TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Liễu Ngọc Như thấy Cố Lãng Hoa chạy vào trong liền biết ông chắc chắn sẽ dùng mật đạo.

Lối ra của mật đạo nằm ở một cửa hàng thuộc Cố gia; Vương Thiện Tuyền đã phái người đi kiểm tra tất cả sản nghiệp mà Cố gia sở hữu nên Liễu Ngọc Như chẳng biết thuộc hạ ông ta liệu có tìm thấy lối ra của mật đạo. Nhưng nàng không rảnh đi lo nhiều chuyện như vậy. Nàng dõi theo Cố Cửu Tư đơn độc bị người bao vây, hắn liên tiếp chém giết để mở đường hướng tới Vương Thiện Tuyền.

Vương Thiện Tuyền nhận ra ý đồ muốn bắt giặc phải bắt vua trước của Cố Cửu Tư, lại thêm vết xe đổ từ Vương Vinh nên ông ta không dám mất cảnh giác. Vì vậy ông ta quyết đoán rút lui khỏi cuộc chiến; Vương Thiện Tuyền tới xe ngựa đậu đằng xa rồi chỉ thị phụ tá của mình, “Cố gắng bắt sống, bắt không được mới giết. Thằng nhãi ranh này không chết thì sợ về sau ở Dương Châu ai cũng bắt chước hắn.”

Phụ tá chắp tay tiễn Vương Thiện Tuyền, còn Cố Cửu Tư vẫn điên cuồng vung đao chém giữa biển người.

Hắn chỉ có một mình nhưng lại bị rất nhiều người vây quanh, quần áo hắn nhuốm đầy máu. Liễu Ngọc Như quan sát xung quanh, láng giềng hồi nãy đứng xem náo nhiệt đều chạy trốn. Nàng nhìn một lượt bốn phía, phát hiện một cửa hàng lương thực gần đấy liền thừa dịp hỗn loạn mà chạy nhanh tới đó.

Lúc này người trong tiệm đã chạy hết, nàng dùng đao bổ thật mạnh cửa sổ của tiệm lương thực. Liễu Ngọc Như tìm dầu, bưng từng hũ ra; sau đấy nàng lén lút vào con hẻm nhỏ rồi bắt đầu rót dầu từ trong hẻm ra bên ngoài.

Cố Cửu Tư thu hút hết mọi sự chú ý, tim nàng đập nhanh như bay vì sợ bị phát hiện.

Song toàn bộ binh lính đều vây đánh Cố Cửu Tư, không ai để ý tới nàng.

Liễu Ngọc Như đổ dầu lên mặt đất xong liền lập tức đem dầu, bột mì, quần áo, tất cả những thứ có thể đốt lên lầu hai. Hiện giờ trên người Cố Cửu Tư đã dính vết đao chém. Hắn thở hổn hển nhưng vẫn chắn trước cổng Cố phủ, từ đầu đến cuối không cho kẻ nào tiến lên dù chỉ một bước.

Đao trong tay hắn đã gãy, hắn liền đoạt lấy thanh khác. Phía sau hắn là cổng chính Cố phủ, hắn dựa vào nó mà kiên cường bảo vệ, chẳng hề có chút nhượng bộ.

Vết thương trên vai chảy máu, hắn nhìn đám người đang áp sát. Khoảnh khắc ấy, hắn thật sự cảm thấy mình có lẽ sẽ chết ở đây.

Hắn thở dốc, tay che lại miệng vết thương. Người xung quanh chứng kiến hắn chém giết thì sợ hãi, không kẻ nào dám tiến lên.

Rốt cuộc có kẻ đứng đằng sau ra lệnh, “Thất thần làm gì?! Hắn chỉ có một người, các ngươi đông như vậy chẳng lẽ còn sợ hắn!”

“Bắt sống thưởng trăm lượng, lấy được đầu thưởng năm mươi lượng, xông lên!”

Lời này khiến binh lính hét lớn một tiếng rồi tiếp tục xông tới.

Cố Cửu Tư nặng nề cười, hắn giương mắt nhìn về phía trước. Chính giây phút ấy, hắn đột nhiên nhìn thấy có ánh lửa lóe lên ở trên cao.

Ngay sau đó, hắn thấy ở lầu hai một căn nhà gần đấy, vạt áo xanh của nữ tử tung bay trong gió. Tay nàng giơ cao cây đuốc, rồi nàng đột ngột ném nó về phía biển người!

Cố Cửu Tư mở to mắt. Trong chớp mắt, lửa cháy cao ngút. Liễu Ngọc Như đứng trên lầu, điên cuồng hất dầu từ trên cao xuống!

Hết chậu này đến chậu khác được hất ra ngoài, người phía dưới hoảng hốt la lớn, “Có tiếp viện!”

“Tiếp viện tới!”

“Ở lầu hai!”

Có người phát hiện Liễu Ngọc Như song nàng bất chấp hết thảy. Nàng nhắm mắt, dùng hết sức bình sinh ném bột mì còn thừa ra ngoài!

Trong một lần nấu cơm, nàng bất cẩn để bột mì rơi vào lửa; chỉ chút xíu bột mì vậy thôi mà lại nổ tung.

Nàng không biết đó là ngẫu nhiên hay định mệnh, nhưng giờ kiến thức ấy là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ đến. Bột mì theo gió bay đi, nàng cuống quít trốn vào trong phòng rồi nằm sấp xuống.

Khoảnh khắc ngọn lửa nuốt lấy bột mì, nó liền nổ tung trong nháy mắt. Xung quanh chấn động, khắp nơi đều thành biển lửa.

Lầu gỗ ở lân cận nhanh chóng bị thiêu đốt, ngôi nhà chứa Liễu Ngọc Như cũng bắt đầu cháy.

Nàng vội vàng chạy xuống lầu, nhưng vừa đặt chân xuống đã thấy bên trong đều là binh lính.

Liễu Ngọc Như rút đao ra, tay nàng run rẩy, mắt nàng sợ hãi nhìn bốn phía, “Các ngươi đừng lại đây…”

Nhưng chính lúc này, có người đá toang cửa. Cố Cửu Tư xông vào, dùng đao vạch ra con đường máu. Hắn nắm lấy tay nàng, nôn nóng bảo, “Đi thôi!”

Xung quanh nhốn nháo hoảng loạn, rất nhiều người sợ lửa lan rộng mà chạy tan tác. Dư lại chỉ có binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh của Vương Thiện Tuyền tiếp tục đuổi theo bọn họ. Liễu Ngọc Như che lại mũi miệng, lớn tiếng nói, “Ngựa ở hẻm bên phải!”

Cố Cửu Tư lập tức bắt lấy nàng rồi hướng về con hẻm bên phải.

“Bắn tên!”

Đằng sau có người hô to, “Bất kể sống chết, bắn tên!”

Vừa dứt lời, mũi tên rào rạt bay đến. Cố Cửu Tư dùng đao chặt đứt đầu mũi tên, mang theo Liễu Ngọc Như lên ngựa rồi phi nước đại.

Hiện tại cổng thành đã đóng, bọn họ bị nhốt trong thành Dương Châu không thể ra ngoài.

Cố Cửu Tư không biết Cố Lãng Hoa ở đâu, hắn đang suy nghĩ địa điểm phải đi thì chợt nghe Liễu Ngọc Như nói, “Mau tới hồ!”

Cố Cửu Tư cho ngựa quay đầu hướng về phía hồ, binh lính phía sau không ngừng đuổi theo. Liễu Ngọc Như ôm chặt hắn, vùi đầu trong lòng ngực hắn. Nàng ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Giọng Cố Cửu Tư hơi cứng ngắc, Liễu Ngọc Như ôm hắn. Lát sau, nàng nhẹ nhàng đáp, “Ta lo cho ngươi.”

“Liễu Ngọc Như,” thanh âm Cố Cửu Tư chả hề xúc động chút nào, “ta phát hiện ngươi thật là một nữ nhân lợi hại.”

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Cửu Tư rất xuất chúng, ngoặt phải rẽ trái một hồi đã kéo giãn khoảng cách với binh lính. Khi tới bên hồ, Cố Cửu Tư không nói hai lời liền mang theo Liễu Ngọc Như nhảy xuống.

Hai người vừa rơi vào trong nước đã cảm thấy mũi tên bắn tới như mưa. Liễu Ngọc Như chưa kịp phản ứng thì Cố Cửu Tư đã ôm lấy nàng.

Dòng nước khiến mọi thứ trở nên chậm chạp lẫn nặng nề. Liễu Ngọc Như cảm nhận được Cố Cửu Tư dốc sức lôi kéo cả hai bơi ra xa.

Hai người đều thiếu không khí nhưng chỉ khi nhịn không được mới nâng đầu lên một chút để hít thở rồi lại tiếp tục bơi.

Bọn họ chẳng dám dừng lại, cứ bơi một mạch theo dòng nước. Phía sau là tiếng người đuổi theo, trên bờ là tiếng chó săn. Cố Cửu Tư lấy một đoạn đai lưng quấn quanh tay nàng, đầu còn lại quấn trên tay hắn. Hai người dựa vào sợi đai lưng này để không lạc mất nhau trong dòng nước.

Liễu Ngọc Như hoàn toàn chả dám nghĩ đến mình có đủ sức hay không, nàng chỉ biết liều mạng đuổi theo bóng hình Cố Cửu Tư mà bơi về phía trước.

Song động tác của Cố Cửu Tư ngày càng chậm. Chỉ trong chốc lát, Liễu Ngọc Như thấy hắn bất động rồi chìm hẳn xuống!

Liễu Ngọc Như dùng dây vải kéo hắn. Bây giờ nàng mới nhận ra sắc mặt hắn trắng bệch, trên lưng còn cắm một mũi tên!

Liễu Ngọc Như không kịp nghĩ nhiều. Nàng nhanh chóng dùng đai lưng cột vào eo hắn rồi vừa kéo hắn vừa tiếp tục tiến về phía trước.

Nước sông lạnh buốt lại chảy xiết, nàng gắng sức bơi về trước nhưng có mấy lần tay chân nàng mất hết sức lực. Song khi nhìn người bên cạnh, nàng chẳng biết lấy đâu ra dũng khí cũng như sức lực mà tiếp tục bơi.

Nàng cảm thấy dòng nước này tựa vận mệnh của người trên thế gian, mọi người đều giãy giụa trong đau khổ. Nàng rốt cuộc kiệt sức, nàng bỗng muốn khóc, muốn gào thét. Nàng ôm cơ thể lạnh băng của người bên cạnh, cánh tay mỏi nhừ gắng gượng vùng vẫy.

Hai hàm răng nàng đánh lập cập, nàng cảm giác mình quay cuồng trong dòng nước nhưng lại chả có chút sức lực để chống đỡ.

“Cố Cửu Tư…” Nàng dùng trán mình nhẹ nhàng chạm vào trán hắn rồi gian nan cất tiếng, “Phải sống…”

Phải sống, bọn họ đều phải sống sót.

Cả đời nàng sống như cỏ dại, như con kiến; chính nàng liều mạng sinh trưởng, ra sức giãy giụa, đối nghịch với mọi thứ thế gian ném về phía nàng. Hiện giờ dù ông trời muốn đòi mạng thì nàng cũng sẽ lội ngược dòng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu chết.

Nàng và hắn lênh đênh trong nước. Nàng cố tỉnh táo hết mức, dùng cách ít tốn sức nhất là nương theo dòng nước mà trôi nổi.

Trong nước có đá, có cát sỏi, chúng cứa vào người nàng tạo nên vô số vết thương. Nàng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng cứ cắn răng chịu đựng. Rốt cuộc khi bình minh ló dạng, nàng thấy bờ sông ở đằng xa.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nàng trút hết sức lực túm lấy Cố Cửu Tư bơi đến bờ. Vừa lên bờ, nàng lập tức nằm vật ra trên mặt đất.

Nàng khẽ thở gấp.

“Đứng lên.”

Nàng nói với bản thân, sau khi đếm tới mười thì nàng phải đứng lên.

Nàng muốn đem về một Cố Cửu Tư khỏe mạnh và nguyên vẹn.

Nàng bắt đầu đếm ngược. Khi đếm đến một, nàng lại đứng lên. Nàng vừa kéo Cố Cửu Tư, vừa gian nan bước đi.

Cố Cửu Tư mơ màng mở mắt ra, cảm giác có người đang lôi mình đi.

“Ngọc…Như…”

Hắn khàn khàn lên tiếng, động tác của Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại. Giọng nàng khản đặc lúc hỏi, “Ngươi đứng lên nổi không?”

Cố Cửu Tư quay đầu nhìn nàng, Liễu Ngọc Như gượng cười, “Ta đuối sức rồi.”

Nếu là trước kia thì hắn sẽ không đứng dậy nổi.

Thân thể đầy vết đao kiếm cộng với đau đớn cùng mệt mỏi dâng trào, nhưng hai người đều biết nếu không đi thì Vương gia sớm muộn gì cũng đuổi kịp. Mà nữ tử đứng trước hắn còn chưa ngã xuống, hắn sao có thể đổ gục?

Vì vậy hắn cắn răng chịu đau rồi chật vật đứng lên.

Hai người đỡ lẫn nhau, đi từng bước một về phía rừng rậm. Môi Liễu Ngọc Như trắng bệch; chẳng ai dám nói chuyện, chỉ sợ nói sẽ đi không nổi nữa.

Bọn họ đi một mạch vào sâu trong rừng, cuối cùng tìm được chỗ trú ẩn tại một hang núi. Hai người nghỉ ngơi bên trong, Cố Cửu Tư dùng cỏ che khuất miệng hang xong thì ngồi xuống cạnh Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như lấy ra thuốc trị thương cùng băng gạc bị ngâm nước rồi băng bó vết thương cho hắn. Kế tiếp hai người ăn bánh đã úng nước ở trong bọc của Liễu Ngọc Như, rốt cuộc họ có thể ngủ rồi.

Liễu Ngọc Như dựa vào Cố Cửu Tư, nhẹ nhàng nhắm mắt. Cố Cửu Tư nâng tay ôm lấy vai nàng.

Hai người không hề nói lời nào.

Không hỏi ngươi sao lại tới đây.

Cũng chẳng hỏi những người khác ra sao.

Họ dựa vào đối phương như thể cả thế gian chỉ còn lại hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi