TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN


Ngoài cửa, ánh lửa càng lúc càng sáng rực. Tiếng ồn ào bên ngoài bị ngăn cách với bên trong như thể hai thế giới đối lập. Thế giới bên ngoài, rối ren hỗn loạn, thế giới bên trong, một mảnh yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có thị vệ vào hồi báo tình hình chiến trận mới nhất. Đến gần đây nhất, khi một thị vệ vào bẩm báo, thì Thái Hòa Môn đã lâm vào thế giằng co. Dân số thương vong rất lớn, máu chảy thành sông trước Thái Hòa Môn.
"Tam ca a tam ca." Cẩm Lân nặng nề nhắm mắt lại, chắp tay sau lưng đứng trong điện Long Tường, hắn mặc một thân hoàng bào sáng rực, nhưng trên người lại toát ra hơi thở chán nản.
"Có thể xuất cung gọi viện binh không?" Cẩm Lân hỏi thị vệ đang quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt thị vệ khổ sở, lắc đầu một cái: "Con đường xuất cung cũng đã bị người của Bình An hầu canh giữ, trừ phi bên ngoài nhận được tin tức, nếu không...rất khó xông ra. Dù sao bây giờ nhân thủ đều tập trung ở Thái Hòa Môn để bảo vệ rồi."
Cẩm Lân siết chặt tay sau lưng, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
Đúng vào lúc này, cửa điện Long Tường lại một lần nữa bị một đôi tay đẩy ra. Một giọng nói quen thuộc nhàn nhạt vang lên: "Vẫn chưa kết thúc."
Cẩm Lân bỗng ngẩng đầu, phát hiện hoàng tỷ mặc một thân hỉ phục màu đỏ của tân lang xuất hiện trước mặt mình. Hắn không dám tin mà nhìn không chớp mắt, nghẹn ngào kêu lên: "Hoàng tỷ!"
Cẩm Lân rất kinh ngạc. Không hiểu sao hoàng tỷ lại có thể xông qua tầng tầng binh sĩ rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
"Ừm." Vẻ mặt Cẩm Nhan bình tĩnh, chậm rãi bước vào cửa.
"Hoàng tỷ, làm sao tỷ vào cung được?" Cẩm Lân không nhịn được hỏi: "Bên ngoài...không phải đã bị tam ca phong tỏa rồi sao?"
"Ta biết." Cẩm Nhan gật đầu một cái giải thích: "Ở điện Vân Phượng, trong phòng của ta có một mật đạo, không biết hoàng thượng còn nhớ không?"
Cẩm Lân nghĩ đến lúc Ninh phi tự vận, hắn nhìn thấy hoàng tỷ bước ra từ trong bức tường, nhất thời hiểu rõ: "Thì ra mật thất kia có thể thông ra ngoài sao?"
Cẩm Nhan gật đầu một cái, khẳng định suy đoán của Cẩm Lân, đồng thời nói: "Ta đưa Thanh Nhược đi xong liền lập tức chạy đến đây. Không ngờ chuyện còn khó giải quyết hơn nhiều so với ta dự đoán. Tam ca đánh tới đâu rồi?"
"Thái Hòa Môn." Sắc mặt Cẩm Lân rất xấu, nói: "Bây giờ đang giằng co với cấm vệ, ta chỉ sợ...sẽ có viện binh."
"Đúng là có viện binh." Cẩm Nhan cất tiếng nói trong sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Cẩm Lân, "Tam ca còn tìm Thanh Liệt mượn binh."
"Thanh Liệt?" Cẩm Lân trợn to mắt: "Sao lại là Thanh Liệt, không phải hắn đang ở phía bắc phòng thủ biên quan, cùng giao chiến với quân Hồ sao?"
Cẩm Nhan nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Cẩm Lân: "Ngươi không nhận được tấu chương khẩn cấp từ biên quan sao? Hắn lén lút mang theo ba vạn tinh binh rời đi. Nếu theo như thời gian, bây giờ cũng đã gần đến Trường An rồi."
Cẩm Lân lập tức nghĩ đến quyển tấu chương bị trộm mất mà Vĩnh Hỉ vừa nhắc tới khi nãy, nhất thời phản ứng kịp, tức giận cực độ: "Thì ra Thất Chức lại cấu kết với tam ca!"
"Bây giờ tức giận cũng vô dụng, không bằng suy nghĩ đối sách." Cẩm Nhan mở miệng nói.
Cẩm Lân dằn xuống cơn phẫn nộ, nhưng vẫn có chút không hiểu, cau mày nói: "Nhưng tam ca làm sao có thể thuyết phục được Thanh Liệt? Thanh Liệt không phải là người có ác tâm."
Cẩm Nhan rũ mắt, dừng một chút, mới mở miệng: "Tất nhiên là vì ta."
Đầu Cẩm Lân giống như bị gõ một cái, như thể bị tạt một chậu nước lạnh, tỉnh ngộ lại.
Đúng rồi. Mình đã biết Thanh Liệt ái mộ hoàng tỷ từ lâu. Điều này vốn dĩ cũng không có gì, có điều hoàng tỷ lại cùng muội muội của Thanh Liệt yêu nhau. Đối với một người cố chấp như Thanh Liệt mà nói, có lẽ rất khó có thể chấp nhận, thậm chí là ghi hận trong lòng. Người có ác ý sẽ lợi dụng cơ hội này, thừa dịp hắn đang trong cơn nóng giận, giựt giây hắn làm ra chuyện như vậy, cũng là điều có thể xảy ra. Dù sao, tình yêu là mù quáng nhất.
Nghĩ đến điều này, Cẩm Lân càng cảm thấy vô vọng. Cả khuôn mặt đều gần như nhăn lại: "Vậy hoàng tỷ, làm sao bây giờ? Cấm vệ không quá năm vạn, chống lại quân phản loạn của tam ca còn được mấy phần phần thắng. Nếu viện binh của Thanh Liệt đến, sợ là..."
"Ta biết." Cẩm Nhan gật đầu một cái: "Ta đã sai Tử Lôi đi tìm Thanh Liệt, dự định để Tử Lôi thuyết phục hắn. Dù sao Thanh Liệt cũng không phải là muốn làm phản thật, chỉ là nhất thời đầu óc mê muội, lại bị kẻ gian xúi giục."
"Ừm, chỉ mong vậy." Cẩm Lân thở phào nhẹ nhõm.
"Chuyện không đơn giản như vậy." Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn Cẩm Lân nói: "Ngươi có biết tam ca có bao nhiêu binh lực không?"
"Nghe nói...đội tiền phong là ba vạn." Cẩm Lân bị Cẩm Nhan hỏi như vậy, trả lời có chút không xác định.
Cẩm Nhan chậm rãi lắc đầu một cái.
"Cũng là năm vạn." Cẩm Nhan nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hơn nữa, lúc ta tới đây, ta liền biết được Thẩm Liên Thành bỏ thuốc trong tiệc cưới, khống chế người trong bữa tiệc, từ đó uy hiếp thống lĩnh cấm vệ lấy được bản vẽ của hoàng cung, đánh lén cấm vệ quân, cho nên ngay từ lúc bắt đầu chúng ta đã yếu thế."
"Sao có thể như vậy!" Cẩm Lân không nghĩ tới Thẩm Liên Thành lại sẽ bỏ thuốc ngay trong tiệc cưới của mình, "Nói như vậy, hôn sự tối nay cũng là nằm trong kế hoạch của hắn?"
"Ừm. Có điều, tình hình cụ thể ta vẫn chưa nắm rõ lắm. Ta đến đây quá vội vàng, chỉ đại khái biết được những thứ này." Cẩm Nhan mở miệng trấn an Cẩm Lân: "Ngươi cũng không cần quá khẩn trương. Chưa tới cuối cùng, cũng còn chưa phân định thắng bại."
Cẩm Lân cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu một cái.
Trong lúc đang nói chuyện, một thị vệ cả người đầy máu chạy vào, quỳ gối trước mặt hai người.
"Thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng. Thái Hòa Môn...thất thủ." Dứt lời, thị vệ cúi đầu xuống thật thấp.
Cẩm Lân cắn môi, cố hết sức hướng thị vệ phất phất tay cho hắn lui ra ngoài.
Phía ngoài, tiếng chém giết càng lúc càng đến gần.
Vĩnh Hỉ đứng bên cạnh không nhịn được mở miệng lần nữa: "Hoàng thượng, công chúa, thừa dịp bây giờ trốn trước đi."
Mặt Cẩm Lân cứng đờ, chậm rãi lắc đầu một cái.
"Đã không còn kịp rồi." Cẩm Nhan nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói.
Ánh lửa thiêu đỏ nửa bầu trời, đem bóng đêm nhuộm đến đỏ rực. Mà dưới vùng trời kia, ánh lửa đã loáng thoáng đến gần điện Long Tường.
"Ha ha. Đúng là không kịp." Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, trong bóng đêm dần dần hiện ra khuôn mặt.
Chính là Thẩm Liên Thành.
"Là ngươi!" Cẩm Lân trừng mắt nhìn.
"Chính là Liên Thành." Khóe môi Thẩm Liên Thành mang ý cười, bước vào cửa. Đi cùng vào cửa còn có hơn mười thủ hạ ở sau lưng hắn.
Cẩm Lân theo bản năng nhìn nhìn ngoài cửa, đoán xem Thẩm Liên Thành làm sao lại vào được điện Long Tường. Thẩm Liên Thành tựa như hiểu thấu nghi vấn của Cẩm Lân, cười nói: "Hoàng thượng đã quên ngươi đã triệu ta vào hoàng cung rồi sao?" Dừng một chút, ý cười trên mặt càng lúc càng nồng: "Về phần mấy thị vệ canh giữ trước điện Long Tường, dĩ nhiên lúc này đã đi gặp diêm vương hết rồi. Không lẽ hoàng thượng cho rằng công lực của ta thật không bằng Thanh Liệt chứ? Ta chỉ là không thèm so đo cùng hắn mà thôi."
"Ồ? Cái này cũng không hẳn." Cẩm Nhan đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: "Tuy ngươi giấu giếm thực lực, nhưng có thắng được Thanh Liệt hay không, thì cũng còn phải xem lại. Hôm nay, người giúp các ngươi chẳng phải là hắn sao?"
Thẩm Liên Thành nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Hắn chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi, nếu không cũng sẽ không bị sai khiến chạy tới giúp chúng ta. Nhưng nói gì thì nói, vẫn là phải đa tạ sự trợ giúp của công chúa, nếu không phải chuyện của ngươi và Nhược nhi, chúng ta quả thật không mời nổi hắn đây." Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Đây chẳng phải là chuyện trong dự liệu của ngươi hay sao, cần gì cám ơn ta." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói.
Thẩm Liên Thành cười ngạo nghễ, bước về phía Cẩm Nhan, vừa đi vừa nói: "Công chúa si tình, Liên Thành kinh sợ a. Biết rõ tiệc cưới là một cái bẫy, nhưng vẫn nhảy vào. Hôm nay lâm vào cục diện như vậy, ngươi có thần thông quảng đại như thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng phải thúc thủ vô sách thôi."
Dứt lời, hắn đã đi tới trước mặt Cẩm Nhan, cười đến vô tội, vươn ngón tay lướt nhẹ qua cổ Cẩm Nhan: "A, cái cổ mảnh khảnh này, trước kia chưa thể bẻ gãy được, cũng không đến nỗi quá đáng tiếc, trái lại cũng không làm lãng phí kế hoạch của ta."
Cẩm Nhan nghe vậy con ngươi bỗng dưng co rút lại: "Lúc ở Tô Châu, người đeo mặt nạ bắt cóc Nhược nhi để dụ ta đến quả nhiên là ngươi."
"Ha ha." Ngón tay của Thẩm Liên Thành chậm rãi siết chặt cằm của Cẩm Nhan, "Bây giờ ngươi biết, cũng xem như là chết không hối tiếc."
Sắc mặt Cẩm Nhan vẫn điềm tĩnh, tựa như người đang bị siết cằm không phải là mình.
Cẩm Lân nhìn thấy Thẩm Liên Thành động tay, gấp đến mức muốn xông lên. Có điều, hắn chưa kịp hành động, thì Vĩnh Hỉ vẫn luôn trầm mặc ở một bên đột nhiên lao về phía Thẩm Liên Thành nhanh như một tên bắn.
Tuy Thẩm Liên Thành khống chế Cẩm Nhan, nhưng vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh. Giờ phút này thấy đối phương lấy hết tốc lực vọt tới, hắn vung tay phải, hung hăng ném Cẩm Nhan sang một bên, đồng thời lui về phía sau, cố gắng lùi vào trong vòng vây của thủ hạ.
Đúng vào lúc này, Cẩm Nhan bỗng vỗ tay một cái, ngoài cửa lập tức xuất hiện mười tên ám vệ, trong nháy mắt liền cùng thủ hạ của Thẩm Liên Thành đấu với nhau.
Trong lúc nhất thời, mấy người đều quấn chung một chỗ, chỉ còn lại hai người là Cẩm Nhan và Cẩm Lân đứng ở một bên.
"Thẩm Liên Thành, ngươi cũng quá xem thường ta rồi. Ngươi thử vận công đến huyệt Dũng Tuyền xem có cảm giác đau nhói hay không." Nhìn thấy Thẩm Liên Thành một kiếm bức lui Vĩnh Hỉ, Cẩm Nhan lên tiếng nói.
Thẩm Liên Thành nghe vậy mặt lập tức biến sắc, thừa dịp đá văng Vĩnh Hỉ, liền thử vận công. Quả nhiên, cảm giác rã rời cùng đau nhói đồng thời kéo tới, chân hắn bủn rủn, lảo đảo một cái.
"Ngươi hạ độc khi nào!" Thẩm Liên Thành hướng Cẩm Nhan phẫn nộ nói.
"Dĩ nhiên cũng là trong tiệc cưới của ngươi." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói.
Thẩm Liên Thành hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác vô lực trên chân, hắn tức giận ngút trời, một chưởng đánh bay Vĩnh Hỉ, vận đủ lực hướng Cẩm Nhan đánh tới!
Cẩm Nhan nghiêng người sang một bên, khó khăn lắm mới né kịp bàn tay đánh về phía đỉnh đầu của mình, nhưng vẫn bị một chưởng vào vai trái, cả người bay thẳng về phía sau, đụng vào tường, khạc ra một ngụm máu!
"Hoàng tỷ!" Cẩm Lân thấy vậy, lo lắng chạy tới.
Thẩm Liên Thành đánh xong một chưởng này, khí lực toàn thân như nước thủy triều rút đi, đôi mắt đỏ như máu, cầm lên thanh kiếm vừa rơi trên mặt đất, không chút lưu tình cắt một đường trên chân của mình.
Máu tuôn như suối, làm một thân áo đỏ càng nhiễm đỏ hơn.
Sau đó, hắn căm hận nhìn về Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan nhìn chân của Thẩm Liên Thành, trong mắt thoáng qua một tia lo âu, không chút biến sắc đẩy Cẩm Lân ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, cùng hắn đối diện.
Hai người mặc hỉ bào giống nhau. Đội nón cũng giống nhau. Cả hai chỉ đứng cách nhau mấy bước chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trong phút chốc, khí lực trên người Thẩm Liên Thành tụ lại lần nữa, hắn lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Hôm nay, ta chính là đem mệnh giao phó ở đây, cũng nhất định phải cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Dứt lời, cả người vồ tới như một con báo săn.
Trong nháy mắt khi Thẩm Liên Thành vừa động, Cẩm Nhan liền vội vàng đẩy Cẩm Lân ra, còn nàng thì lợi dụng lực đẩy này, ngã xuống bên cạnh.
Kiếm của Thẩm Liên Thành ghim vào trên tường, cắt đứt mấy sợi tóc chưa kịp rủ xuống của Cẩm Nhan. Thấy nàng tránh qua bên cạnh, hắn hừ một tiếng, liền theo thế đâm kiếm về phía Cẩm Nhan lần nữa.
Cẩm Nhan vừa ngã xuống đất, liền theo bản năng lăn hai vòng sang bên cạnh, đúng lúc tránh được mũi kiếm kia. Có điều, động tác của Thẩm Liên Thành quá nhanh, nên nàng vẫn bị chém vào cánh tay. Hỉ bào màu đỏ bị chém rách một đường.
Thẩm Liên Thành vẫn không chịu buông tha. Vĩnh Hỉ bò dậy lần nũa cố hết sức xông về phía hắn.
Chân Thẩm Liên Thành mất lực bị Vĩnh Hỉ xô vào tường, cùng lúc đó, hắn giơ kiếm lên đâm xuyên qua bụng Vĩnh Hỉ.
Vĩnh Hỉ vẫn liều chết ôm chặt Thẩm Liên Thành, máu trên người dọc theo kiếm chậm rãi nhỏ xuống đất, không lâu lắm liền nhuộm đỏ mặt đất.
"Vĩnh Hỉ!"
Cẩm Lân ở một bên nhìn thấy, hai mắt trừng trừng.     

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi