phi theo ánh mắt cậu nhìn lại. “Bệ hạ, ngài là Hoàng đế, không được có lòng dạ đàn bà. Phòng hoạn chưa đến, Kỳ Vương nhất định phải diệt trừ. Sau khi trừ bỏ y, cũng không thể bỏ mặc ngoại thích. Mục đích nâng đỡ đám người ấy để cho ngài sử dụng, giúp ngài thâu tóm quyền lực. Cuối cùng, tất nhiên là bệ hạ sẽ một tay nắm đại quyền, chính thống kế tục.”

“Đây là lời cuối cùng mà tiên đế để lại cho bệ hạ, bệ hạ ghi nhớ, chớ cô phụ niềm trong mong tha thiết của tiên đế đối với bệ hạ.”

Lý Thái phi trịnh trọng nâng di chiếu, chuyển qua tay Thúc Tiển, bước đi trong hoàng cung tối đen âm u.

Từ sau khi Minh Đế chết, cả ngày bà thu mình trong thâm cung nơi mà mỗi lúc một tản ra mùi mục nát, không chút thu hút. Chỉ khi nào cần đến bà, mới được người nhớ tới. Bà là đại biểu cho biểu tượng hiếu đạo của Hoàng gia, một con rối sống, thế thôi.

Nhưng đêm nay, bà lại hoàn toàn khác. Bà phảng phất bị một con côn trùng vốn nấp trong đất ngủ đông bị tiếng sấm thức tỉnh. Quay lại cung Đôn Ý, một mình bà đi thẳng vào hậu điện thờ bài vị Võ Đế, đứng thật lâu, bỗng, phát ra một tràng cười quái dị như tiếng cú hú đêm.

Giờ phút này, bà chỉ thấy tất cả oán hận và không cam tâm cả đời chôn giấu thật sâu trong lòng đều được phát tiết, thoải mái vô cùng, bà giơ ngón tay chỉ vào thần vị lộ dưới ánh nhang nến lờ mờ, nghiến răng nghiến lợi: “Bệ hạ, uổng công ngài cửu ngũ chí tôn, tự phụ anh hùng, chết rồi, chuyện sau lưng, ngài có thể làm gì được nữa? Ta cay cay đắng đắng nhịn nhục cả một đời, đổi lại cái gì? Ả đàn bà kia, dựa vào đâu mà chiếm mọi thứ của ta? Không phải ngài sủng ái ả nhất sao, trợn to mắt đi, nhìn cho rõ ràng! Con của ả chẳng mấy chốc sẽ gặp xui xẻo! Một đứa con trai khác của ngài sẽ báo thù cho ta! Ngài không ngờ sẽ có một ngày này nhỉ? Đáng tiếc, ngài đã chết rồi, nhưng không sao, ả vẫn còn sống mà! Để ả thay ngài nhận lấy cả đi!”

Giọng Lý Thái phi khàn đục quanh quẩn nơi hậu điện âm u, thật lâu không dứt.

Đêm tận, Nguyên đán năm Thiên Hoà thứ ba, đúng hẹn mà tới.

Đây là năm thứ tư Thiếu đế Thúc Tiển đăng cơ. Năm ngoái, sau khi quét sạch Cao Vương Thành Vương và một đám quan liêu làm phản xong, trong triều đình phát sinh rất nhiều chuyện. Nhiếp Chính Vương cưới Khương gia nữ tướng, nam tuần, căn bệnh kỳ lạ của Thiếu đế kéo dài mấy tháng, cuộc chiến tranh tám Bộ, rồi cuối cùng là tinh biến động đất.

Bình luận được mất, tóm lại, toàn bộ đã qua đi, có thể nói hết thảy đều tốt đẹp.

Hôm nay chưa đến canh năm, bên ngoài có Vương thần ngoại bang tham dự đại triều hội từ khắp chốn Trường An toàn bộ tề tụ ở hoàng cung, số lượng lên tới ba ngàn. Bên trong ngoài quan viên ở kinh thành, còn có không ít các dại quan các nơi đến. Điện Tuyên Chính rộng mênh mông cũng không đủ chứa, quan viên có chức vị hơi thấp chỉ xếp hàng ở quảng trường ngoài điện. Không cần nhắc đến, chờ sau khi Đại triều hội kết thúc sẽ còn tiệc rượu đón Tết nguyên đán, tạp kỹ, giao tế các loại. Mọi thứ kết thúc cũng phải mất ít nhất ba ngày.

Hoàng đế chưa xuất hiện. Nhiếp Chính Vương cũng chưa có mặt. Nhưng ngoài điện đã đông, người người mặc bào phục mới tinh, trên mặt tươi cười, hàn huyên với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi