TRƯỞNG THÔN LÀ ĐÓA KIỀU HOA

Nói cho cùng, hôn sự của nàng và Hàn Dịch, từ đầu tới cuối chẳng qua cũng chỉ là một sự kiện quạ đen mà thôi. Mà tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ mối hoài xuân của thiếu nữ Thẩm Trại Hoa.

Trong lòng của mỗi người thiếu nữ, đều sẽ có một bức họa hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ, về phu quân tương lai của mình. Có thiếu nữ cất giấu hình ảnh thư sinh phong lưu, có thiếu nữ lại cất giấu một thiếu niên với nụ cười tỏa nắng ấm áp như mùa xuân. Mà lúc đó  thiếu nữ Thẩm Trại Hoa, vẫn kiên định cho là, vị hôn phu tương lai của mình nhất định là một nhân vật oai hùng giống như Tiết Đinh Sơn.

Mà mình, chính là Đậu Tiên Đồng ngồi chờ ở núi Kỳ Bàn.

Vậy mà năm qua năm, có vô số người đi đường đi ngang qua núi Kim Ngân, nhưng lại chẳng hề có Tiết Đinh Sơn nào xuất hiện. Cho đến ngày Hàn Dịch cùng một tiểu đội nhân mã hộ tống lương thảo đi vào trong thành, ngang qua chỗ bọn họ.

Ngày đó ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, Hoàng Lịch nói thích hợp để xuất hành, thích hợp để cưới gả.

Ngày đó Nhị Đương Gia Đồi Giản sáng sớm đã lên ngay trấn trên tìm thợ rèn. Không có Đồi Giản dẫn đầu, Thẩm Trại Hoa vốn định ở trong trại leo cây, móc móc tổ chim giết thời gian, nhưng lại bị các huynh đệ cứng rắn kéo xuống núi: "Chúng ta là thổ phỉ, thổ phỉ, đường đường là một trại chủ lại cứ ngày ngày dẫn các huynh đệ đi móc tổ chim làm cái quỷ gì! Có thể tôn trọng đám giặc cướp chúng ta một chút hay không!"

Thẩm Trại Hoa không cưỡng được đạo đức nghề nghiệp đang dấy lên trong lòng bọn họ, không thể làm gì khác hơn là đồng loạt xuống núi, ai ngờ nằm ở trong bụi cỏ nửa buổi, ngay cả một mống khách qua đường cũng không thấy, chỉ có tiếp xúc thân mật với mấy con giun con dế mà thôi. Đến khi không kiên nhẫn được nữa, Thẩm Trại Hoa mới thấp giọng nói với Nhị Cẩu Tử cũng đang nằm trong tư thế giống y chang mình rằng: "Chúng ta trở về đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi!".

Nhị Cẩu Tử tặng cho nàng một ánh mắt với hàm ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm mặt đường: "Chờ một chút, chờ một chút, Lão đại à, ngươi có biết cái gì gọi là dục tốc bất đạt hay không, thổ phỉ như chúng ta, phải rèn được tính kiên nhẫn, thì mới có thể đợi được bạc tới cửa chứ!".

Thẩm Trại Hoa ấn ấn cái bụng xẹp lép, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chúng ta trở về ăn một bữa cơm, sau đó lại xuống lần nữa?".

Lúc này Nhị Cẩu Tử ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn nàng nữa, nghiêm trang nói: "Lão đại, không phải là ta khinh thường ngươi đâu! Nhưng ngươi thử nghĩ xem, ở  trong trại này, người nào chơi bời lêu lổng nhất? Là ngươi đấy! Người nào một ngày ăn nhiều nhất? Là ngươi chứ còn ai! Ai là chủ nhân của cái trại này? Là ngươi đúng không! Nhưng ngươi thử nhìn lại mình mà xem, nào có tí dáng vẻ của một trại chủ nào? Trong trại chúng ta, nếu không có Nhị đương gia ở đây, khẳng định đã sớm bị trại khác nuốt mất rồi. Lão đại ngươi có thể đứng đắn nghiêm túc một chút được không? Mặc dù này trại là Lão trại chủ để lại cho ngươi, nhưng ngươi cũng không thể phá của như vậy chứ! Ta nói này, ngươi mà cứ mãi như vậy thì cái ghế trại chủ này rất có thể sẽ đổi tên thành Nhị đương gia đấy!".

Thẩm Trại Hoa đang muốn đáp lại rằng "Đồi Giản sẽ không soán vị đâu" thì lại thấy Nhị Cẩu Tử nói: "Ta đang rất nghiêm túc đấy! Ngươi phải biết, Thủy Năng kia ngòai nấu cháo, còn có thể làm được gì?"

Thẩm Trại Hoa lập tức tiếp lời: "Còn có thể chưng gạo nấu cơm?"

Mặt Nhị Cẩu Tử tỏ vẻ không có thuốc nào cứu được nữa nhìn nàng, rồi yên lặng nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt đường. Đúng lúc nghĩ đến việc Nhị đương gia chắc chắn soán vị rồi! Trại chủ như vậy, thật sự là không được, không được!

Đầu đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Nhị Cẩu Tử lay lay Thẩm Trại Hoa đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh: "Tới rồi!".

Tiếng vó ngựa cách chỗ ẩn thân của đám người bọn họ rất gần. Khi Thẩm Trại Hoa thấy rõ người tới, liền hưng phấn khác thường, nói: "Lên! Ta sẽ chăm sóc tên ở giữa, còn lại các ngươi giải quyết."

Sau đó Nhị Cẩu Tử liền trơ mắt nhìn Thẩm Trại Hoa cực kỳ thuận tay rút thanh đao bên hông, rồi nhảy ra giữa đường, chỉ vào Hàn Dịch đang ngồi trên lưng ngựa: "Ngươi có nguyện ý trở về sơn trại cùng ta hay không?".

Ngựa của Hàn Dịch bị sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Trại Hoa dọa sợ liền dựng cả bốn vó lên, Hàn Dịch bất đắc dĩ, sau khi dùng lực giữ chặt dây cương liền tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Thẩm Trại Hoa nói: "Cô nương nói thế là có ý gì?"

Thẩm Trại Hoa thấy bộ dạng của người này thật tuấn tú, rất có kiên nhẫn mà lập lại một lần nữa: "Ta hỏi ngươi, có nguyện ý trở về Kim Ngân trại, làm tướng công ta hay không? Trại của chúng ta rất tốt, ăn no mặc ấm, người bên trong cũng đặc biệt tốt, ngươi nhất định sẽ thích!".

Rốt cuộc Hàn Dịch cũng hiểu cô nương trước mắt đang muốn nói gì, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay cười. Hắng giọng một cái, đáy lòng cẩn thận châm chước một phen, Hàn Dịch mới mở miệng nói: "Cô nương, chúng ta hiện đang đóng quân trong thành, chuyến này đi có chuyện quan trọng, kính xin cô nương giúp đỡ, để cho chúng ta thuận lợi quay về, được không?"

Thẩm Trại Hoa nhìn đám người Nhị Cẩu Tử đứng ở phía sau, chậm rãi đáp: "Ta đâu có nói không cho ngươi qua, chỉ cần ngươi theo ta lên núi thành thân là được rồi, chuyện này không mất bao nhiêu thời gian đâu!".

Hàn Dịch âm thầm đếm nhân mã của mình, vừa cẩn thận dò xét người trong Kim Ngân trại, tính toán xem phần thắng chừng bao nhiêu. Chuyến này hắn có trách nhiệm vận chuyển lương thảo từ phía dưới nộp lên về trong thành, nghĩ rằng khoảng cách không  xa lắm, lại nghe nói trên tuyến đường này rất an toàn, nhất thời sơ ý, không mang bao nhiêu nhân mã đi theo. Lần này chợt gặp gỡ đám người Thẩm Trại Hoa nhân số không tính là ít, lại không nhìn rõ thực lực ra sao, Hàn Dịch cũng không dám tùy ý hành động.

Đang muốn mở miệng thương thuyết một phen, thì người nào đó lại không bình tĩnh nổi, quay đầu nhỏ giọng nói với Nhị Cẩu Tử: "Không bằng chúng ta trực tiếp động thủ đi, hắn quá nhiều lời, ta ta cảm giác mình nói không lại hắn đâu!".

Nhị Cẩu Tử đã bị hành động bộc phát bất ngờ này của nàng chấn kinh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Lão đại cô nãi nãi của tôi ơi, ngươi còn hung hăng hơn cả bọn ta khi tranh giành phụ nữ nữa cơ đấy!"

Thẩm Trại Hoa lườm hắn ta một cái: "Dám gọi ta là cô nãi nãi hả, ta còn lâu mới có ngoại tôn xấu như ngươi vậy. Có điều ngươi nói đúng rồi, hôm nay ta rất muốn đoạt người này!"

Nhị Cẩu Tử muốn nói mà không thể thốt ra lời, nghi ngờ hỏi: "Ngươi cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mang người ta về núi? Không, không, không cần thương lượng với Nhị đương gia sao?"

Lời này vừa nói ra, Thẩm Trại Hoa cũng có chút chần chờ. Nàng không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có có chút sợ Nhị Đương Gia Đồi Giản trong miệng Nhị Cẩu Tử mà thôi. Đường đường một Đại đương gia Kim Ngân trại, sao lại phải sợ người đảm đương vai trò quân sư chứ? Nhưng có lẽ Thẩm Trại Hoa cũng hiểu, tất cả chuyện lớn nhỏ ở Kim Ngân trại này nếu không có Đồi Giản, khẳng định sẽ rất lộn xộn, đến lúc đó Đại đương gia như nàng làm gì còn chỗ đứng. Nhưng "Tiết Đinh Sơn" trước mắt này nàng đã chờ từ rất nhiều năm mới xuất hiện, nếu như hôm nay thả hắn ra, không biết lúc nào mới có thể gặp lại, chứ đừng nói đến việc thành thân.

Thẩm Trại Hoa muốn tăng thêm can đảm cho mình, dù sao hôm nay Đồi Giản không có ở đây, trước tiên nàng phải đoạt người trước đã, dù cho Đồi Giản có tức giận thế nào thì cũng là chuyện đã rồi. Nàng nâng đại đao lên, quay đầu lại nói với các huynh đệ sau lưng: "Trực tiếp lên! Ở giữa thì cứ để lại cho ta, còn lại các ngươi giải quyết! Nhớ đừng làm tổn thương người ta, nếu không về sau chung đụng sẽ rất khó coi! Đây là chuyện lớn cả đời của trại chủ ta, tất cả các ngươi nhớ phải thêm chút sức đấy!".

Nhị Cẩu Tử nhìn Thẩm Trại Hoa tay nắm chuôi đao, thân thể nghiêng về phía trước cũng sắp chạy ra ngoài, khẽ cắn răng, hô: "Trại chủ cũng đã lên tiếng rồi, chúng ta làm huynh đệ, nhất định phải giúp trại chủ giải quyết cho xong chuyện lớn cả đời này!".

Trong khi Nhị Cẩu Tử còn đang giương cao khẩu hiệu thì Thẩm Trại Hoa  đã nhấc đao vọt tới chỗ đám người Hàn Dịch, đám huynh đệ đứng ở phía sau  thấy thế, cũng hùng dũng vung vũ khí xông tới.

Thẩm Trại Hoa hành động bất ngờ, Hàn Dịch chưa kịp phản ứng thì đã thấy nàng vung đại đao lao đến trước mặt. Thời gian quá ngắn, hắn hoàn toàn bị động, nỗ lực tránh thoát đường đao, còn chưa đứng thẳng người, sống đao đã hung hăng bổ vào vai. Thẩm Trại Hoa trời sinh khí lực rất lớn, trong trại rất nhiều huynh đệ đều không phải là đối thủ của nàng, nhát đao này, dụng hết toàn lực, ép Hàn Dịch thiếu chút nữa quỳ một chân trên đất.

Trên bả vai thật sự rất đau, Hàn Dịch không khỏi hít vào một hơi lạnh. Thẩm Trại Hoa nghe thấy thế, lập tức ngừng động tác: "Ngươi đừng chống trả nữa, người mà ngươi mang theo cũng không nhiều lắm, đều sắp bị huynh đệ ta đánh chết rồi!".

Hàn Dịch nghe vậy, trong lòng quýnh lên, theo phương hướng Thẩm Trại Hoa chỉ liền quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn chưa phát hiện có bất kỳ thương vong nào, đang muốn quay đầu lại phản bác thì bỗng dưng thấy đau nhói, trước mắt tối xầm.

Trong lúc mơ hồ nghe Thẩm Trại Hoa lớn tiếng la: "Này, đừng đánh nữa, thủ lĩnh của các ngươi đã ở trong tay ta!".

******

Chờ đến lúc Hàn Dịch mở mắt ra, thì đã thấy mình bị trói gô ở trên giường.

Thẩm Trại Hoa đang ngồi bên cạnh bàn, buồn chán nghịch ly trà trong tay, ngẩng đầu thấy Hàn Dịch giùng giằng ngồi dậy, cười nhẹ nhàng rót chén nước đưa tới: "Ngươi có khát hay không, uống miếng nước đi đã!".

Hàn Dịch bị trói hơn nửa ngày, quả thật có chút khát, liền uống một hơi hết sạch, lúc này mới thoáng chậm lại, mở miệng hỏi: "Những binh lính đi theo ta vẫn tốt chứ?”.

Thẩm Trại Hoa để chén nước sang một bên: "Ngươi đừng lo lắng, không ai bị thương cả, bọn họ đang uống rượu ngoài kia với đám huynh đệ của ta!". Dứt lời, Thẩm Trại Hoa mở cửa sổ ra, đỡ Hàn Dịch xoay người.

Cửa sổ vừa mở, mùi rượu trong sân liền theo cơn gió bay đầy phòng, xen lẫn mùi thịt nồng nặc, còn có cả mùi khói pháo nữa. Người trong viện đều uống đỏ tới tận mang tai, có vài người thậm chí còn so quyền với người bên cạnh, vô cùng náo nhiệt. Hàn Dịch quan sát một phen, mới phát hiện ra mấy người bên mình đã sớm luân hãm vào từng vò, từng vò rượu, thịt ngon, kề vai sát cánh với đám người trong trại, khoác lác vung quyền, rất thân mật.

"Xem kìa, ta không lừa gạt ngươi chứ. Ta đã nói mà, con người của ta quả thực, chưa bao giờ lừa gạt người khác. Ta biết đánh nhau, ăn cũng không nhiều, ngươi cưới ta, khẳng định sẽ không thua thiệt!". Thẩm Trại Hoa nhân cơ hội bán mình.

Hàn Dịch nghe vậy, cổ họng như nghẹn lại, do dự nửa ngày, mới mở miệng: "Nhưng hôm nay chẳng phải ngươi đã gạt ta quay đầu lại, sau đó đánh ta ngất xỉu sao?".

Thẩm Trại Hoa: "...... Cái đó, cái đó, không phải là thể hiện sự cơ trí của ta hay sao?".

Như bị cảm giác mộng du ập tới, Hàn Dịch dùng sức lắc lắc đầu, miễn cưỡng để bản thân tỉnh táo một chút, âm thầm giật giật ngón tay, lại phát hiện bị trói quá chặt, có lẽ không thể tự thân vận động, liền quyết định xuống tay từ chỗ Thẩm Trại Hoa, gạt nàng thả mình ra. Vì vậy liền hắng giọng, cố ý dịu dàng, nói: "Tiếp xúc được đã lâu, không biết cô nương tên họ là gì. Ta tên là Hàn Dịch, người trong kinh, trước đây không lâu mới đến đây nhậm chức!".

Thẩm Trại Hoa gật đầu: "Ngươi tên là Hàn Dịch hả! Còn tên ta là Thẩm Trại Hoa, về sau chúng ta đã là phu thê, cứ trực tiếp gọi ta Trại Hoa là được!".

Hàn Dịch thấy nàng đã liệt mình vào vị trí hôn phu, đầu đau như búa bổ, hắn cẩn thận cân nhắc một phen, rồi nói: "Thẩm cô nương, là như vậy, hai người kết muốn kết thành phu thê thì phải danh chính ngôn thuận, theo lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, vấn danh hạ sính chờ sáu lễ, không thể thiếu một cái nào, nếu không người ta sẽ chế cười không công nhận mối hôn sự này đâu!".

Thẩm Trại Hoa chẳng hề để ý phất phất tay: "Thủ tục nhiều như vậy để làm gì, thật sự là làm người ta chán ghét vô cùng. Ta và ngươi lưỡng tình tương duyệt, liền thuận thế kết thành phu thê là được rồi, quản người khác nghĩ gì làm chi. Về phần những người buôn chuyện nhàm chán kia cứ đừng động tới là được, qua một thời gian ngắn sẽ tự động biến mất thôi!".

Hàn Dịch thở dài, muốn giơ tay xoa xoa gân xanh đang in hằn lên trán, nhưng hai tay lại bị trói không thể cử động. Vừa trầm trầm thở dài, vừa nói: "Trước không đề cập tiện chút nào!".

Trong lúc nói chuyện, Hàn Dịch cảm giác mình đầu của mình càng ngày càng trầm, ngay cả người trước mắt cũng có chút mơ hồ. Thẩm Trại Hoa thấy hắn lung la lung lay ngồi không vững, liền ngoác miệng cười cười: "Lập tức sẽ cởi trói cho ngươi, đừng vội!".

Thẩm Trại Hoa còn chưa cởi dây ra, Hàn Dịch đã hùng hục chạy trở về trên giường. Trước khi mắt hoàn toàn nhắm lại, trong lòng còn thầm phàn nàn: tại sao có thể có thể vừa đánh ngất vừa hạ thuốc mê người ta chứ!

Chờ Hàn Dịch tỉnh lại lần nữa thì đã là rạng sáng rồi, xoay xoay cổ tay nhức mỏi, Hàn Dịch đang muốn đứng dậy thì bỗng dưng bên cạnh lại vang lên giọng nói của Thẩm Trại Hoa: "Ngươi tỉnh rồi!".

Sau đó, lại thấy người nào đó dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ, ở bên cạnh ngồi dậy. Hàn Dịch nhìn Thẩm Trại Hoa chỉ mặc độc một chiếc váy trong mỏng manh, theo bản năng xốc chăn nhìn một chút, lại phát hiện mình cũng nằm trong tình trạng y như thế. trong lúc nhất thời đầu óc có chút lờ mờ phát giác ra, sửng sốt hồi lâu mới khó khăn mở miệng nói: "Chúng ta đây là..."

"Động phòng rồi. Trước kia nghe người ta nói, sau khi động phòng là gạo sống đã nấu thành cơm chín, ta nghĩ ngươi nhất định không đồng ý, không vui vẻ lấy ta, nên mới ra quyết định đột ngột này!".

Hàn Dịch rất bất đắc dĩ ấn ấn huyệt thái dương, hỏi: "Ai đã dạy ngươi cái gạo nấu thành cơm này vậy?"

Thẩm Trại Hoa rất hả hê đáp: "Con người của ta ấy mà, trời sinh đã khá cơ trí, trước đó nghe các huynh đệ trong trại nói rằng chỉ cần gạo sống nấu thành cơm chín với cô nương nào đó là có thể cưới người ta về trại rồi, vạn sự tự thông, cần gi phải ai dạy chứ!".

Hiện tại Hàn Dịch đã quyết định buông tha việc thảo luận đề tài “Gạo sống nấu thành cơm chín" này, đứng dậy mặc quần áo tử tế, ngồi ở bên cạnh bàn trầm tư một phen, rồi nói: "Ta và ngươi ván đã đóng thuyền, nên ta sẽ không phụ ngươi, từ nay ngươi chính là chính thê của Hàn Dịch ta. Ngươi dọn dẹp một chút, đi theo ta vào trong thành ở thôi!".

Thẩm Trại Hoa cũng nhanh chóng mặc quần áo tử tế, hỏi: "Đi luôn bây giờ á, vậy những huynh đệ trong trại thì làm thế nào?"

"Ngươi hỏi bọn họ thử xem, xem có bằng lòng đầu quân cho ta hay không? Một thời gian ngắn nữa Phong Quận sẽ tiến hành chiêu binh mãi mã, ta thấy bản lĩnh của mấy người kia không tệ, nếu không muốn ở lại đây thì ta sẽ tiến cử họ với Đô Úy ở đó. Thể nào hắn ta cũng nể mặt ta đôi phần an bài bọn họ vào trong quân doanh!".

Mắt Thẩm Trại Hoa bỗng sáng lên, đứng ở trước mặt Hàn Dịch hỏi: "Thật sao, ha ha ngươi thật tốt. Vậy ta phải đi thương lượng với Giản Đồi một phen. Cho ngươi biết nhé, Đồi Giản này vô cùng thông minh, mọi chuyện trong trại này đều qua tay hắn ta giải quyết hết!".

Mà lúc này người vừa đứng ở cửa trại cũng có chút bất ngờ không kịp phản ứng. Hắn cũng chỉ vì chuyện trấn trên làm chậm trễ, không thể không ngủ lại một tối, nhưng lại lo lắng cho Thẩm Trại Hoa hành sự hồ đồ, nên sáng sớm đã chạy về. Nhưng nghênh đón hắn, lại là xác pháo đỏ tươi, cùng với mùi rượu thịt lưu lại trong không khí.

Đây rõ ràng là cảnh tượng sau cuộc vui. Nhưng lại không giải thích được, chuyện vui của ai?

Mí mắt hắn không tự chủ giật giật liên tục không ngừng. Hắn rất muốn bắt một người đến hỏi cho ra nhẽ, nhưng canh giờ này, trong trại hoàn toàn yên tĩnh, mọi người vẫn còn đang ngủ say, trước tiên cần phải trở về phòng của mình, nghỉ ngơi một lát sau đó sẽ hỏi thăm Thẩm Trại Hoa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có điều không đợi mặt trời lên cao, Thẩm Trại Hoa đã mặt mũi hớn hở đẩy cửa phòng hắn ra, nụ cười trên mặt không hề che giấu: "Đồi Giản, ngươi trở về rồi sao, vừa hay ta có việc cần thương lượng với ngươi đây!".

"Chuyện gì? Ta mới vừa về, nhìn thấy khắp nơi đều là xác pháo đốt, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua ta không có ở đây, ngươi dẫn các huynh đệ làm gì rồi hả? Không phải là bắt cô nương nhà nào đó về trại đấy chứ?". Đồi Giản càng nghĩ càng thấy rất có thể, đầu mơ hồ đau đau.

Đời này, có thể cũng chỉ có người trước mắt mới có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện đi dọn dẹp cục diện rối rắm tuy bất đắc dĩ, nhưng lại không hề bất mãn.

Vậy mà Thẩm Trại Hoa lại không hề nguỵ biện như trước đây, chỉ đỏ mặt, cười tươi như hoa nói: "Không phải cô nương, không phải cô nương!". Đồi Giản đang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Là một nam nhân! Ta đoạt hắn về đây, đã cùng hắn gạo sống nấu thành cơm chín. Hiện tại hắn đã là tướng công của ta rồi, ha ha he he!".

Đột nhiên hắn cảm thấy như bị một cái chuông lớn hung hăng gõ mạnh vào đầu, trong lúc nhất thời bên tai chỉ còn lại âm thanh ong ong, đầu váng mắt hoa, trong lòng sôi trào dữ dội, ngay cả Thẩm Trại Hoa nói gì đều nghe không rõ. Hắn nỗ lực phất phất tay, vào nhà rót cho mình chén nước, rồi uống ừng ực, lúc này lòng mới thoáng chậm rãi một chút.

Thẩm Trại Hoa thấy hắn sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, cũng không nói nữa, theo vào phòng, đợi đến khi người nào đó uống nước xong, mới thận trọng ngồi ở bên cạnh, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải hai ngày nay bôn ba nên quá mệt mỏi hay không?".

Đồi Giản há mồm muốn chất vấn nàng vì sao lại tùy tiện thành thân với người khác như vậy nhưng nhìn gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì kia, những lời muốn nói lại đành phải yên lặng nuốt xuống.

Tạo hóa trêu ngươi! Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nói với bản thân một câu tạo hóa trêu ngươi mà thôi. Hắn vốn cho là, dù cho tới bây giờ Thẩm Trại Hoa không hiểu tình yêu nam nữ là gì thì đến một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu, nàng sẽ biết hắn nhiều năm làm bạn bên cạnh nàng là vì cái gì. Đồi Giản một mực chờ đợi Thẩm Trại Hoa hiểu rõ trái tim mình, nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, chỉ chờ được tin tức nàng thành thân cùng người khác.

Đúng là quá buồn cười! Hắn mạnh mẽ uống thêm một chén nước, nhưng vẻ khổ sở lại không giảm đi chút nào.

Ngắm nhìn Thẩm Trại Hoa ngồi ở bên cạnh tay chân có chút luống cuống, Đồi Giản đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, thở dài nói: "Ngươi mới vừa nói những gì? Ta vừa rồi nhức đầu, không nghe rõ!".

Thẩm Trại Hoa thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn đi đôi chút, mới yên lòng, nói lại tính tóan của Hàn Dịch cho Đồi Giản nghe, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Đồi Giản, hắn  vì huynh đệ trong trại nghĩ ra kế sách này, đúng là người tốt vô cùng. Hai ngươi về sau nhất định có thể thành huynh đệ tốt!".

Đồi giản nửa buổi không lên tiếng, Thẩm Trại Hoa cho là hắn không muốn, có chút thấp thỏm, đang muốn mở miệng, lại nghe hắn đáp "Tốt". Trong lúc nhất thời mặt mày nàng càng thêm hớn hở, hung hăng vỗ lên vai Đồi Giản một cái.

Đồi Giản lại nói: "Ta sẽ hỏi các huynh đệ một chút, ai muốn gia nhập quân đội thì sẽ đi theo ngươi, số còn lại, thì tự tìm đường cho mình. Nhiều năm như vậy, trong trại cũng có chút bạc, phân cho mỗi người một ít, cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống trong mấy năm tới nữa!".

Thẩm Trại Hoa hiếm khi nhạy cảm như thế, lập tức nghe được có gì đó không thích hợp: "Đi theo ta? Vậy còn ngươi?"

Đồi Giản giễu cợt cười một tiếng: "Ta? Ta dĩ nhiên là vân du tứ hải rồi. Các ngươi tân hôn ngọt ngào, ta đi theo để làm gì chứ?".

Thẩm Trại Hoa có chút ngượng ngùng, vò đầu cười ngây ngô: "Vậy thì có sao, hai ta bầu bạn nhiều năm như vậy. Hơn nữa, ta đây vốn là người nghĩa khí, làm sao có thể bởi vì tân hôn mà vứt bỏ huynh đệ không để ý tới chứ, đúng không."

Đồi Giản liếc nhìn người nào đó vẫn hồn nhiên ngây thơ, thì suy nghĩ lại càng hỗn loạn, trong miệng đắng chát, tình nghĩa tràn trề cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài. Do dự một lát, hắn giơ tay lên sờ sờ lên tóc Thẩm Trại Hoa, nhẹ nhàng nói: "Ta có người bạn cũ ở kinh đô, mấy hôm trước còn mời đến đó gặp gỡ hàn huyên. Nếu ngươi muốn đi theo Hàn Dịch đến Lâm Thành, ta cũng không cần phải quan tâm đến chuyện trong trại nữa, thong thả đến kinh đô ở một thời gian!"

Thẩm Trại Hoa thấy hắn đã tính toán đâu vào đấy, nên cũng không cố nài nỉ nữa, chỉ dặn: "Vậy ngươi cứ đến kinh đô trước, nếu sau này đổi chỗ rồi, nhất định phải sai người nói cho ta biết một tiếng, để còn nắm được tung tích của ngươi."

Đồi Giản gật đầu, tiễn nàng ra khỏi cửa phòng, đứng tựa khung dõi mắt nhìn theo bóng dáng vui sướng rời đi kia, hồi lâu, mới khẽ khàng thốt lên: "Bảo trọng!"

Đời này không cách nào thủ hộ, chỉ mong không quấy rầy hạnh phúc của đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi