TRƯỜNG PHƯỢNG KHUYNH NHAN

           
Trận mưa này cũng không lâu lắm.
Nhưng đối với hai người mà nói, nó dài như cả một đời.
Cả hai yên tĩnh ôm nhau trong cơn mưa tầm tã, lâu đến sắp hóa thành đá. Mặc dù cả người ướt sũng nhưng vẫn cảm thấy sự ấm áp thấm vào da thịt lẫn nhau.
Khi hai người trở lại điện Vân Phượng, trời đã hoàn toàn tạnh mưa. Một khắc trước, mây đen còn giăng đầy bầu trời nhưng rồi lại tiêu tán trong chớp mắt, bầu trời trở nên trong vắt, ngoảnh nhìn lại khắp nơi đã sáng ngời một mảng. Những đám mây trắng tinh tựa như những bông tuyết, ngay cả không khí cũng trở nên thấm lạnh ẩm ướt.
Xích Điện vẫn kiên trì chờ ở trước điện Vân Phượng, nhìn thấy thân ảnh của hai người, vội vàng chạy lên phía trước.
"Công chúa."
Cẩm Nhan nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Xích Điện, cười nói: "Không sao, có điều bị ướt một chút, giúp ta và Thanh cô nương chuẩn bị chút y phục và canh gừng. Nước trong ngọc trì đã đun nóng chưa?"
"Dạ. Đã nóng rất lâu rồi, trong khoảng một canh giờ sẽ không bị nguội." Xích Điện khai báo rõ ràng.
"Rất tốt. Chúng ta đi trước."
Tiếng nói của Cẩm Nhan vừa dứt, Thanh Nhược đã hắt hơi một cái.
Cẩm Nhan đưa tay nắm thật chặt bạch cừu khoác sau lưng Thanh Nhược, nửa ôm nàng bước về hướng ngọc trì.
Đợi đến ngọc trì, Cẩm Nhan giúp Thanh Nhược cởi bạch cừu, mới nói: "Nên  đi tắm trước, để tránh bị bệnh."
Nhưng Thanh Nhược lại không có bất kỳ động tác nào, do dự một lúc mới mở miệng: "Vậy, vậy ngươi thì sao?"
Cẩm Nhan nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về Thanh Nhược, khóe môi bỗng mang nụ cười bí hiểm: "Nhược nhi cảm thấy thế nào?"
Không biết sao Thanh Nhược lại nhớ đến chuyện lúc hai người lần đầu gặp mặt, nàng bị trêu chọc rơi xuống ngọc trì, lại bị người trước mặt đùa giỡn kéo xiêm áo, trên mặt có chút hơi nóng lên.
"Tắm chung thôi." Ý cười bên môi của Cẩm Nhan càng sâu.
Đôi môi Thanh Nhược giật giật, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào. Nhìn y phục ướt sũng của Cẩm Nhan, nàng cũng không thể nói ra được lời gì. Tình hình trước mắt, quả thật chỉ có mau chóng tắm rửa mới là thượng sách.
Tất nhiên Cẩm Nhan biết được suy nghĩ trong lòng Thanh Nhược, tự mình bắt đầu cởi y phục.
Tuy hai người đã thẳng thắn với nhau, nhưng Thanh Nhược vẫn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, nhận rõ tình huống trước mắt, nàng chẳng thể làm gì khác hơn là xoay người đưa lưng về phía Cẩm Nhan mà cởi y phục, cũng không biết là do mong đợi hay do lúng túng mà nhịp tim lại đập không ngừng, tóm lại là rối như tơ vò.
Bởi vì Thanh Nhược có chuyện trong lòng, động tác hơi chậm một chút. Vừa cởi y phục xong, sau lưng đã truyền tới tiếng nước.
Thanh Nhược không dám quay đầu lại, nghiêng người bước xuống ngọc trì.
Một tiếng cười khẽ vang lên ở phía sau.
Thanh Nhược nghe được tiếng cười ấy, không hiểu sao thân thể lại run lên, núp ở cạnh ao có chút không biết làm sao.
Một bàn tay đặt lên sống lưng trơn bóng của Thanh Nhược.
"Hình như Cẩm Nhan còn thiếu Nhược nhi một lần hầu tắm, không biết Nhược nhi còn nhớ không?" Giọng nói của Cẩm Nhan nhàn nhạt vang lên, lại thấp thoáng cảm nhận được tâm tình vui thích của đối phương.
Thanh Nhược lắc đầu một cái, trong giọng nói lộ rõ sự khẩn trương: "Không...không nhớ rõ."
"Nhược nhi thật sự đã quên sao?" Cẩm Nhan chậm rãi nói, ngón tay lại vẽ vòng vòng trên lưng Thanh Nhược.
Thanh Nhược cảm giác thân thể của mình đều bị nước ngâm đến có chút hơi nóng lên, trên lưng lại rất nhột, nhưng lại không dám xoay người nhìn Cẩm Nhan, đành phải lên tiếng ngăn cản: "Cẩm Nhan, đừng làm như vậy nữa. Mau mau...mau mau tắm cho xong, đừng......"
Lời còn chưa dứt, một thân thể mềm mại đã dán lên lưng Thanh Nhược, cùng lúc đó, một đôi tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng.
Thân thể Thanh Nhược run lên, lời đang nói khi nãy cũng biến mất tăm.
Hơi thở nóng rực của Cẩm Nhan phả vào vành tai của Thanh Nhược.
"Nhược nhi. Có từng muốn ta?"
Lúc đầu Thanh Nhược còn cảm thấy nghi hoặc, nhưng theo bàn tay đang từ eo chậm rãi dời xuống phía dưới của người kia, nàng tựa như "đề hồ quán đỉnh" mà chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói này, mặt lập tức đỏ bừng, thân thể nhất thời trở nên bủn rủn trong ngực Cẩm Nhan, không biết làm sao để tiếp lời.
[Đề hồ quán đỉnh: đề hồ rưới lên đỉnh đầu, là một thuật ngữ trong Phật học. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.]
Tay phải của Cẩm Nhan rất nhanh chạm đến bắp đùi của Thanh Nhược, chậm rãi vuốt ve. Tay trái lại dời đến trước ngực Thanh Nhược.
Hơi thở của Thanh Nhược rất nhanh trở nên hổn hển, thân thể căng thẳng đến mức căng cứng. Mặc dù đã trải qua mấy lần tình sự, nhưng từ nhỏ sống trong lễ giáo nên đối với những chuyện này nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
"Nhược nhi. Thả lỏng một chút, không cần khẩn trương."
Cẩm Nhan nhẹ giọng an ủi, đồng thời cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu vai của Thanh Nhược, rồi lại chậm rãi từ cổ hôn tới phần lưng trắng nõn của nàng.
Thanh Nhược có chút đứng không vững, cảm giác như sắp bị trượt xuống nước, nàng vội vàng lấy tay vịn lên thành hồ, để cho bản thân không đến mức bị trượt xuống sặc mấy ngụm nước, nếu là như vậy, quả thật rất xấu hổ.
Tay phải của Cẩm Nhan từ bắp đùi của Thanh Nhược chuyển đến giữa hai chân của nàng, nhưng lại không vội đi vào, mà lại trêu chọc ở bên ngoài; viên thù du kia bởi vì bị tay trái kích thích mà đứng lên, được Cẩm Nhan chăm sóc rất tốt.
Thanh Nhược cảm thấy ngực của mình căng đến khó chịu, nhưng thân thể lại vô cùng trống rỗng, hai loại cảm giác mâu thuẫn này cứ đan xen vào nhau, khiến nàng không nhịn được muốn kêu thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí áp chế lại. Nàng cảm giác bụng dưới nóng như thiêu như đốt, cùng với có nước chảy ra ồ ạt từ trong thân thể. Theo động tác trên tay phải của Cẩm Nhan, dòng nước ấm áp thỉnh thoảng chảy qua chỗ mẫn cảm của nàng, mang theo một trận run rẩy. Nàng cảm thấy bản thân giống như một khối bột trong tay Cẩm Nhan, mặc cho nàng nhào nặn, xoa nắn mà không thể làm ra bất kỳ một sự phản kháng nào.
Cẩm Nhan cảm giác được sự biến hóa trong thân thể Thanh Nhược, môi lại dời về bên tai Thanh Nhược, cố ý khẽ chạm vào vành tai xinh xắn của nàng, dụ dỗ nói: "Nhược nhi, muốn sao?"
Thanh Nhược nhắm hai mắt thật chặt, thở hổn hển, mặt đỏ đến mức dường như có thể bấm ra máu.
Ngón tay phải của Cẩm Nhan theo nước chảy chậm rãi tiến vào, nhưng lại không tiến sâu, mà lặp lại câu hỏi lần nữa: "Muốn sao? Nói cho ta biết, Nhược nhi."
Thân thể Thanh Nhược run rẩy kịch liệt, cố gắng kiềm chế xung động muốn khụy xuống, tay dùng sức vịn lấy thành hồ.
Thanh nhược khẽ đáp lời, nhưng nhỏ đến mức khó mà nghe được.
Lời vừa xuất khẩu, ngón tay của Cẩm Nhan cũng đồng thời theo cửa động đã quá ẩm ướt kia linh hoạt chui vào, động tác cũng bắt đầu trở nên tùy ý.
Thanh Nhược bị đè trên thành hồ, thân thể nóng hổi cùng thành hồ lạnh như băng kia tạo nên sự chênh lệch rõ ràng, kích thích các lỗ chân lông trên người nàng nở ra.
Dưới người, dòng nước và ngón tay thon dài của người kia cùng nhau tiến vào cơ thể mình, sau đó lui ra, rồi lại tiến vào, rồi lại lui ra, tựa như từng đợt sóng vỗ vào thân thể. Sau lưng cơ thể mềm mại kia dựa sát vào mình, có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương một cách rõ ràng.
Dưới sự kích thích này, Thanh Nhược rất nhanh lên đỉnh, vô lực nằm trên thành hồ.
Lúc này Cẩm Nhan mới xoay người Thanh Nhược lại.
Từ lúc xuống hồ đến giờ, lần đầu tiên Thanh Nhược đối mặt với Cẩm Nhan. Nước vừa đến xương quai xanh của đối phương, lộ ra đầu vai mượt mà cùng chiếc cổ thon dài. Đuôi tóc ướt sũng rủ xuống dính trên chiếc cằm thon nhọn, lúc này trên gương mặt lạnh lùng ấy cũng thấm đầy dục vọng, hơi ửng đỏ. Ánh mắt thâm thúy mà vui vẻ.
Ngay lúc Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan, khóe môi người trước mặt rất nhanh thoáng qua ý cười ranh mãnh, sau đó ép xuống.
Đôi môi được làn nước xoa dịu đến căng mọng ẩm ướt, dán hợp vào nhau. Môi lưỡi quấn quýt như keo như sơn không muốn chia lìa. Chiếc lưỡi thơm tho của Cẩm Nhan lướt qua hàm răng của Thanh Nhược, lại dẫn dắt lưỡi của Thanh Nhược xuất động, sau đó ngậm lấy đầu lưỡi của nàng, hút duyện cuốn lấy.
Thanh Nhược ngây ngô phối hợp với Cẩm Nhan, vẻ mặt có chút mê loạn.
Thân thể cả hai dán chặt vào nhau. Bụng dưới của Thanh Nhược lại có chút nóng rực, cùng lúc đó nàng có thể cảm nhận được một nơi khác cũng nóng rực như vậy dán lên người nàng.
Chẳng biết từ lúc nào, thân thể hai người đã bắt đầu ma sát vào nhau. Tựa như hai con bạch xà quấn chặt lấy nhau.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một giọng nói trong trẻo.
"Công chúa, quần áo đã hông khô, có thể đưa vào không?"
Thanh Nhược hoảng sợ lập tức mở mắt ra, đưa tay hơi đẩy ra Cẩm Nhan. Lúc này môi của hai người mới tách ra.
Nhưng Cẩm Nhan vẫn không ngừng động tác trên tay.
"Xích Điện tới."
Thanh Nhược kiềm nén tiếng rên rỉ sắp phát ra khỏi miệng, đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Cẩm Nhan hơi nhíu mày: "Ta biết."
"Ngươi, vậy ngươi còn không chịu ngừng tay!" Thanh Nhược gấp đến mức đè lại động tác trên tay phải của Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan mặc cho nàng đè tay xuống, nhưng vẫn không rút ra, vẫn dừng lại bên trong cơ thể của nàng, đột nhiên cao giọng nói với Xích Điện ở ngoài cửa: "Cứ đưa vào đi. Đặt ở bên ngoài bình phong là được."
Ngoài cửa, Xích Điện đáp một tiếng.
Cẩm Nhan hướng Thanh Nhược cười, cùng lúc đó thân thể lại đem Thanh Nhược đè chặt vào thành hồ, động tác trên tay tăng nhanh lần nữa.
"Nhớ, không nên để Xích Điện nghe được. Dạy hư tiểu hài tử thì không tốt."
Giọng nói hơi mang ý trêu chọc của Cẩm Nhan nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Thanh Nhược.
Thanh Nhược cắn môi dưới, kềm chế bão táp đột nhiên kéo đến bên trong thân thể, đồng thời tận lực tập trung chút tinh lực còn sót lại để lắng nghe tiếng động khi Xích Điện mở cửa đi vào.
"Công chúa, quần áo đã đặt xong, còn chuyện gì căn dặn nữa không?"
Trong lòng Thanh Nhược càng lúc càng khẩn trương, cảm giác thân thể càng lúc càng nhạy cảm, dẫn đến Cẩm Nhan cũng có thể cảm nhận được ngón tay của mình bị thít chặt.
"Công chúa?" Giọng nói mang theo nghi hoặc của Xích Điện ở bên ngoài bình phong vang lên.
Thanh Nhược thấy Cẩm Nhan không trả lời, gấp đến độ trợn mắt nhìn nàng một cái.
Lúc này Cẩm Nhan mới mở miệng: "Không còn gì nữa. Ngươi cứ lui ra ngoài đi."
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, tinh thần của Thanh Nhược liền buông lỏng, trong nháy mắt thân thể cũng xụi lơ theo, vô lực ngã trên đầu vai của Cẩm Nhan. Càng nghĩ càng cảm thấy người kia thật quá đáng hận, nàng quyết định trừng phạt bằng cách cắn một cái trên vai của Cẩm Nhan.
Tiếng cười khẽ của Cẩm Nhan vang lên, tan vào hơi nước.
[editor]: cái chương này thiệt làm ta quá mất sức đi ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi