TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Liễu Ngọc Như chỉ cười trước câu hỏi của Cố Cửu Tư, “Ăn cơm đi, chàng lột tôm nãy giờ rồi.”

Lúc này Cố Cửu Tư mới chịu cầm đũa, hắn vừa ăn vừa tiếp tục thảo luận với Lạc Tử Thương và Thẩm Minh. Cơm nước xong xuôi, quản gia dẫn mọi người về phòng riêng. Vừa bước vào phòng, Cố Cửu Tư đã đi kiểm tra mọi ngóc ngách.

“Chàng làm gì thế?” Liễu Ngọc Như nghi hoặc hỏi.

Cố Cửu Tư đang săm soi vách tường chỗ cửa sổ, hắn trả lời, “Xem có phòng cách vách hay lỗ nhìn trộm không, chúng ta phải cẩn thận khi ở đây.”

Liễu Ngọc Như ngồi xuống mép giường, nàng dõi theo Cố Cửu Tư tất bật tới lui và phe phẩy quạt, “Chàng đánh giá Phó Bảo Nguyên là người thế nào?”

“Tay già đời,” Cố Cửu Tư đáp ngay, “rất khó chơi.”

“Vậy chàng định làm gì?” Liễu Ngọc Như hơi tò mò. “Chỉnh đốn trước hay là…”

“Muốn chỉnh đốn cũng phải xem xét tình hình.” Cố Cửu Tư nghiền ngẫm. “Chúng ta không hiểu biết về Huỳnh Dương, phải khiến bọn họ nới lỏng cảnh giác và điều tra tường tận từng người đã rồi mới tính tiếp.”

Liễu Ngọc Như gật gù, nàng suy nghĩ rồi bảo, “Ta sẽ không dự tiệc đêm nay.”

Nàng quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, “Lát nữa ta dẫn theo người ra ngoài xem đất đai ở đây. Chàng tu sửa Hoàng Hà, ta kiếm tiền,” Liễu Ngọc Như quay lại cười với hắn, “hai ta bổ sung sức mạnh cho nhau.”

Liễu Ngọc Như hàn huyên với Cố Cửu Tư thêm một lát, sau khi nghỉ ngơi, nàng dẫn theo người ra ngoài.

Mục đích chủ yếu của chuyến đi này là nghiên cứu địa hình cũng như tìm vị trí thích hợp để thành lập kho hàng, cửa tiệm mặt tiền, và tuyến đường thủy thuận tiện cho nơi đây.

Buổi chiều nàng đi dạo phố, tìm hiểu giá hàng cùng thói quen sinh hoạt địa phương.

Huỳnh Dương là châu phủ của Vĩnh Châu, nhưng nếu quen sống tại Đông Đô sẽ thấy nơi này chẳng phồn hoa náo nhiệt gì cho cam. Cửa tiệm thì nhiều nhưng không quá xuất sắc, mặt hàng chả đa dạng. Mọi thứ đều rẻ, tiền thuê nhà còn rẻ nữa.

Liễu Ngọc Như ghé qua một tửu lầu có danh tiếng lâu năm và lắng nghe những cuộc đối thoại trong này. Người ở gian cách vách hình như là mấy tiểu thư nhà giàu, lải nhải về chuyện Huỳnh Dương buồn tẻ và không sầm uất bằng Đông Đô hay Dương Châu. Chủ quán thì dùng tiếng địa phương Huỳnh Dương kể về các tướng sĩ phục vụ đất nước trên chiến trường.

Liễu Ngọc Như ngồi trên hành lang quan sát dòng người đi đường. Một cỗ kiệu bất chợt xuất hiện từ ven đường, cả trước lẫn sau đều có người bảo vệ, còn gõ chiêng để bá tánh rốt rít nhường đường. Liễu Ngọc Như nhìn vậy liền biết đây là kiệu của quan.

Cỗ kiệu đi được nửa đường thì một nữ tử đột ngột nhào ra cản lại rồi quỳ xuống dập đầu. Kiệu ngừng ở vị trí cách Liễu Ngọc Như không xa cũng chẳng gần, nàng vẫn nghe được nữ tử kia đang than khóc gì đó. Nhưng vì là tiếng địa phương Huỳnh Dương nên khá khó nghe, nàng chỉ loáng thoáng nghe thấy, “Đấy là nam đinh duy nhất trong nhà…”

Người xung quanh bàn tán xôn xao, binh lính nhanh chóng xông tới lôi nữ tử kia đi. Bà thảm thiết kêu chói tai, “Tần đại nhân! Tần đại nhân!”

Liễu Ngọc Như không đành lòng, nàng đang định lên tiếng thì một giọng nam điềm tĩnh phát ra từ bên trong kiệu, “Khoan đã.”

Giọng nam này nói tiếng phổ thông Đại Hạ nhưng lại xen lẫn chút khẩu âm cực kỳ khó phát hiện từ Dương Châu. Chủ nhân giọng nói có vẻ phiêu bạt bên ngoài Dương Châu nhiều năm nên không nghe kỹ thì chẳng nhận ra.

Liễu Ngọc Như không khỏi hiếu kỳ, nàng dõi theo rèm kiệu được vén lên và một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi bước xuống kiệu. Ông mặc quan phục màu đỏ, ở nơi như Huỳnh Dương mà mặc quan phục màu này thì hẳn là quan lớn. Theo luật Đại Hạ, từ ngũ phẩm trở lên mới đủ quyền mặc quan phục màu đỏ; ngay cả Phó Bảo Nguyên cũng chỉ mặc màu lam. Liễu Ngọc Như quan sát nam nhân kia; khuôn mặt ông rất tuấn tú và mang theo cả vẻ kiên định nữa. Song từ người ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khắc nghiệt, ông vừa rời khỏi kiệu thì mọi người tức khắc lặng thinh.

Ông tới trước mặt nữ tử kia, binh lính lúng túng kêu, “Tần đại nhân…”

“Buông ra.”

Nam nhân lạnh lùng cất tiếng, binh lính chẳng dám lôi người đi tiếp. Nữ tử mau chóng bò đến trước vị quan này, bà khóc lóc dập đầu, “Tần đại nhân, cầu xin ngài, chỉ có ngài mới thay ta làm chủ được.”

“Phu nhân,” vẻ mặt nam nhân rất trầm tĩnh, “Tần mỗ không quản lý chuyện này nên không thể làm chủ. Ngài đừng chắn đường nữa, không tốt cho ngài đâu. Trở về đi…”

Giọng ông nhỏ dần, Liễu Ngọc Như chẳng nghe được ông nói gì nhưng nữ tử kia rốt cuộc đứng dậy nhường đường.

Vị quan quay về kiệu và cỗ kiệu một lần nữa được nâng lên rồi đi tiếp.

Liễu Ngọc Như lặng lẽ dõi theo, chờ tiểu nhị đến, nàng liền hỏi, “Vị đại nhân mới đi ngang qua là ai?”

“Là Thứ sử[1] Tần đại nhân Tần Nam.” Tiểu nhị vừa cười vừa rót trà cho Liễu Ngọc Như. “Tần đại nhân là người cương trực công chính nên khi gặp chuyện thì dân chúng luôn thích kiện lên ông ấy.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng hỏi tiếp, “Sao không tìm huyện lệnh mà kiện?”

Câu hỏi này làm nụ cười của tiểu nhị thoáng cứng lại, hắn hấp tấp nói, “Huyện lệnh đại nhân bận lắm, hơn nữa Tần đại nhân đẹp vậy nên mọi người cũng thích gặp ông ấy hơn.”

Đây hoàn toàn là nói nhảm, nhưng Liễu Ngọc Như biết tiểu nhị chả muốn nhắc nhiều tới vấn đề này. Nàng cũng chẳng ép buộc, chỉ đổi đề tài sang giá đất đai. Tiểu nhị trả lời vô cùng thận trọng, mới nói vài câu mà mồ hôi lạnh đã lấm tấm đầy trán. Liễu Ngọc Như thấy hắn sợ hãi bèn ngừng lại và cho hắn lui xuống. Nàng ngồi trong phòng hỏi Ấn Hồng, “Ngươi nghĩ vì sao bọn họ cảnh giác đến thế?”

“Cô gia tới tuần tra Hoàng Hà,” Ấn Hồng cười cợt, “quan viên ở đây chẳng phải nên khuyên răn dân chúng sao?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn nhíu mày, nàng nghĩ ngợi rồi nhanh chóng giao phó, “Ngươi sai người bám theo nữ tử kia, nếu quan phủ gây sự với bà ấy thì báo ngay cho ta.”

Liễu Ngọc Như ăn cơm tại tửu lầu, Cố Cửu Tư thay quần áo rồi cùng Lạc Tử Thương và Thẩm Minh đi theo người của Phó Bảo Nguyên đến địa điểm mở tiệc.

Phó Bảo Nguyên tổ chức tiệc tại Vương gia. Cố Cửu Tư biết Vương gia là phú thương lớn nhất nơi đây, là một gia tộc khổng lồ. Hơn phân nửa quan viên Huỳnh Dương đều dính líu tới Vương gia; họ hàng con cháu hoặc có quan hệ thông gia, hay ít nhất cũng là bằng hữu của Vương gia.

Gia chủ hiện tại của Vương gia đã hơn năm mươi tuổi, tên là Vương Hậu Thuần. Ông ta nghe đoàn người Cố Cửu Tư đến Huỳnh Dương liền hiến tặng viện tử để bọn họ có chỗ nghỉ chân.

Trên đường đi, xa phu luôn mồm khen ngợi Vương Hậu Thuần. Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, không tán thưởng cũng chẳng chê trách.

Lúc đến Vương gia, Cố Cửu Tư dẫn đầu xuống xe ngựa còn Lạc Tử Thương và Thẩm Minh theo sau. Phó Bảo Nguyên cùng vài người chờ sẵn ở cổng, vừa thấy Cố Cửu Tư thì bọn họ nhanh chân đi tiếp đón, Phó Bảo Nguyên giới thiệu với hắn, “Cố đại nhân, đây là Vương lão bản Vương Hậu Thuần, một người vô cùng lương thiện.”

Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn; đó là một nam nhân xấp xỉ năm mươi tuổi sở hữu khuôn mặt cực kỳ dễ gần. Ông ta tươi cười hành lễ với Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân.”

“Vương lão bản,” Cố Cửu Tư mỉm cười đáp lễ.

Thấy Cố Cửu Tư không có vẻ bất mãn, Phó Bảo Nguyên tức khắc yên lòng rồi dẫn bọn họ vào trong.

Tòa biệt viện này của Vương gia đồ sộ khủng khiếp, từ cổng đi đến viện tử tổ chức tiệc mất một khắc. Trong sân còn xây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, đậm nét đặc trưng của lâm viên phương Nam. Vương Hậu Thuần mượn cớ bắt chuyện với Cố Cửu Tư, “Nghe bảo Cố đại nhân là người đất Dương Châu. Thảo dân yêu thích phong cảnh ở đó nên mời thợ mộc Dương Châu đến tu sửa lâm viên, không biết Cố đại nhân thấy sao?”

“Đẹp đấy,” Cố Cửu Tư gật gù.

Lời tán thưởng này khuyến khích Vương Hậu Thuần huyên thuyên cùng Cố Cửu Tư, đoàn người vừa cười nói vui vẻ vừa bước vào viện tử. Cố Cửu Tư âm thầm liếc nhìn một lượt; những người dự tiệc đều mặc quan phục hoặc áo gấm, hẳn là quan viên và phú thương địa phương. E rằng tất cả nhân vật có danh dự uy tín đều được Phó Bảo Nguyên mời.

Trong số này có một người nổi bật hơn cả. Ông mặc quan bào màu đỏ, cô độc ngồi ngay ngắn ở một góc. Vị trí của ông rất gần chủ tọa, dựa trên chỗ ngồi lẫn quan phục thì chức quan chắc không thấp nhưng ông chẳng giao lưu với ai mà lầm lũi cúi đầu đọc cái gì đó.

Trông ông khoảng bốn mươi tuổi song vẫn rất khôi ngô, tư thế ngồi lại đoan chính làm toát lên vẻ trang trọng tao nhã khó diễn tả. Đây là dáng vẻ chỉ những người xuất thân từ danh gia vọng tộc mới có, nó khiến Cố Cửu Tư nhớ tới con cháu thế gia như Diệp Thế An.

Vương Hậu Thuần thấy ánh mắt Cố Cửu Tư dừng trên người nọ bèn vội vã giới thiệu, “Đó là Tần Thứ sử Tần Nam.”

“Tần Thứ sử?”

Cố Cửu Tư lặp lại, trong lòng chợt vỡ lẽ.

Thứ sử là quan viên do triều đình cắt cử đi giám sát nên chức quan không thấp, nhưng hiển nhiên cũng chả được yêu thích. Giống như ở Đông Đô vậy, đâu ai rảnh rỗi mà vô duyên vô cớ tìm người của Ngự Sử Đài để tán gẫu. Thứ sử đóng vai trò là quan viên Ngự Sử Đài ở địa phương, Cố Cửu Tư hiểu vị trí này không được chào đón.

Thế nhưng một quan viên giám sát lại xuất hiện ở bữa tiệc mà đáng lẽ mình chả nên lộ diện, hoàn toàn không làm theo lẽ thường là cự tuyệt trước rồi vạch tội sau. Từ đây suy ra, vị Tần Thứ sử này ít nhiều cũng thỏa hiệp với quan viên địa phương.

Cố Cửu Tư ngoài mặt hỏi tên họ lẫn lai lịch từng người, trong lòng bắt đầu tính toán. Sau khi hắn ngồi xuống, mọi người lần lượt đi kính rượu Cố Cửu Tư, Lạc Tử Thương, và Thẩm Minh. Riêng Tần Nam không hề động đậy. Phó Bảo Nguyên thấy Tần Nam bất động liền nhanh chóng lại gần rồi cúi đầu thì thầm với ông. Tần Nam nhíu mày, lát sau ông rốt cuộc đứng dậy. Nhưng người mà ông hướng tới đầu tiên là Lạc Tử Thương, ông mời y, “Xin được kính rượu Lạc Thị lang.”

Cố Cửu Tư thoáng kinh ngạc, hắn không hiểu vì sao Tần Nam lại kính rượu Lạc Tử Thương trước. Sắc mặt Lạc Tử Thương không thay đổi cứ như việc này nằm trong dự đoán, y thậm chí còn cố tình hạ thấp chén để làm động tác vãn bối kính rượu và lễ độ đáp trả Tần Nam, “Tần đại nhân khách khí.”

Hai người uống rượu xong, Tần Nam gật đầu rồi lầm lì xoay người đến trước mặt Cố Cửu Tư và quy củ mời hắn uống một chén, sau đó lập tức bỏ đi.

Hành động của ông khiến ai cũng ngây người. Phó Bảo Nguyên thấy Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Tần Nam, dường như ông sợ hắn khó chịu bèn hấp tấp tiến lên giải thích, “Tần đại nhân là thân thích của Lạc Thị lang, tính hắn còn hay ngại ngùng nên mới uống một chén với Lạc Thị lang trước để định thần. Mong ngài đừng trách móc.”

“Thân thích?” Cố Cửu Tư nghi ngờ hỏi, nghe nói năm đó toàn bộ Lạc gia bị tàn sát thì lòi đâu ra thân thích?

Phó Bảo Nguyên vội trả lời, “Hắn là trượng phu của Lạc đại tiểu thư, tính ra cũng là dượng của Lạc Thị lang. Thành hôn được mấy năm thì Lạc đại tiểu thư qua đời, chưa đầy hai năm sau, Lạc gia cũng…”

Phó Bảo Nguyên liếc Tần Nam một cái, thấy sắc mặt ông vẫn bình thường nên có lẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Vì vậy Phó Bảo Nguyên ngồi xổm cạnh Cố Cửu Tư rồi tiếp tục thì thào, “Nghe đồn hắn được gửi nuôi tại Lạc gia, Lạc đại tiểu thư bỏ nhà theo hắn đến Huỳnh Dương nên mới nhất quyết không quay về Dương Châu. Năm đó Lạc đại tiểu thư mất sớm, chỉ để lại một nhi tử cho hắn, nhưng hắn chưa bao giờ tục huyền. Nay đứa con đã lớn, thi cử cũng kiếm được chút công danh và đang làm chủ bộ tại Lương Châu. Hiện tại hắn một mình chăm sóc và sống cùng lão mẫu thân ở Huỳnh Dương. Lâu nay hắn quen sống đơn độc thành thử tính tình hơi quái đản, sau bao năm mới gặp được thân thích vì vậy hành xử thiếu đúng mực. Ngài đừng trách móc hắn.”

Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn nhất thời chẳng thể phân biệt Phó Bảo Nguyên đang nói đỡ hay chèn ép Tần Nam. Mặt hắn không biểu lộ cảm xúc khi hỏi, “Nhiều năm qua ông ấy vẫn không tục huyền?”

“Đúng vậy,” Phó Bảo Nguyên thở dài, “Tần Thứ sử một lòng say mê nguyên phối, còn chuẩn bị cả mộ hợp táng nên chắc không định cưới lần nữa.”

Cố Cửu Tư nghe thế cũng gật gù, hắn đang định nói tiếp thì bên ngoài truyền đến tiếng hô, “Vương đại nhân tới!”

Lời này khiến những người dự tiệc đều vui mừng và mau chóng đứng lên, Vương Hậu Thuần còn nhảy ra khỏi chỗ ngồi để chạy tới cửa. Cố Cửu Tư quay đầu lại liền thấy một ông già tóc muối tiêu mặc quan bào đỏ cười cười nói nói với mọi người. Vương Hậu Thuần tới gần lão ta, khuôn mặt đầy vẻ hào hứng, “Thúc phụ tới rồi.”

“Ta bận chút việc nhà nên đến muộn.”

Người nọ giải thích ngắn gọn với Vương Hậu Thuần rồi đến bên Cố Cửu Tư và cười hành lễ, “Hạ quan là Vương Tư Viễn, tri châu của Vĩnh Châu, xin bái kiến Cố đại nhân. Vì nhà có việc nên ta tới muộn, mong Cố đại nhân thứ lỗi.”

Tuy tự xưng “hạ quan” nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân đều chả hề cung kính. Tri châu là chức quan lớn nhất của một châu. Sau ngày Phạm Hiên xưng đế, rút kinh nghiệm từ Đại Vinh, ông tách biệt quân sự và chính trị dẫn đến tri châu với tiết độ sứ cùng quản lý một châu. Ngoại trừ U Châu chỉ có mình Chu Diệp đứng đầu, các châu khác đều tách rời quân sự với chính trị. Hiện giờ không có chiến loạn nên Vương Tư Viễn chính là bá vương đất Vĩnh Châu, tuy chức quan không bằng Cố Cửu Tư song quyền lực thực tế chẳng thua kém chút nào. Cố Cửu Tư suy ngẫm trong phút chốc đã hiểu được lý do Vương Tư Viễn tới trễ.

Đám người Phó Bảo Nguyên vẽ mặt đỏ còn Vương Tư Viễn tô mặt đen[2], bọn họ mượn sức hắn đồng thời nhắc nhở hắn cư xử phải phép vì Vĩnh Châu ruốt cuộc vẫn là địa bàn của Vương Tư Viễn.

Cố Cửu Tư giả vờ ngây ngô, hắn muốn thăm dò xem vũng nước Huỳnh Dương này đục tới cỡ nào. Thế nên hắn nhanh nhẹn đứng dậy, cố tình nịnh hót, “Vương đại nhân nói gì vậy? Ngài là trưởng bối, ta là vãn bối, nếu ngài bận việc nhà thì sai người báo một tiếng để ngày khác tại hạ viếng thăm mới đúng. Ngài dành thời gian tới dự tiệc đã rất nể mặt tại hạ rồi.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư đon đả nhường ghế cho Vương Tư Viễn, “Ngài ngồi ở ghế trên đi.”

Vương Tư Viễn nghe Cố Cửu Tư nói, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tán thưởng. Lão ta cười từ chối, nhưng Cố Cửu Tư nồng nhiệt mời chào nên cũng ỡm ờ chấp nhận thay đổi vị trí ngồi. Cuối cùng Vương Tư Viễn ngồi ở ghế trên còn Cố Cửu Tư ở bên cạnh tiếp rượu.

Người xung quanh dõi theo hai người, Vương Tư Viễn vừa ngồi xuống thì bầu không khí tức khắc thay đổi. Các quan viên không câu nệ như trước, ánh mắt nhìn Cố Cửu Tư cũng mang hàm ý đang nhìn người một nhà.

Cố Cửu Tư ngầm hiểu mình đã qua cửa ải này.

Hắn bắt chuyện với Vương Tư Viễn, mới trao đổi dăm ba câu mà hắn đã đổi giọng gọi “Vương đại ca” còn Vương Tư Viễn kêu hắn “Cố lão đệ”. Thẩm Minh ở bên cạnh thấy mình nhìn đủ rồi bèn ngậm chặt miệng, chỉ dám há mồm để uống rượu.

Phó Bảo Nguyên thấy Vương Tư Viễn cao hứng trò chuyện với Cố Cửu Tư, ông vừa cười tủm tỉm vừa lại gần lão ta rồi nhỏ giọng hỏi, “Vương đại nhân muốn ca múa hay rượu?”

“Cả hai!” Vương Tư Viễn hào sảng ra lệnh, lão ta quay sang nhìn Cố Cửu Tư. “Cố lão đệ từ Đông Đô tới nên thấy nhiều biết rộng, Vĩnh Châu chúng ta là chốn thâm sơn cùng cốc, chỉ có một điểm nổi trội là đầy nhiệt tình. Năm nay Cố lão đệ bao nhiêu tuổi?”

“Vừa cập quan,” Cố Cửu Tư mỉm cười đáp.

Vương Tư Viễn vỗ tay vang dội, “Giỏi, đúng là thanh niên tuấn kiệt! Độ tuổi rất phù hợp để thưởng thức sự nhiệt tình của dân Huỳnh Dương chúng ta. Nào,” Vương Tư Viễn lớn tiếng hô, “lên hết đi.”

Cố Cửu Tư không biết chuyện gì sắp diễn ra. Vương Tư Viễn vừa nói “lên hết đi” thì hắn quay đầu lại đã thấy một đám oanh oanh yến yến[3] mặc lụa mỏng tiến vào từ bên ngoài sân, chân bước nhẹ nhàng như dẫm lên mây.

Dưới ánh đèn, quần áo trên người các nàng có cũng như không. Nụ cười của Cố Cửu Tư đóng băng, đến lúc hồi phục tinh thần, hắn cứng ngắc chuyển dời ánh mắt và làm ra vẻ ung dung nhìn về nơi xa. Thẩm Minh cúi gằm đầu, hắn chỉ biết ăn như điên chứ chẳng dám ngước mặt lên.

Thấy hắn rụt rè, đám người Vương Tư Viễn cười, Phó Bảo Nguyên đứng cạnh nhận xét, “Cố đại nhân quả nhiên vẫn còn quá trẻ.”

“Nhà ta quản nghiêm lắm,” Cố Cửu Tư cười, “tốt nhất không nên gây họa.”

“Cố lão đệ nói sai rồi,” Vương Tư Viễn có chút mất hứng, “nữ nhân thì quản được gì chứ? Đây là lấy nữ nhân làm cớ vì không muốn nể mặt chúng ta.”

Nói rồi Vương Tư Viễn sai mười mấy cô nương, “Các ngươi đi hầu hạ Cố đại nhân.”

Cố Cửu Tư sắp không giữ được khuôn mặt tươi cười, mười mấy cô nương kia nhanh nhẹn tới quỳ trước mặt hắn. Vương Tư Viễn vừa uống rượu vừa hỏi Cố Cửu Tư, “Cố lão đệ rốt cuộc có nể mặt chúng ta không?”

Cố Cửu Tư không trả lời, hắn nhìn các cô nương run rẩy quỳ trên mặt đất. Vương Hậu Thuần vô cảm nói, “Một cô nương chẳng hầu hạ tốt chủ tử thì còn công dụng gì? Cố đại nhân đã không thích thì cũng nên vứt bỏ các ngươi thôi.”

Lời này khiến các cô nương tức khắc vây quanh Cố Cửu Tư. Hắn thấy thái độ của bọn họ liền hiểu đêm nay phải lộ ra nhược điểm nếu muốn Vương Tư Viễn tín nhiệm. Sắc đẹp, tiền tài, hoặc bất kỳ cái gì khác; hắn không thể cự tuyệt hết.

Vũng lầy Huỳnh Dương sâu khó lường, nếu đêm nay hắn cự tuyệt thì sẽ đánh mất cơ hội giao lưu với quan viên Huỳnh Dương. Hắn nhìn các cô nương trông như sắp bật khóc và thở dài, “Được rồi, được rồi, sao Vương lão bản nỡ dọa nạt người ta chết khiếp thế này? Nhiều cô nương như vậy sao ta chọn được?”

Hắn ra vẻ bất lực rồi chỉ một cô nương, “Ngươi rót rượu, còn ngươi…” Hắn chỉ vào một cô nương khác, nghĩ ngợi giây lát và quay sang nói với Vương Tư Viễn, “Vương đại nhân, ngài có thích cờ bạc không?”

Mọi người trố mắt nhìn, Cố Cửu Tư cười giả lả, “Nói thật với ngài, tiểu đệ chả ham thích nữ sắc nhưng lại mê đánh bạc. Hôm nay có rượu có nữ nhân, hay là mọi người cùng đổ xúc xắc, uống rượu và cược lớn nhỏ nhé?”

Vương Tư Viễn nghe vậy bèn từ từ dịu lại, “Cố đại nhân thích chơi thế nào cũng được.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Phó Bảo Nguyên sai người vác bàn tới. Cố Cửu Tư kéo Thẩm Minh tới ngồi cạnh mình rồi thét to với Vương Tư Viễn, “Nào nào nào, Vương đại nhân, chúng ta chơi theo đội. Ta thua thì người phe ta uống, ngài thua thì ngài uống.”

“Chỉ uống rượu thì chán lắm,” Vương Hậu Thuần cười, “thua phải để cô nương cởi quần áo mới thú vị. Nào, chia các cô nương thành hai đội, bên nào thua thì cô nương bên đó cởi quần áo.”

“Thôi cứ để ta uống rượu đi,” Cố Cửu Tư nói ngay, “sao có thể khiến mỹ nhân buồn tủi chứ?”

“Vậy ngài cứ uống,” Vương Hậu Thuần giơ tay cười tủm tỉm, “nhưng ngộ nhỡ thua nhiều rồi uống không nổi thì chẳng thể bảo vệ mỹ nhân đâu.”

Kẻ xướng người họa làm bầu không khí thân thiện hẳn lên. Cố Cửu Tư và Thẩm Minh chung một đội, Thẩm Minh nhỏ giọng trách, “Ngươi muốn thì tự đi mà chơi, kéo ta lại làm gì?”

“Ngươi phải chắn giữa ta và mấy cô nương kia,” Cố Cửu Tư lí nhí, “ta sợ lắm.”

“Thế ta không sợ chắc?!” Thẩm Minh trợn trừng mắt.

Cố Cửu Tư vội vã trấn an hắn, “Không nói nữa, đánh bài vui hơn.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư tiên phong bắt đầu cuộc chơi.

Cược lớn nhỏ, oẳn tù tì… chẳng có trò nào ở sòng bạc mà Cố Cửu Tư không biết chơi. Cá cược ăn tiền càng làm hắn hào hứng, bầu không khí được hắn khuấy động vô cùng náo nhiệt làm Vương Tư Viễn không khỏi nới lỏng cảnh giác.

Kỹ năng cá cược của Cố Cửu Tư bình thường, có thắng có thua. Phe đối thủ thua thì bắt các cô nương cởi quần áo, phe hắn thua thì uống rượu; chẳng mấy chốc, Cố Cửu Tư lẫn Thẩm Minh đều say mèm. Lạc Tử Thương ngồi ở một bên nhàn nhã xem trò vui, thỉnh thoảng uống giúp bọn họ vài chén.

Trong lúc bọn họ ăn chơi hăng say ở Vương phủ, Liễu Ngọc Như đã dạo xong khắp thành Huỳnh Dương và chuẩn bị về nhà. Hiện giờ là buổi tối, khi đi ngang qua một thanh lâu, Liễu Ngọc Như phát hiện nơi này ảm đạm cũng như vắng bóng nữ tử ngồi trên lầu mời chào khách. Liễu Ngọc Như hơi ngạc nhiên, nàng thắc mắc, “Hoa nương thành Huỳnh Dương không kiếm khách sao?”

“Có chứ,” xa phu nghe Liễu Ngọc Như hỏi bèn chậm rãi trả lời, “nhưng hôm nay các hoa nương ưa nhìn đều đi chiêu đãi khách quý, còn dư mấy người xấu xí thì ai dám cho ra mời gọi khách? Thế khác gì tự phá hủy danh tiếng của mình?”

“Khách quý?” Liễu Ngọc Như hơi hoảng hốt, nàng vội hỏi, “Khách quý nào?”

“Thì khách mới từ Đông Đô đến á.” Nói rồi xa phu tò mò bảo, “Nghe khẩu âm của ngài hẳn cũng tới từ Đông Đô? Chẳng lẽ ngài không biết gần đây triều đình phái người đến tu sửa Hoàng Hà?”

Nghe đến đây, tâm trạng Liễu Ngọc Như nặng như đeo chì.

Liễu Ngọc Như trầm mặc giây lát, nàng im lặng làm xa phu không khỏi thấp thỏm, hắn quay đầu nhìn nàng, “Phu nhân sao không nói gì hết?”

“Đại ca, ta chợt nhớ mình có việc cần làm,” Liễu Ngọc Như đột ngột lên tiếng, “ngài thả ta xuống đây đi.”

Xa phu thấy nàng kỳ lạ nhưng vẫn dừng xe ngựa, Liễu Ngọc Như dẫn Ấn Hồng và thị vệ xuống xe rồi nói, “Tìm xe ngựa đi, ta muốn đến Vương phủ.”

Ấn Hồng đáp ngay, “Vâng!”

Nàng ấy mau chóng tìm được xe ngựa, Liễu Ngọc Như lên xe, nàng vừa nhìn sắc trời vừa nhíu mày.

Ấn Hồng thấy Liễu Ngọc Như không vui bèn vội an ủi, “Phu nhân đừng lo, cô gia chính trực nên dù bọn họ gọi hoa nương tới thì nhất định vẫn vì ngài mà thủ thân như ngọc.”

“Ta không lo vấn đề này.” Liễu Ngọc Như lắc đầu. “Cửu Tư giờ quyết tâm thâm nhập giới chức nơi đây nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng để chàng bước vào và muốn tóm lấy nhược điểm của chàng trước nên mới gọi tới nhiều hoa nương như vậy. Nếu Cửu Tư kiên quyết từ chối thì sợ sau này càng gặp nhiều phiền toái trong việc xã giao với bọn họ. Tất nhiên phải cự tuyệt những cô nương kia, nhưng chàng tuyệt đối không thể ra mặt.”

“Ngài nói phải,” Ấn Hồng gật đầu, “ngài từ chối thay cô gia là được.”

Liễu Ngọc Như đáp một tiếng, nàng quay đầu nhìn đường phố bên ngoài rồi thở dài, “Ngang nhiên gọi kỹ nữ đến mà chả sợ thứ sử tố cáo, lá gan của quan viên thành Huỳnh Dương quá lớn.”

Trong lúc Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng trò chuyện, xe ngựa đã dừng trước cổng Vương phủ. Nơi đây đèn đuốc sáng trưng, đứng trước cổng cũng nghe được tiếng trai gái đùa giỡn. Ấn Hồng nghe mấy âm thanh này liền biến sắc, còn thị vệ đứng cạnh lén liếc nhìn Liễu Ngọc Như. Nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh thường trực khi nói với tay gác cổng, “Thiếp thân là thê tử của Cố đại nhân, trời đã khuya nên đến tìm phu quân, xin hãy mở cổng.”

Lời này làm mặt tay gác cổng cực kỳ khó coi, song hắn nhanh chóng kính cẩn đáp, “Ngài chờ một lát.” w●ebtruy●enonlin●e●com

“Đã báo thân phận,” Ấn Hồng rất bất mãn, “sao còn không cho ngài vào?”

Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ rồi gật gù, “Ngươi nói đúng, ta không nên cho bọn họ thời gian.”

Ấn Hồng không hiểu ý nàng, chưa kịp phản ứng đã thấy Liễu Ngọc Như ra lệnh cho thị vệ, “Đưa đao đây.

Thị vệ chả hiểu gì nhưng vẫn đưa đao cho nàng, Liễu Ngọc Như cầm đao tiến lên rồi gõ vang cổng chính. Cánh cổng vừa hé mở, nàng lập tức chèn đao vào khe cửa và trầm tĩnh nói, “Thiếp thân là thê tử của Cố Cửu Tư, ta tới để đón phu quân về nhà.”

Chú thích

[1] Chức quan Trung Hoa thời xưa, làm giám sát một địa phương ở xa kinh đô.

[2] Trong kinh kịch, được vẽ mặt đỏ là những nhân vật trung thành dũng cảm, tức là vai chính diện; mặt đen biểu thị sự thô bạo hung dữ và thường là phản diện. Đại ý của câu này là nhóm người Huỳnh Dương chơi chiêu vừa đấm vừa xoa với Cố Cửu Tư, trong đó bên Phó Bảo Nguyên xoa (xởi lởi, vui vẻ) còn Vương Tư Viễn đấm (lập uy, khinh thường).

[3] Cụm từ dùng để chỉ một nhóm cơ thiếp hay kỹ nữ đông đảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi