TRƯỞNG THÔN LÀ ĐÓA KIỀU HOA

Editor Phương Thuỷ

Sau nhiều ngày, tuyết liên tục rơi dầy đặc. Ðợt tuyết này vừa ngừng, tuyết trên đường chưa tan hết, trời đã đổ đợt tuyết mới. Bên ngoài trời đông giá rét, Thẩm Trại Hoa mỗi ngày đều vui vẻ làm ổ trong viện nhỏ của Khâu Giản không bước chân ra khỏi nhà, suốt ngày trùm chăn ngắm tuyết. Tội nghiệp Khâu Giản hằng ngày đi sớm về tối đi vòng quanh sòng bạc, mỗi đêm trở về người đều dính đầy tuyết căm tức nhìn Thẩm Trại Hoa nhàn nhã.

Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi. Sau mười ngày không thấy bóng mặt trời đã hiện ra, mặc dù trời vẫn còn lạnh, gió thổi hiu hắt làm cho người ta rụt cả cổ lại nhưng cuối cùng trời cũng quang. Khâu Giản nhờ hai đứa bé trong nhà, gọi Thẩm Trại Hoa đang vùi đầu trong chăn, bảo nàng đi qua nửa kinh đô mua hộp bánh ngọt trở về ăn thử. Thẩm Trại Hoa lười cùng hắn so đo, lầm bầm đôi câu, càu nhàu ra cửa.

Mới vừa đi nàng nghe trong lầu hồng bên cạnh có người gọi tên nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thấy Lục Y đang tựa tại trên lan can, cầm khăn tay phất lia lịa về phía nàng, "Ngươi đi đâu vậy hả?"

Thẩm Trại Hoa nắm thật chặt cổ áo, xoa xoa chóp mũi bị rát do lạnh, nói: "Đi mua đồ ăn cho nam nhân của ngươi."

Lục Y lại hỏi đi tới đâu, hào hứng chạy xuống lầu, nói: "Vừa đúng lúc ta cũng muốn đi thành đông, hai ta cùng đi cho có bạn, dù sao ban ngày trong lầu cũng không buôn bán gì, không cần ta phải trông chừng."

Thẩm Trại Hoa nhìn lên lầu quan sát, xác thực không có mấy người, trong hành lang lúc này cũng chỉ có mấy tiểu nha đầu cùng những kẻ ca hát. Chủ yếu là quét dọn. Nàng lại nhìn Lục Y trên người nàng ta mặc y phục mỏng manh, yên lặng rùng mình nói: "Này trời rất lạnh, ngươi đi xa như thế làm gì?"

Lục Y cười đến thần bí: "Nhìn nam nhân!"

Thẩm Trại Hoa chê cười: "Ngươi còn dám nhìn nam nhân, cũng không sợ Khâu Giản biết, đập đổ cả bình dấm chua, làm chua mười dặm chung quanh à."

Lục Y vung lên khăn lên mặt nàng: "Ta chỉ xem một chút, cũng không phải là muốn ngủ với họ, có cái mà ghen? Các ngươi đúng là nghĩ nhiều, ta chỉ là đơn giản nhìn một chút mà thôi, nào có giống như ngươi không biết nghĩ đi nơi nào."

Thẩm Trại Hoa: “ Được, được, được, mặt mũi của ngươi lớn, ngươi nói đúng!” Lười cùng Lục Y cải cọ, Thẩm Trại Hoa xoay người đi nhanh lên; sau lưng nàng, Lục Y lại nũng nịu la hét bảo nàng đi chậm một chút.

Trên đường tuyết còn tan hết nhưng so với mấy trước đã dễ đi hơn nhiều, giầy không còn ngập trong tuyết nữa. Đến thành đông, Thẩm Trại Hoa mới phát hiện, tuyết trên đường được quét sạch sẽ, đường rộng hay hẻm nhỏ đều thế, trên con đường đá rất sạch sẽ, cách một khoảng còn để bồn cây sồi xanh.

Mua xong bánh ngọt Khâu Giản muốn ăn, Lục Y liền  kéo Thẩm Trại Hoa vào quán rượu nổi danh nhất thành đông, tìm gian phòng gần đường phố, gọi thức ăn cho hai người, lại bảo hâm nóng một bầu rượu, cùng Thẩm Trại Hoa nói chuyện phiếm giết thời gian.

Thẩm Trại Hoa thật sự không biết nàng ta muốn làm gì, hỏi không được nguyên nhân nên im lặng không hỏi. Trong phòng, lò than đang cháy hừng hực, trong nhà  rất ấm áp, hơn nữa mới sáng sớm nàng đã bị Khâu Giản gọi dậy, mí mắt nặng trĩu, đầu óc dần lơ mơ, gục xuống bàn ngủ.

Trên đường đột nhiên ồn ào, tiếng người nói rôm rả, giống như nước sôi sùng sục. Đang mơ màng, Thẩm Trại Hoa chỉ cho là trên đường xảy ra chuyện gì ồn ào, mắt vẫn nhắm nghiền. Đang mơ mơ màng màng nàng nghe được tiếng Lục Y bên cạnh kéo cái băng ngồi tới bên cửa sổ. Sau một khắc, gió lạnh chợt chui vào, xen lẫn âm thanh huyên náo của người trên phố.

Trên lưng gió thổi từng đợt lạnh buốt, Thẩm Trại Hoa đành mở mắt, miễn cưỡng ngồi dậy, xoa xoa mặt bị gió thổi rát rạt, nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ nhìn Lục Y hỏi "Nhìn cái gì vậy?"

Nàng thò đầu ra ngoài, lại phát hiện người trên đường phố cùng chạy theo một hướng, vẻ mặt mọi người háo hức. Do bị nhiều người che mất, nàng không thấy rõ chuyện gì, lại lộ vẻ tức giận rụt đầu trở về.

Lục Y duỗi cổ thẳng ra như cũ nói: "Hôm nay Ân tướng quân trở về thành, mọi người đều chen chúc ở ven đường muốn xem thử phong thái của tướng quân đấy."

Nghe vậy, Thẩm Trại Hoa lại thò đầu ra cửa sổ, quay trái quay phải, muốn nhìn rõ một chút, nhưng người trên đường thật sự quá nhiều, miệng nàng càu nhàu: "Đi sao chậm vậy, đã lâu như vậy, còn xa như thế, không nhìn rõ bất cứ thứ gì hết."

Lục Y thấy nàng còn có vẻ sốt ruột hơn mình, cười nói: "Ngươi không phải là không có hứng thú sao, sao lần này lại trở nên gấp gáp như vậy rồi hả ?"

Thẩm Trại Hoa cười hì hì, phớt lờ.

Đội ngũ Ân Kỳ Lôi trở về thành đi thật chậm, mặt hoa của Thẩm Trại Hoa bị gió lạnh làm đau rát, thì họ mới tới gần quán rượu chút. Thẩm Trại Hoa cố gắng cũng có thể hơi thấy đội ngũ bị người đi đường vây quanh. Dẫn đầu là một người mặc nhung trang, bên hông đeo kiếm, khôi giáp lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh mặt trời, hai bên có hai người khác cởi ngựa đồng hành, chỉ là một người trong đó rõ ràng có vóc nhỏ bé, bộ khôi giáp vừa dầy vừa nặng như muốn đè bẹp y.

Lại nhìn cẩn thận, binh thân nhỏ bé bên trái tạo cho nàng cảm giác quen thuộc, hình như là người quen cũ. Đợi đội ngũ đi đến gần hơn, Thẩm Trại Hoa cẩn thận nhìn lên, cuối cùng  nhận ra thân binh bên trái này.

Bạch Hoa. Thân binh bên trái Ân Kỳ Lôi, ăn mặc như thế rõ ràng chính là Bạch Hoa.

Chỉ là Bạch Hoa làm sao sẽ xuất hiện bên cạnh Ân Kỳ Lôi? Lại ăn mặc như vậy?

Thẩm Trại Hoa đột nhiên nhớ lại lần đó thay Bạch Hoa thu dọn nước mưa trong nhà thì gặp một khối ngọc bội chất lượng tốt rơi ra, bên trong hình như có khắc một chữ "Ân" , trong lòng mơ hồ có suy đoán. Nhìn tình hình, Bạch Hoa chắc là đã sớm cùng Ân Kỳ Lôi quen biết, hơn nữa quan hệ cũng khá thân.

Đội ngũ trở về thành chạy tới dưới quán rượu mà Thẩm Trại Hoa đang ngồi, mắt thấy Bạch Hoa sắp đi qua, Thẩm Trại Hoa tiện tay bẻ một mảnh gỗ cạnh cửa sổ ném lên đầu Bạch Hoa. Ném trúng đầu, Bạch Hoa ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, gặp ánh mắt Thẩm Trại Hoa. Thẩm Trại Hoa thấy nàng ấy phát hiện mình, liền đưa tay chỉ quán rượu, mở miệng nói vài lời.

Bạch Hoa khẽ gật đầu, Thẩm Trại Hoa thấy nàng ấy biết mình nói gì, thở phào nhẹ nhõm, rụt đầu về, đưa tay hơ lửa cho ấm rồi xoa xoa mặt bị lạnh đến đau rát của mình.

Tiếng người dần dần đi xa, Lục Y cũng rụt đầu vào, đóng cửa sổ, ngồi lại ở bàn bên cạnh, chậm rãi uống ít rượu.

******

Trước giờ cơm, Thẩm Trại Hoa cùng Lục Y cũng đã trở lại Thành Tây. Vừa vào nhà, Thẩm Trại Hoa kéo Cố Nam Châu vào phòng, kể đầu đuôi chuyện hôm nay Ân Kỳ Lôi trở về thành cùng với việc Bạch Hoa xuất hiện cho Cố Nam Châu, "Ta đã hẹn với Bạch Hoa, ngày mai sẽ gặp ở Phù Dung lâu. Trước tìm nàng ấy thăm dò thử hỏi tình hình xem sao, sau đó chúng ta lại tính toán tiếp."

"Chỉ là chuyện của Cố Đồi, ngươi phải nói rõ sự thật đi. Không để chuyện ập lên đầu rồi, hài tử này còn không hiểu được mình nên làm cái gì?"

Cố Nam Châu gật đầu: "Hôm nay Ân Kỳ Lôi đã hồi kinh, dựa vào cách làm người của Giang Tả, chắc chắn sẽ không để mặc cho huynh ấy trở lại Liễu Quận, vì vậy chúng ta tính nhanh lên, Ân Kỳ Lôi cũng đã chuẩn bị."

"Hắt xì ~~" , Thẩm Trại Hoa nhảy mũi liên tục, ngay sau đó vuốt vuốt lỗ mũi. Cố  Nam Châu thấy nàng cũng vào nhà lâu như vậy rồi, chóp mũi vẫn còn đỏ bừng, vội vàng rót cho nàng chén nước nóng, đưa tới tay nàng: "Ngoài trời đang rất lạnh, nàng đang ở cửa sổ hứng gió, cũng không sợ bị cảm lạnh."

Thẩm Trại Hoa uống nước nóng: "Ta đây không phải bỏ lỡ chuyện gì chớ."

Cố Nam Châu áy náy: "Hôm nay chuyện gì ta cũng không thể làm, ngược lại nàng vì chuyện này chạy tới chạy lui."

Thẩm Trại Hoa thấy sắc mặt hắn nặng nề, khẽ mỉm cười, kiễng chân giơ tay lên vuốt vuốt đầu Nam Châu, nói: "Ngươi là nam nhân của ta, chuyện của ngươi ta tự nhiên phải để ý. Huống chi đây là ở kinh đô, Giang phủ  phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của ngươi và Cố Đồi, nếu như ngươi ra cửa, khó tránh sẽ có người nhận ra, quá nguy hiểm."

Cố Nam Châu dở khóc dở cười bắt tay nàng đặt trên đầu mình, ôm nàng vào trong ngực: "Trại Hoa à, nàng đúng là có  dáng vẻ của chủ nhà. Cứ như vậy, về sau chúng ta chung sống, ta phải dựa vào chủ nhà là nàng rồi."

Thẩm Trại Hoa ở trong ngực hắn cười rạng rỡ: "Cũng tốt, về sau khi ra cửa, ta liền nói cho người khác biết ngươi là người của Thẩm Trại Hoa ta, ai dám chọc giận ngươi, ta đánh chết người đó."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Nam Châu gọi Cố Đồi vào phòng. Thẩm Trại Hoa cùng Tiểu Thụ dọn dẹp chén đuã mang vào bếp nấu nước nóng rửa sạch. Tiểu Thụ  không yên lòng, mặc dù không ngừng tay nhưng mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt.

Đột nhiên nghe được Cố Đồi hô to một tiếng"Ngươi gạt người" , ngay sau đó cửa phòng mở ra, Cố Đồi chạy ra, nước mắt nước mũi tèm lem. Cố Đồi chạy vội, vừa chạy vừa dùng tay lau nước mắt, không cẩn thận trượt chân liền ngã xuống sân. Tuyết còn chưa tan hết, rất nhiều bùn, cả người Cố Đồi đều dính nước bùn, rất bẩn.

Tiểu Thụ đặt chén trong tay xuống ra khỏi phòng bếp, còn chưa đi tới chỗ Cố Đồi, Cố Đồi đã tự mình bò dậy, chạy ra cửa. Thấy thế, Tiểu Thụ chạy nhanh đến phía sau nắm cổ áo, " Đệ chuẩn bị đi nơi nào?"

Cố Đồi mặc kệ, vùng vẫy, lại không thoát khỏi tay Tiểu Thụ, trong lòng càng thêm tức giận, quát: "Không cần ngươi quan tâm, ta đi đâu đều không cần ngươi quản, ta chết ở bên ngoài đều không liên can tới các người. Các người đều là tên lường gạt, cái gì họ Ân, chuyện gì khó nói, các ngươi đều đang gạt ta."

Tiểu Thụ thấy Cố Đồi khóc nức nở, nói chuyện cũng bừa bãi, dùng tay kéo mạnh vào phòng, tìm kiếm quần áo sạch sẽ, ném lên giường, nói: "Tự mình thay quần áo, sau đó ngoan ngoãn ở chỗ này không được đi đâu hết. Nếu đệ dám chạy, chạy bao nhiêu bước, ta đánh chân đệ gãy thành bấy nhiêu khúc."

Cố Đồi mím môi, nước mắt hoà với bùn chảy xuống, bẩn thỉu. Tiểu Thụ dùng ống tay áo lau thật cẩn thận mặt Cố Đồi, đến khi sạch sẽ hẳn mới dừng tay, ra ngoài phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Bên ngoài gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, bên trong phòng lại càng im ắng, chỉ nghe được tiếng nức nở của chính mình. Cố Đồi đứng một mình trong phòng rất lâu, mới chậm chạp thay y phục Tiểu Thụ để trên giường, lại bò lên giường, chui vào trong chăn, khóc thút thít.

Lời nói của Cố Nam Châu giống như quả tạ đập nát cuộc sống bình yên bấy lâu nay. Phụ thân không còn là phụ thân, biến thành một người xa lạ mà mình cũng không còn là mình, mang một dòng họ tôn quý khác. Song thân, một người đã sớm chết ở trong thâm cung, một người đang kéo dài hơi tàn trong đó.

Một tiểu hài tử đang rạng rỡ như mặt trời ban trưa, bị buộc gánh vác vô số số mạng  người, cùng trách nhiệm lập lại trật tự .

Khi Cố Đồi mở mắt nhìn lại cửa sổ thì trời đã tối. Do khóc quá nhiều nên hai mắt sưng húp, miễn cưỡng mở ra thì cũng chỉ ti hí mà thôi. Trong sân có người nói nhỏ, có lẽ là Khâu Giản từ sòng bạc trở lại. Trong nhà bếp tiếng xào nấu thức ăn, Cố Đồi núp ở trong chăn, còn có thể ngửi được mùi.

Cửa bị đẩy ra, gió ào vào lạnh lẽo ập vào mặt. Cây nến bị đang cháy được đặt ở dưới cửa, trong phòng sáng hơn nhiều. Cố Đồi len lén hé chăn nhìn trộm, thấy bóng dáng nhỏ gầy, liền đoán được người đến là Tiểu Thụ.

Tiểu Thụ đi tới bên giường, trong tay hình như còn bưng thức ăn, nói: "Đứng lên ăn cơm."

Cố Đồi ở trong chăn mè nheo một lúc, mới vén chăn lên, tìm áo bông mặc thêm, ngồi dậy.

Cố Đồi yên lặng bưng chén ăn cơm, mắt sưng húp, trông hơi đáng thương. Tiểu Thụ ngồi ở một bên nhìn, bỗng dưng lên tiếng: "Mặc kệ về sau ra sao, ta cũng sẽ bên đệ, đệ không phải sợ chuyện gì hết."

Giọng Tiểu Thụ càng lúc càng nhỏ, càng thêm dịu dàng. Nghe lời an ủi, Cố Đồi lại cảm động, nước mắt rơi hết trong chén.

Tiểu Thụ đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng, an ủi Cố Đồi : "Ta không lừa đệ, ta sẽ ở bên cạnh đệ, đệ không cần sợ."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi