TRƯỜNG PHONG ĐỘ

Phản ứng của Cố Cửu Tư làm Lý Vân Thường ngớ người. Nàng ta hình như cũng hơi xấu hổ nên khẽ tằng hắng rồi quay đầu nói với ngục tốt, “Ngươi lui xuống trước đi.”

Ngục tốt giả vờ mắt điếc tai ngơ, hắn ngấm ngầm đánh giá tình hình nhà tù xong liền xoay người bỏ đi.

Đợi ngục tốt khuất dạng, Lý Vân Thường quay lại nhìn Cố Cửu Tư, “Ban nãy ta giải thích với ngục tốt lý do tới gặp Cố đại nhân là vì hai ta vốn quen biết, thế nên ta mới diễn kịch cho hắn xem. Không ngờ lại khiến Cố đại nhân phật ý, mong ngươi thứ lỗi.”

Cố Cửu Tư thấy Lý Vân Thường trở lại bình thường thì thoáng nơi lỏng cảnh giác, song hắn chưa quên nhóm người Liễu Ngọc Như còn ở đây nên hỏi thẳng, “Công chúa tới đây có việc gì?”

“Nghe bảo Cố đại nhân bị bắt giam, ta bất an nên mới ghé thăm.” Lý Vân Thường vừa quan sát xung quanh vừa cười cười. “Hiện giờ thấy Cố đại nhân vẫn ổn thì ta yên tâm rồi.”

Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn thoáng chần chừ nhưng cảm thấy lúc này không nên nhiều lời với Lý Vân Thường bèn bảo, “Công chúa muốn gì thì hãy nói thẳng.”

Lý Vân Thường dường như không ngờ Cố Cửu Tư chả hề vòng vo như thế, nàng ta sửng sốt trong phút chốc rồi bật cười. Nàng ta phất tay với thị nữ đứng phía sau, khi thị nữ rời đi thì nàng ta quay lại nhìn Cố Cửu Tư. Do dự giây lát, nàng ta chậm rãi cất tiếng, “Lần này nghe nói Cố đại nhân gặp nạn, ta lập tức đi tìm mẫu hậu, nhưng nếu để mẫu hậu thám thính tin tức từ bệ hạ thì e là không ổn. Ta sợ Cố đại nhân không thể thoát thân, ta suy nghĩ mãi mới ra một biện pháp, dù cũng không chắc nó hữu dụng. Tuy nhiên ta chẳng biết Cố đại nhân liệu có đồng ý nên đành đích thân tới hỏi.”

“Công chúa cứ nói.” Cố Cửu Tư giơ tay ra hiệu cho Lý Vân Thường tiếp tục, khuôn mặt đầy vẻ cân nhắc.

Mặt Lý Vân Thường ửng đỏ, nàng ta ngập ngừng một lúc rồi từ tốn tiếp tục, “Cố đại nhân chắc biết đương kim bệ hạ có thể thuận lợi đăng cơ là nhờ mẫu hậu ta làm hậu thuẫn. Hiện giờ tuy triều đại thay đổi, kim thượng vẫn bảo lưu vị trí của mẫu hậu và ta, coi như là nể mặt chúng ta. Sau khi đăng cơ, bệ hạ cho ta lẫn mẫu hậu lệnh bài miễn tử. Thân thuộc gia quyến của hoàng tộc chúng ta đều được miễn tử hình và có thể giữ địa vị tôn quý.”

Mấy lời này khiến Cố Cửu Tư nhất thời không hiểu nổi, “Rốt cuộc công chúa muốn nói gì?”

“Ý ta là,” Lý Vân Thường chẳng dài dòng nữa mà đỏ mặt nói, “nếu ngươi trở thành phò mã, dù vụ án Lưu Xuân thật sự rơi xuống đầu ngươi thì cũng không cần lo lắng quá mức. Bất kể thế nào, ngươi vẫn là phò mã.”

Nàng ta vừa dứt lời, bốn người trong nhà tù đều kinh ngạc.

Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Lý Vân Thường. Lát sau, hắn hoàn hồn rồi vội vàng bảo, “Điện hạ, ngài đừng nói lung tung.”

“Ta không phải đang trêu đùa ngươi.” Lý Vân Thường mau chóng tiến lên một bước. Dù hai người cách nhau dãy chấn song, Cố Cửu Tư vẫn sợ hãi; hắn cảm thấy nữ nhân đứng trước mặt y hệt con thú dữ. Hắn tưởng tượng đến Liễu Ngọc Như đang lắng nghe thì đầu óc chỉ còn đọng lại “thôi xong rồi”.

Não hắn tích cực hoạt động để tìm từ ngữ cự tuyệt Lý Vân Thường, nhưng nàng ta lại mở miệng trước, “Cố đại nhân, thật ra trước lúc ngươi tới Đông Đô thì ta đã biết về ngươi. Khi xưa Giang đại nhân từng nhắc đến ngươi với mẫu hậu. Thậm chí nếu chuyện Lương Vương không xảy ra thì khéo hiện giờ ngươi và ta đã thành phu thê.”

“Không không không,” Cố Cửu Tư cuống cuồng xua tay, “không thể nào, có Lương Vương hay không thì đều không thể. Ta chả trèo cao nổi, điện hạ đừng nói bừa.”

“Chẳng lẽ lúc ở Dương Châu ngươi chả hề hay biết ý của Giang đại nhân?”

“Có biết,” Cố Cửu Tư thẳng thắn đáp, “nhưng mấy người đã hỏi ý ta chưa?”

Lý Vân Thường ngẩn người. Cố Cửu Tư không làm bộ làm tịch nữa, hắn gác chân lên nệm và thừa nhận với Lý Vân Thường, “Điện hạ, ta không biết cữu cữu ta lừa dối ngài thế nào nhưng ngài lá ngọc cành vàng, ta thật sự chẳng xứng với ngài. Hiện tại ta đã có thê tử, ngài và ta không thể thành đôi đâu, ngài đừng nghĩ nhiều nữa. Ngài tình nguyện giúp Cố mỗ thì Cố mỗ rất cảm kích, nếu là hợp tác chính trị thì về sau Cố mỗ sẽ có qua có lại. Nhưng nếu trong lòng ngài nảy sinh ý tưởng khác, ta khuyên ngài ngừng lại đi.” Cố Cửu Tư giơ tay lên, thành khẩn nói, “Đời này ta sẽ không cưới nữ nhân thứ hai.”

“Cho dù là công chúa?” Lý Vân thường nhíu mày.

“Cho dù là công chúa.” Vẻ mặt Cố Cửu Tư vô cùng nghiêm túc.

Hai người lâm vào bế tắc, sau đấy Lý Vân Thường nhẹ nhàng cười, “Vậy ta đây đúng là hoa rơi hữu ý rồi. Nhưng không biết trong tương lai liệu Cố đại nhân có hối hận chăng?”

“Hối hận gì chứ?” Cố Cửu Tư lười biếng ngả người xuống giường, hắn giơ tay chống đầu, ánh mắt mang theo ý cười.

Lý Vân Thường ngẩn ngơ, cứ đứng đực ra mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Cửu Tư. Hắn phát hiện nàng ta thẫn thờ liền cau mày, “Điện hạ?”

Tiếng gọi này làm Lý Vân Thường bừng tỉnh, nàng ta vội vàng phục hồi tinh thần và giả bộ như chưa có gì phát sinh rồi nói tiếp, “Cố đại nhân ngẫm lại đi, ngươi khác với Diệp đại nhân. Hắn ở Đông Đô có thúc phụ làm chỗ dựa, nhưng ngươi làm gì cũng phải dựa vào chính mình. Đông Đô là vùng nước sâu, dù bệ hạ đã chiếm lấy nơi đây thì vẫn chú trọng việc trấn an mọi người. Cố đại nhân không có gia tộc chống lưng, ngươi dựa vào gì để phát triển ở Đông Đô?”

Lý Vân Thường bật cười, “Dựa vào vị thê tử mở cửa hàng son phấn của ngươi à?”

Cố Cửu Tư không trả lời, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Lý Vân Thường. Nàng ta quan sát sắc mặc Cố Cửu Tư rồi cúi đầu nhìn bộ móng tay nhuộm màu hoa của mình, giọng điệu nàng ta thản nhiên, “Phàm những kẻ không có tư cách thì càng tùy tiện kết hôn, còn người muốn bò lên trên đều chú trọng nhà mẹ đẻ của thê tử mình. Liễu Ngọc Như, tên nàng ta là Liễu Ngọc Như nhỉ?”

Lý Vân Thường nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Nàng ta không tồi nhưng vẫn thuộc hàng ngũ thương nhân, chẳng có gì vẻ vang để khoe ra. Cố đại nhân sở hữu tiền đồ vô lượng, ngươi thật sự không định suy tính một chút sao?”

“Không.” Cố Cửu Tư dứt khoát trả lời.

Lý Vân Thường ngỡ ngàng, nàng ta đang tính nói thêm đã thấy Cố Cửu Tư nhìn mình đầy thương hại, “Vị công chúa do phượng hoàng ngậm ngọc sinh ra và mang theo huyết mạch của trời cao mà hiện giờ suy bại tới nỗi phải đi thảo luận lợi ích trong hôn nhân với một thần tử xuất thân thương nhân. Thật đáng thương.”

“Ngươi!”

Lý Vân Thường bật dậy, chỉ vào Cố Cửu Tư và gầm lên. Cố Cửu Tư giơ tay cắt ngang lời Lý Vân Thường, hắn kiên quyết nói, “Công chúa cũng là cô nương, cô nương đều muốn giữ thể diện. Ta không nhiều lời nữa, ngài đi đi. Ngài mà không sớm rời đi thì ta sợ lời mình nói sẽ chọc giận ngài.”

“Cố Cửu Tư, ngươi làm càn.”

“Ta không làm càn thì sao ngồi đây được?” Cố Cửu Tư phì cười, hắn trào phúng nói, “E rằng công chúa trước khi nói mấy lời đó chưa tìm hiểu xem con người Cố Cửu Tư là như thế nào? Ngay cả gia đình thương nhân còn chẳng trơ trẽn tự mình bàn về hôn sự như một giao dịch, công chúa quả thật làm ta mở rộng tầm mắt.”

“Nữ nhân như ngươi[1] mà cũng xứng nói về Ngọc Như với ta?”

“Ngươi có từng tự kiếm được đồng nào chưa?” Cố Cửu Tư ngồi dậy. “Ngươi có từng làm gì cho người quanh mình chưa? Ngươi có từng trả giá vì những người yêu thương ngươi chưa? Ngươi ăn lương thực do bá tánh giao nộp nhưng có từng lo lắng cho họ dù chỉ một chút? Điện hạ, công chúa không chỉ là cái danh hiệu, nó là trách nhiệm phải gánh vác như bệ hạ vậy. Ngọc Như nhà ta gánh vác trách nhiệm bản thân; nàng từng trả giá vì người thân yêu và cũng từng trợ giúp rất nhiều người. Nàng không phải công chúa thì sao chứ?”

“Hai chúng ta đến Đông Đô, nếu ổn thì ở lại, không thì đi. Dù ta có bị đẩy tới đoạn đầu đài thì đây vẫn là hành trình của Cố Cửu Tư ta trên cuộc đời này. Hãy để người nào tình nguyện ngồi vị trí phò mã của ngươi đi. Ta hiểu ngươi mưu tính cái gì. Ngươi nói mẫu hậu mình có quan hệ tốt với bệ hạ nhưng là công chúa tiền triều, dù mấy cựu thần không trở mặt với các ngươi thì bệ hạ đủ sức chịu đựng các ngươi trong bao lâu? Các ngươi dám tìm đến một gia đình với những mối liên hệ chằng chịt ở Đông Đô sao?”

“Ngươi đã tới tuổi lập gia đình,” Cố Cửu Tư cười cười, “nên phải mau chóng xuất giá. Vì cứ dây dưa mãi rồi đến lúc đánh nhau với Bắc Lương lại đẩy ngươi đi hòa thân thì sao? Trong thành Đông Đô, ngươi không thể gả cho quý tộc lâu đời, cũng chẳng muốn gả cho kẻ nghèo khó và vô năng. Nhìn tới nhìn lui chỉ còn lại ta; bối cảnh gia đình bình thường, đầu óc thông minh, diện mạo lại không tệ. Là thanh niên tuấn kiệt đấy nhỉ?”

“Ngươi thật không biết xấu hổ.” Lý Vân Thường tức tới mức muốn cười.

Cố Cửu Tư nhún vai, “Chúc mừng ngươi đã hiểu ta hơn một tí.”

“Ngươi nói không sai, ta chính là một kẻ chả biết xấu hổ đấy. Nên ngươi đừng ảo tưởng nữa, mau tắm rửa ngủ nghỉ đi.”

“Cố Cửu Tư,” Lý Vân Thường hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói, “ngươi sẽ hối hận.”

Cố Cửu Tư tươi cười, “Công chúa đi thong thả.”

Lý Vân Thường đứng dậy, nhanh chân xoay người đi ra ngoài.

Chờ nàng ta đi xa, Thẩm Minh thò đầu ra hỏi Cố Cửu Tư, “Xong chưa? Chúng ta nói tiếp chính sự chứ?”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư chả thèm để ý Thẩm Minh, hắn gấp gáp nói, “nàng nghe ta giải thích, ta thật sự chỉ mới quen biết nàng ta…”

Liễu Ngọc Như ôm hộp thức ăn bước ra. Nàng lặng lẽ đặt hộp thức ăn trước mặt Cố Cửu Tư, hạ giọng bảo, “Mấy chuyện đó không quan trọng, bàn chính sự trước đã.”

Nàng nói vậy làm Cố Cửu Tư cứng họng, hắn nhất thời nảy sinh sự khó chịu khó diễn tả thành lời. Song hắn biết Liễu Ngọc Như nói đúng nên giữ im lặng và nghe nàng nói tiếp, “Ta đã phái hai nhóm người riêng biệt đi Dương Châu và Thái Châu, chắc ngày mai sẽ quay về. Theo suy đoán của ta thì chuyện này chắc chắn dính líu đến Lạc Tử Thương, y nhất định phải biết gì đó. Ta định tìm ra nhược điểm của y rồi tìm y để trao đổi.”

“Ý tưởng của muội không tồi.” Diệp Thế An gật đầu nhưng lại nhíu mày. “Có điều lúc trước ta điều tra mãi cũng chỉ tìm ra lão ăn mày kia. Nếu giờ muội điều tra tiếp mà không có kết quả thì sao?”

“Vậy cứ lừa gạt y.” Cố Cửu Tư quả quyết mở miệng. “Khi cần nàng hãy lừa gạt y rằng mình đã tìm thấy nhược điểm của y. Có kết quả thì tốt, thất bại cũng chẳng sao.”

“Nói nghe dễ ghê,” Thẩm Minh cười nhạo, “có bản lĩnh ngươi đi lừa gạt cho ta xem.”

“Nếu ta có thể ra ngoài,” Cố Cửu Tư lạnh lùng liếc Thẩm Minh, “ta sẽ làm cho ngươi xem.”

“Vậy chờ người trở về thì ta sẽ đi tìm Lạc Tử Thương. Còn sau đó?” Liễu Ngọc Như ngước nhìn Cố Cửu Tư. “Chàng có kế hoạch gì không?”

Cố Cửu Tư không vội đáp mà vừa gõ đầu gối vừa suy nghĩ. Lát sau, hắn chậm rãi nói, “Bệ hạ muốn bảo vệ Lục Vĩnh một phần vì Lục Vĩnh giao thiệp rộng khắp, tân triều mới thành lập nên không thể động tới ông ta ngay được. Nếu ra tay với Lục Vĩnh thì ai sẽ ngồi vào vị trí của ông ta? Mặt khác, bệ hạ cũng kiêng nể tình nghĩa huynh đệ.”

Cố Cửu Tư thoáng cười cay đắng, “Dù sao hai người cũng là lão huynh đệ vào sinh ra tử suốt bao năm, mọi người thấy đúng không?”

Mọi người gật gù, Diệp Thế An nói, “Vậy phải làm sao bây giờ, để ngươi đi đền tội?”

“Nếu không thể làm ta đền tội,” Cố Cửu Tư lắc đầu, “thì dĩ nhiên phải đẩy người khác ra.”

“Chúng ta đâu thể kiếm người thế ngươi đền tội.” Diệp Thế An nhíu mày.

Cố Cửu Tư gật đầu, “Tất nhiên không làm vậy được. Nhưng ta nghĩ vụ án Lưu Xuân khả năng cao có dính líu đến kho bạc. Ông ta là Thương Bộ Ti lang, mà điểm mấu chốt chính là kiểm kê kho bạc. Ông ta lắm tiền như thế thì hẳn có liên quan đến việc này.”

“Ừm.” Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ. “Ta sẽ phái người thăm dò tình hình kho bạc.”

“Điều tra đi,” Cố Cửu Tư nghiền ngẫm, “phải biết bản chất vụ án mới đi bước tiếp theo được. Nhưng hãy nhớ rằng nếu không tìm thấy gì cũng đừng hoảng hốt,” hắn cười cười, “bàn bạc kỹ hơn là được.”

Mọi người thương lượng thêm trong chốc lát, Liễu Ngọc Như thấy hết giờ liền dẫn Chu Diệp, Diệp Thế An và Thẩm Minh ra ngoài.

Cố Cửu Tư dõi theo bóng lưng bọn họ, hắn thấy Liễu Ngọc Như không quay đầu lại thì trong lòng có chút chua xót. Hắn biết Liễu Ngọc Như hẳn đã quên mất vụ công chúa. Đây vốn là chuyện tốt, Liễu Ngọc Như là người biết nhìn nghiệp lớn, chưa từng gây phiền hà cho hắn.

Nhưng không gây phiền hà có khác gì hoàn toàn từ bỏ, Cố Cửu Tư thấy thật khổ sở.

Hắn nhìn Liễu Ngọc Như đang rời đi, rốt cuộc nhịn không được mà cất tiếng gọi, “Ngọc Như.”

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Liễu Ngọc Như dừng bước, Cố Cửu Tư thì thào, “Nàng chẳng hề nhắc đến việc ban nãy.”

Liễu Ngọc Như im lặng, nàng đưa lưng về phía Cố Cửu Tư. Chu Diệp, Diệp Thế An, và Thẩm Minh thoáng nhìn bọn họ, ba người ngượng ngùng đi ra ngoài trước.

Khi tất cả mọi người đã rời khỏi đây, Cố Cửu Tư mới lên tiếng, “Nàng thế này khiến ta cảm thấy hệt như trong lòng nàng không có ta.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn mím môi, nàng lưỡng lự giây lát rồi từ tốn nói, “Không phải trong lòng ta chẳng có chàng.”

“Nữ nhân khác tới trêu chọc ta mà nàng chẳng hỏi câu nào.”

Khóe môi Liễu Ngọc Như cong lên, nàng quay đầu lại cười tủm tỉm với người trong phòng giam, “Ta chỉ đơn thuần tin chàng thôi.”

Thấy Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, Liễu Ngọc Như dịu dàng nói, “Chàng mắng người thay ta thì ta vẫn là một cô nương nhã nhặn, cần gì phải hạ thấp giá trị bản thân?”

“Từ xưa đến giờ ta luôn nghĩ…” Liễu Ngọc Như nghiêng đầu như đang nghiêm túc tự ngẫm. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đúng vào độ tuổi rực rỡ nhất, hành động kia làm nó lộ ra vài phần đáng yêu. Cố Cửu Tư căng thẳng nhìn nàng rồi hắn thấy nàng quay đầu lại và nhẹ nhàng cười, “Những nữ nhân đấu đá nhau vì muốn đoạt nam nhân thật sự khó coi. Ta muốn mình tao nhã cả đời, chàng đừng mơ ta sẽ vì chàng mà đánh mất dáng vẻ này.”

Lời tác giả

Cố Cửu Tư: Kẻ nào đến thả thính đều bị ta mắng chạy cong đuôi, bà xã đại nhân không cần hao tổn tâm trí.

Chú thích

[1] Khúc này đang chửi nên anh không thèm gọi “ngài” nhé. Xưng hô sẽ thay đổi tùy hoàn cảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi