TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Hạ nhân đi mời Lý Ngọc Xương, Cố Cửu Tư tranh thủ thời gian sai người nấu nước rồi tắm gội thay quần áo.

Trong lúc chờ nước ấm, Cố Cửu Tư ngồi tại bàn chăm chú đọc từng con chữ trên mặt giấy. Đây là khẩu cung của Vương Tư Viễn, chữ ký và dấu tay xác nhận còn lưu lại vết máu. Danh sách này đề cập gần như toàn bộ quan viên Huỳnh Dương. Có thể thấy phía sau quan viên Huỳnh Dương là các gia tộc địa phương. Bọn họ cày cấy trên mảnh đất này qua nhiều thế hệ, bồi dưỡng con cháu từ nhỏ để đưa vào quan trường, sau đấy con cháu sẽ phụng dưỡng ngược lại gia tộc.

Vương, Trần, Triệu, Lý.

Bốn gia tộc nắm giữ hầu hết quan chức lẫn sản nghiệp tại Vĩnh Châu; quan viên nơi đây đều phụ thuộc vào những gia tộc này mà tồn tại.

Huỳnh Dương là châu phủ của Vĩnh Châu, quan viên Huỳnh Dương không khác gì đại diện cho đa số quan viên Vĩnh Châu. Quan viên trong danh sách – bất kể là ở địa phương hay do triều đình phái tới – hầu như chả ai thoát khỏi mối liên hệ với Vương gia.

Căn cứ vào tội lỗi những người này phạm phải, nếu Cố Cửu Tư động tới họ thì tương đương rửa sạch toàn bộ quan trường Huỳnh Dương.

Bọn họ sẽ cho phép sao?

Cố Cửu Tư thở hắt ra. Liễu Ngọc Như bưng canh gừng vào phòng, nàng nghe tiếng than này thì đến bên hắn rồi điềm đạm hỏi, “Chàng đang buồn rầu gì thế?”

Nàng nhìn lướt qua lời khai trên mặt bàn, tay đưa canh gừng cho hắn. Lúc Cố Cửu Tư uống canh, Liễu Ngọc Như đứng sau xoa bóp vai hắn, “Khó xử lý đống lời khai này à?”

“Rất khó,” Cố Cửu Tư nói thẳng, “ta biết quan viên Huỳnh Dương đầy tệ nạn nhưng không ngờ số lượng nhiều đến vậy. Nếu vạch tội tất cả thì Huỳnh Dương sẽ rối loạn.”

Liễu Ngọc Như vuốt ve vai hắn, từ tốn nói, “Kế hoạch của chàng là gì?”

Cố Cửu Tư không trả lời, Liễu Ngọc Như hỏi tiếp, “Chúng ta thật sự không làm được ư?”

“Nhất định phải buộc tội Vương Tư Viễn.” Cố Cửu Tư nhắm mắt lại. “Lão ta bị định tội thì Thẩm Minh mới có đường sống.”

“Còn những người khác?”

Cố Cửu Tư im lặng.

Nếu không xử lý bọn họ, có khác nào phản bội một Thẩm Minh liều mạng kiếm bằng chứng cũng như không thể trả lời chất vấn từ bá tánh?

Bọn họ không thể ở Vĩnh Châu cả đời. Nếu để đám quan viên này dễ dàng thoát tội, sau khi hắn và Lý Ngọc Xương rời khỏi đây, những kẻ đó sẽ mau chóng ngóc đầu trở lại và Vĩnh Châu vẫn chẳng thay đổi gì hết.

Nhưng phải làm sao bây giờ?

Giải quyết nhiều người như vậy thì sau đó ai đảm nhiệm công việc ở đây, rồi chắc gì người mới sẽ làm tốt hơn bọn họ?

Nếu thật sự động tới một đống người thế này, ai sẽ chịu trách nhiệm xử phạt?

Cố Cửu Tư mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Liễu Ngọc Như nhắc hắn nước ấm đã chuẩn bị xong, Cố Cửu Tư gật đầu rồi đứng dậy vào phòng tắm.

Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn đọc kỹ lời khai Thẩm Minh mang về. Nàng hiểu nỗi băn khoăn của Cố Cửu Tư nên thận trọng suy nghĩ, chờ Cố Cửu Tư đi ra từ phòng tắm mới cất tiếng, “Thật ra không cần xử lý hết.”

Liễu Ngọc Như trầm ngâm giải thích, “Phạm vi vụ án quá rộng, chàng hãy xin lệnh đặc xá từ Đông Đô, đối với những tội danh không liên quan đến mạng người thì chỉ cần nộp phạt là được. Như vậy có thể giải quyết vấn đề tiền nong, mà mọi người cũng không phải động tới đao kiếm.”

Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe ý kiến của Liễu Ngọc Như, nàng tiếp tục suy tư nói, “Thi Hương sắp diễn ra, sau kỳ khoa cử này, triều đình sẽ có thêm người. Khi ấy hẵng cách chức những quan viên bị phạt tiền. Nước ấm nấu ếch xanh[1], đi chậm mà chắc mới phòng tránh sự cố được.”

Cố Cửu Tư nghĩ Liễu Ngọc Như thật ra có cùng ý tưởng với hắn.

Rửa sạch nhiều quan viên như vậy trong một lần là thiếu thực tế, chỉ có thể xử lý trước những kẻ đầu sỏ rồi rửa sạch từng chút một.

Song hắn không muốn phạt tiền, hắn do dự giây lát mới đáp, “Ta sợ bá tánh khó mà chấp nhận hình phạt giao tiền.”

Trong mắt bá tánh, uy lực của lẽ phải sẽ mất sạch nếu được phép dùng tiền bán mạng.

Liễu Ngọc Như gật gầu, “Đúng vậy, chàng hãy bàn chi tiết với Lý đại nhân. Nhưng e rằng chúng ta nhất thiết phải xin lệnh đặc xá.”

Cố Cửu Tư nói, “Ta điều động binh mã Ti Châu lại đây trước đã, đến lúc đó chúng ta có thể vừa đấm vừa xoa, biết đâu sẽ nghĩ ra biện pháp khác.”

Trong lúc hai người thảo luận, người bên ngoài thông báo Lý Ngọc Xương đã tới. Cố Cửu Tư vội vàng mặc áo khoác và nhanh chóng rời phòng.

Lý Ngọc Xương chờ Cố Cửu Tư trong thư phòng, Cố Cửu Tư bước vào rồi hành lễ với hắn, “Lý đại nhân.”

“Tìm ta có chuyện gì?” Vẻ mặt Lý Ngọc Xương trầm tĩnh.

Cố Cửu Tư cho hạ nhân lui xuống, còn phó thác Mộc Nam đuổi hết người ở gần đó. Hắn thậm chí còn kiểm tra một lượt để đảm bảo không có người ẩn núp mới đóng cửa lại.

“Chuyện gì mà cần làm tới mức này?” Lý Ngọc Xương nhíu mày.

Cố Cửu Tư dựa lưng vào cửa, nhỏ giọng nói, “Đêm qua ta tìm thấy Thẩm Minh.”

Lý Ngọc Xương hơi sửng sốt, sau đấy hắn lập tức phản ứng bằng cách la lên, “Vương Tư Viễn đâu?”

“Đã chết.”

Lời này khiến Lý Ngọc Xương lạnh hết cả người, “Hắn điên rồi!”

“Hắn lấy được chứng cứ.” Cố Cửu Tư thì thào, “Vương Tư Viễn khai ra rất nhiều người, có lời khai của lão ta thì chúng ta đủ lý do để bắt giam tất cả những người này. Sau khi hạ ngục bọn họ, chúng ta lại xem xét các bằng chứng khác.”

“Bao nhiêu người?” Lý Ngọc Xương hỏi thẳng.

Cố Cửu Tư thấp giọng đáp, “Từ bát phẩm trở lên là hai trăm ba mươi mốt người.”

Quan viên Huỳnh Dương khoảng gần ba trăm người, con số này làm Lý Ngọc Xương trầm mặc. Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn hắn, “Lý đại nhân nghĩ sao?”

“Ta phải về Đông Đô.” Lý Ngọc Xương thẳng thừng bảo. “Ta và ngươi không thể giải quyết việc này.”

“Không được.” Cố Cửu Tư kiên quyết bác bỏ. “Thẩm Minh đã giết Vương Tư Viễn nên bây giờ quan viên Huỳnh Dương nhất định thần hồn nát thần tính. Chúng ta mà có gì bất thường thì chưa biết chừng bọn họ sẽ ra tay. Ngươi[2] về Đông Đô là trực tiếp báo cho bọn họ biết ngươi có chứng cứ, hơn nữa còn không đủ năng lực xử lý vụ án này. Ngươi nghĩ bọn họ sẽ thả chúng ta đi chắc?”

Lý Ngọc Xương lặng thinh, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Bệ hạ nghĩ đến cục diện hiện tại từ lâu nên chuẩn bị binh mã ở Ti Châu, ta đã dùng lệnh bài điều binh từ Ti Châu đến. Trong vòng bốn ngày, quân đội Ti Châu hẳn sẽ tới nơi. Chúng ta cố chịu đựng bốn ngày, có binh mã Ti Châu thì sẽ nắm giữ được Huỳnh Dương, lúc đấy hẵng bắt đầu phá án.”

“Đây là mệnh lệnh của bệ hạ?”

“Ta có Thiên Tử Kiếm.”

Nghe đến đây, Lý Ngọc Xương ngẫm nghĩ rồi nói, “Vậy giờ ngươi định thế nào?”

“Ngươi cứ giả bộ không hay biết gì.” Cố Cửu Tư căn dặn, “Ngươi phá án, ta tìm Thẩm Minh, chờ bốn ngày sau–”

Cố Cửu Tư liếc nhìn Lý Ngọc Xương, hắn hiểu ý ngay, “Quân đội Ti Châu đến Huỳnh Dương.”

Sau khi hai người thương lượng xong, Lý Ngọc Xương rốt cuộc hỏi, “Thẩm Minh đang ở đâu?”

“Ta không biết.” Cố Cửu Tư cụp mắt xuống. “Ta chỉ hy vọng hắn vẫn mạnh khỏe.”

Sau khi thống nhất kế hoạch hành động, Cố Cửu Tư và Lý Ngọc Xương quay lại làm việc của mình; Lý Ngọc Xương tiếp tục thẩm vấn Phó Bảo Nguyên, Cố Cửu Tư phái người đi khắp nơi tìm Thẩm Minh.

Buổi chiều hôm đó, người Vương gia dò ra địa điểm Vương Tư Viễn bị hành hình rồi lần theo vết máu mà tìm thấy thi thể lão ta. Thẩm Minh đốt cái xác trơ xương, chỉ có thể căn cứ vào vị trí chiếc răng bị thiếu để xác nhận danh tính. Xác định đây là Vương Tư Viễn xong, người Vương gia mời những gia tộc khác cùng kéo đến cổng nhà Cố Cửu Tư đòi công lý.

Bọn họ đứng ở cổng cãi lộn ầm ĩ. Cố Cửu Tư không ra mặt nhưng Lý Ngọc Xương đứng tại cổng hệt vị thần giữ cửa mà nghe người Vương gia gào thét.

“Lý đại nhân, Cố Cửu Tư bao che một kẻ giết người, nạn nhân còn là quan to chính tứ phẩm của triều đình. Ngài phải làm chủ cho chúng ta.”

Vương Thụ Sinh mặc áo tang, đầu bọc vải bố trắng, mắt gã đỏ hoe, “Hôm nay nếu không bắt giữ Cố Cửu Tư và lôi cổ Thẩm Minh về tra xét, chúng ta nhất quyết không rời đi!”

“Đúng vậy!” Những người đứng sau đồng lòng hô to, “Không đi đâu hết! Công lý, chúng ta muốn công lý!”

“Chứng cứ đâu.” Gương mặt Lý Ngọc Xương hết sức lãnh đạm.

Vương Thụ Sinh ngẩn người, “Cái gì?”

“Ngươi tố cáo Cố Cửu Tư bao che kẻ sát nhân, chứng cứ đâu.” Lý Ngọc Xương nghiêm túc giải thích.

Vương Thụ Sinh tức khắc nổi giận, “Thẩm Minh là người của hắn, việc Thẩm Minh giết người không phải bằng chứng sao? Rất nhiều thị vệ của chúng ta chứng kiến Thẩm Minh bắt cóc phụ thân ta, hôm nay thi thể của người…thi thể…”

Giọng Vương Thụ Sinh nghẹn ngào, người bên cạnh vội vã trấn an gã. Vương Thụ Sinh bình tĩnh lại mới tiếp tục, “Phụ thân đã chết, như thế còn chưa đủ để bắt giữ Cố Cửu Tư à?”

“Thẩm Minh từng là mệnh quan triều đình,” Lý Ngọc Xương bình tĩnh đối đáp, “sau đó từ quan rồi ở lại Huỳnh Dương. Hắn không phải nô lệ thì lấy đâu ra quan hệ chủ tớ với Cố Cửu Tư?”

“Lý đại nhân,” quản gia Vương Hạ mở miệng, “Thẩm Minh lúc nào cũng kè kè bên Cố Cửu Tư, nghe hắn chỉ huy mọi việc. Ngài nói bọn họ không phải chủ tớ là hơi khiên cưỡng.”

“Ngươi nói bọn họ là chủ tớ,” Lý Ngọc Xương liếc Vương Hạ, “chứng cứ đâu.”

Vương Hạ cứng họng. Vương Thụ Sinh tiến lên, gã gào rống, “Lý Ngọc Xương, mấy chuyện đó là lẽ thường tình, sao ngươi[3] cứ cãi chày cãi cối? Nói vậy chẳng lẽ ta cũng phải chứng minh mình đúng là con của phụ thân ta?”

“Sao lại không chứ?” Lý Ngọc Xương cau mày. “Mọi việc đều cần chứng cứ. Ngươi muốn xác nhận quan hệ phụ tử ruột thịt với Vương đại nhân mà chỉ nói khơi khơi thì sao được?”

Lời này làm Vương Thụ Sinh tức tới khó thở. Lý Ngọc Xương đứng chắn tại cổng, hắn chắp tay trước người và nhàn nhạt bảo, “Lý mỗ ta làm việc theo luật pháp và chỉ nói chuyện khi đầy đủ chứng cứ. Nếu làm việc bằng tâm, ta hoài nghi các ngươi liên quan đến vụ án Phó Bảo Nguyên, vậy ta có thể bắt giữ các ngươi không?”

Đám người câm như hến, Lý Ngọc Xương nói tiếp, “Cố Cửu Tư đúng là có quan hệ với Thẩm Minh, nhưng như thế chưa đủ chứng minh Cố Cửu Tư sai khiến hắn giết Vương đại nhân. Hiện giờ Cố Cửu Tư vẫn đang tìm kiếm Thẩm Minh, thay vì ở đây lãng phí thời gian dông dài với ta, chi bằng các vị hãy tróc nã Thẩm Minh. Một khi hắn trở về, mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”

Mọi người liếc nhìn nhau, Vương Hạ chậm rãi lên tiếng, “Lý đại nhân nói cũng có lý.”

“Bây giờ việc quan trọng nhất là,” Vương Hạ trộm ngó Vương Thụ Sinh, nhỏ giọng nhắc, “tìm được Thẩm Minh.”

Vương Thụ Sinh mím môi, sau đấy gã nâng tay hành lễ với Lý Ngọc Xương rồi gấp rút dẫn đám đông rời đi.

Vương Hạ và Vương Thụ Sinh đi trên đường, Vương Hạ thì thào, “Coi bộ Lý Ngọc Xương và Cố Cửu Tư không nắm giữ bằng chứng, chắc chúng còn nằm trong tay Thẩm Minh.”

“Sao ngươi biết?” Mặt Vương Thụ Sinh lạnh tanh.

Vương Hạ đáp, “Nếu đêm qua Cố Cửu Tư gặp Thẩm Minh, hắn sẽ phái người giúp Thẩm Minh đón gia quyến của Tần Nam, song chỉ có mình Thẩm Minh tới cứu bọn họ.”

“Hắn đi một mình?” Vương Thụ Sinh quay phắt đầu lại, phẫn nộ chất vấn, “Không phải ta đã bảo canh giữ gắt gao à!”

“Chúng ta không ngờ hắn hành động thần tốc như vậy.” Vương Hạ gấp gáp phân bua, “Tối qua mọi người đều đi tìm đại nhân nên thiếu người. Hơn nữa chúng ta nghĩ Thẩm Minh chỉ có một mình, lại còn bị thương, sao dám đơn độc cứu người chứ?”

“Bao nhiêu người canh giữ?”

“Hai mươi.”

“Hai mươi?” Vương Thụ Sinh lên giọng, “Hai mươi người mà để bọn chúng chạy thoát?”

“Ngài yên tâm,” Vương Hạ quả quyết, “Thẩm Minh bị trọng thương, ta đã sai người đuổi theo.”

Vương Thụ Sinh không nói gì, Vương Hạ phân tích, “Thẩm Minh cứu người nhà Tần Nam xong liền trốn khỏi Huỳnh Dương, hắn chỉ có chút thời gian trước khi trời sáng để gặp Cố Cửu Tư. Nhưng nếu đêm qua Cố Cửu Tư lấy được chứng cứ, hôm nay hắn và Lý Ngọc Xương hẳn sẽ rời Huỳnh Dương.”

“Bọn chúng không quản nổi chuyện này,” Vương Thụ Sinh lạnh lùng nói. Lát sau, gã suy nghĩ rồi ra lệnh, “Ngươi đi dò la các khu vực đóng quân gần đây, hễ thu được tin tức gì,” Vương Thụ Sinh liếc Vương Hạ, hững hờ bảo, “nhớ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh để đáp trả.” Nguồn:

“Đã hiểu,” Vương Hạ đồng ý ngay.

Vương Thụ Sinh chỉ náo loạn một lần rồi giải tán mọi người.

Trong thời gian Cố Cửu Tư và Lý Ngọc Xương chờ quân Ti Châu đến, Thẩm Minh bị truy sát ngày đêm trên đường về Đông Đô.

Hắn không ngủ nghỉ, thúc ngựa đạt tới mức của thư cấp tốc tám trăm dặm, biến quãng đường nửa tháng thành chưa đầy ba ngày.

Đường đến Đông Đô của Thẩm Minh toàn là sát thủ nối đuôi nhau xuất hiện. Một canh giờ trước khi đến nơi, hắn xử lý đợt sát thủ mới nhất rồi lảo đảo vọt vào Đông Đô.

Hắn không biết đi đâu.

Mất máu làm hắn choáng váng, hắn vừa che lại vết thương lớn nhất vừa đờ đẫn bước trên con hẻm nhỏ.

Trời sang thu, mưa rơi mãi không ngừng. Hắn đạp lên con đường lát đá xanh gồ ghề, nước bắn tung tóe khiến hắn thấy hơi lạnh.

Hắn đi hồi lâu rồi cũng kiệt sức, cả người co quắp nằm trên mặt đất.

Sương mù lan tràn đầu óc Thẩm Minh. Hắn biết mình phải làm gì đó, hắn nhớ rõ mình tới Đông Đô vì có chuyện cần làm nhưng hắn nghĩ không ra.

Hắn nằm trên đất, cảm giác máu đang chậm rãi chảy khỏi cơ thể. Không biết có phải vì sắp chết mà hắn chỉ thấy lạnh chứ chẳng thấy đau.

Có chiếc xe ngựa xuất hiện từ đằng xa, tiếng nói chuyện của một tiểu cô nương mơ hồ vọng lại.

“Tiểu thư, lần sau ngài đừng xem sổ sách tới khuya thế này, chăm chỉ cỡ nào cũng phải chiếu cố bản thân. Đại công tử bảo gia đình nuôi nổi ngài nên không cần ngài nhọc lòng.”

Tiểu cô nương nói xong, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.

Thẩm Minh thấy thanh âm kia hơi quen tai…

Không, đâu chỉ là quen tai.

Đó là thanh âm mà hắn ngày đêm thương nhớ, ngày đêm hoài niệm, và lúc nào cũng nghĩ về nó.

“Đại công tử đùa thôi, ngươi đừng cho là thật.”

Thanh âm kia chậm rãi nói, “Dù sao ta cũng phải tìm chuyện để làm, Ngọc Như tất bật như vậy thì ta đâu thể kém hơn nàng ấy, đúng không?”

Thế rồi một tiếng cười lảnh lót vang lên, “Mà chẳng biết bọn họ ở Vĩnh Châu thế nào nhỉ?”

Diệp Vận…

Nhận ra thanh âm kia, Thẩm Minh thầm gọi tên nàng ấy.

Thẩm Minh thở hổn hển, hắn muốn gọi thành tiếng nhưng lại mất hết sức lực. Hắn cảm thấy hồn phách rời khỏi thân xác, nó thờ ơ nhìn xung quanh và chẳng sai khiến nổi cơ thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Xe ngựa tới gần, hắn nghe rõ cuộc đối thoại bên trong xe.

Nàng ấy đang nhắc đến hắn.

Nàng ấy bảo, “Thẩm Minh lỗ mãng, khéo lại khiến Ngọc Như gặp rắc rối ở Vĩnh Châu.”

“Nhưng không có gì đáng lo, nếu gặp rắc rối thì Cố Cửu Tư sẽ bảo vệ hắn. Ba huynh đệ bọn họ thân thiết tới mức mặc chung một cái quần.”

“Ngươi nói hắn trẻ con ư? Không phải đâu, hắn chỉ yêu hận rõ ràng hơn người khác thôi.”

Diệp Vận…

Thẩm Minh nghe tiếng xe ngựa đi lướt qua, từ cổ họng hắn phát ra một tiếng nức nở nhỏ bé và nghẹn ngào.

Đừng đi.

Hắn muốn gọi nàng – đừng đi, hãy nhìn ta.

Không phải cứu ta.

Mà là hãy nhìn ta.

Hắn cuối cùng cũng trở về từ Huỳnh Dương.

Bất kể tương lai là sống hay chết, hắn vẫn muốn quay lại Đông Đô để gặp nàng.

Nhưng bánh xe vẫn cứ quay tròn. Nó như thời gian, như vận mệnh, nghiền nát xương thịt hắn để tiến về phía trước.

Nước mắt cùng nước mưa chảy xuống mặt, hắn thống khổ nhắm mắt lại. Song chính khoảnh khắc ấy, xe ngựa dừng lại.

“Chỗ đó…”

Diệp Vận vén màn xe rồi ló đầu ra, nàng ấy nhìn Thẩm Minh nằm trên mặt đất mà do dự hỏi, “Có người đúng không?”

Dứt lời, Diệp Vận thò người ra khỏi xe, nàng ấy bung dù xuống xe và đi đến trước mặt Thẩm Minh.

Thẩm Minh ngã trên mặt đất, tóc che khuất khuôn mặt hắn. Diệp Vận che dù cho hắn, ôn hòa hỏi, “Ngài không khỏe à?”

Thẩm Minh lặng im. Tiểu nha hoàn đuổi kịp chủ nhân, nàng ấy đạp lên vũng nước dưới đất rồi phát hiện giày của mình đổi màu. Nha hoàn sợ hãi kêu, “Máu!”

Nàng ấy vội kéo Diệp Vận, “Tiểu thư, đây không phải người lương thiện, chúng ta đi thôi.”

Diệp Vận nhíu mày, nàng ấy chăm chú quan sát mới phát hiện người này bị thương toàn thân. Lưỡng lự giây lát rồi nàng ấy quyết định xoay người bỏ đi.

Nếu chỉ là một người đáng thương vô tình bị ngã thì nàng ấy sẽ cứu. Nhưng người này lại đầy thương tích, nàng ấy không muốn mình gặp phiền toái.

Giây phút Diệp Vận xoay người, thân xác vẫn luôn bất động kia dốc hết sức lực túm lấy góc váy nàng ấy.

Hắn dùng lực rất nhẹ, sau đó mơ hồ thốt lên một cái tên.

Người khác nghe không ra nhưng Diệp Vận lại nghe được rõ ràng.

Hắn gọi, Diệp Vận.

Dù tiếng kêu này khàn khàn lẫn nghẹn ngào, nàng ấy vẫn nhận ra thanh âm quen thuộc trong nó.

Diệp Vận khiếp sợ quay lại nhìn người đang nằm trên mặt đất với thương tích trầm trọng tới nỗi khó xác nhận danh tính.

Nàng ấy cuống quít ngồi xổm xuống, vứt dù đi để ôm lấy khuôn mắt người nọ.

Nha hoàn vừa ngỡ ngàng vừa kinh hãi, nàng ấy hấp tấp ngăn cản Diệp Vận, “Tiểu thư cẩn thận, dơ lắm…”

Chưa nói hết câu, Diệp Vận đã vén tóc Thẩm Minh sang một bên. Nàng ấy nâng đầu hắn lên và nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm máu của hắn.

Thẩm Minh thấy nàng ấy bèn cố gắng nở nụ cười.

“Sao ngươi lại ở đây?” Diệp Vận hốt hoảng.

Thẩm Minh chẳng trả lời được, hắn chỉ nhìn nàng ấy không chớp mắt.

Bàn tay đang vịn vào cánh tay Diệp Vận run run giơ một ngón lên, Thẩm Minh gắng gượng dùng ngón tay dính máu chỉ về phía nàng ấy.

Diệp Vận ngơ ngác nhìn đầu ngón tay không ngừng run rẩy kia.

Tuy hắn chả thốt ra tiếng nào nhưng nàng ấy vẫn hiểu.

Có thể nàng ấy chỉ tự huyễn hoặc nhưng nàng ấy hiểu.

Hắn nói, ngươi.

Tại sao lại ở đây? Tại sao lại quay về? Tại sao dù đang hôn mê giữa lằn ranh của sự sống và cái chết mà vẫn ngã xuống ở nơi gần Diệp phủ?

Có rất nhiều lý do nhưng suy cho cùng chỉ vì một điều duy nhất–

Ngươi.

Thẩm Minh sẽ luôn về bên Diệp Vận.

Chú thích

[1] Hay còn gọi là hội chứng luộc ếch. Nếu nấu bằng nước nóng, con ếch sẽ nhảy ra ngay. Nhưng bắt đầu nấu từ nước lạnh thì con ếch sẽ yên tâm rồi cứ thế mà chết. Ý Liễu Ngọc Như là phải trấn an đám quan phạm pháp trước, để bọn họ không làm loạn ngay, sau đấy từ từ loại bỏ.

[2] Sau một thời gian hiểu biết cũng như từ lần thẳng thắn nói chuyện về quan điểm chính nghĩa của hai người, Cố Cửu Tư coi Lý Ngọc Xương như người cùng hội nên từ giờ sẽ gọi tên cứng đầu này là “ngươi”. Còn Lý Ngọc Xương ngay từ đầu gọi Cố Cửu Tư là “ngươi” vì cả hai đều trẻ tuổi, lại cùng cấp bậc, và còn để thể hiện tính không kiêng dè ai của Lý Ngọc Xương.

[3] Vương Thụ Sinh đang cáu nên gọi Lý Ngọc Xương là “ngươi”. Xưng hô thay đổi tùy trường hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi