TRƯỞNG THÔN LÀ ĐÓA KIỀU HOA

Editor Phương Thuỷ
Sau ngày, Tiểu Thụ vào cung, nhà nhỏ của Khâu Giản lại có khách không mời mà đến.

Người đến là Cố Bắc Hà, huynh trưởng Cố Nam Châu, Cố Gia gia chủ hiện nay. Huynh trưởng này bị Cố mẫu ra lệnh tới, nhanh chóng Cố Nam Châu thu dọn đồ đạc về phủ. Hôm giao thừa Cố Nam Châu vừa trở về Cố phủ liền lại ra cửa, Cố mẫu cho là hắn có chuyện quan trọng quấn thân, cũng không hỏi nhiều. Nào ngờ mấy ngày cũng không thấy bóng dáng hắn, Cố mẫu lo lắng cho con trai nhỏ, mấy lần tới hỏi Cố Bắc Hà, mới hiểu được Cố Nam Châu nay đang ở tạm Thành Tây.

Cố mẫu nghe xong lời này, trong lòng lo lắng không yên, Thành Tây là địa phương hỗn tạp, các thành phần đều tụ tập ở đây, là nơi ăn chơi hưởng lạc. Mấy ngày hôm nay, Cố Nam Châu không trở về nhà, nhất định là bị hồ ly tinh giữ chân, nếu không hắn là người hiền lành hiếu thuận, sao có thể không trở về nhà?

Nghĩ đến đây, Cố mẫu không ngồi yên được, bắt Cố Bắc Hà phải tìm về, còn nói nếu không dẫn được Cố Nam Châu về, Cố Bắc Hà cũng không cần về nữa. Cố Bắc Hà được Cố mẫu ra lệnh, tất nhiên chẳng dám chậm trễ chút nào, bắt ngựa chạy không ngừng đến Thành Tây.

Cố Bắc Hà thuật lại lời của Cố mẫu cho Cố Nam Châu. Cố Nam Châu cũng không dám trì hoãn, vội thu dọn xong hành lý của mình và Thẩm Trại Hoa, chào tạm biệt Khâu Giản, liền cùng Thẩm Trại Hoa ngồi lên xe ngựa.

Lúc đầu, Cố Hà Bắc gặp Thẩm Trại Hoa, không vừa ý lắm, đánh mắt sang Cố Nam Châu mấy lần. Cố Nam Châu không thèm để ý, ngược lại vén rèm xe lên, đuổi Cố Bắc Hà xuống xe ngựa, để cho huynh trưởng cởi ngựa trở về.

Xe ngựa đi rất êm nhưng lòng Thẩm Trại Hoa hồi hộp không yên. Hôm nay Cố Nam Châu dẫn nàng về nhà, ý đồ rõ ràng, chỉ là nàng vốn tưởng rằng mình đã làm xong tất cả chuẩn bị nhưng hôm nay chuyện xảy ra rồi, lại bắt đầu lo lắng.

Cố Nam Châu nhìn vẻ mặt cố giữ bình tĩnh của nàng, nhếch môi cười khẽ, kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: "Trong nhà ta, người cũng không nhiều, phụ thân mất sớm, trên có một ca ca, ngươi đã gặp. Mấy năm trước huynh ấy đã thành thân, tẩu tẩu là người hiền lành dịu dàng. Ta còn có một tổ mẫu, kể từ  tổ phụ ta mất, thì ở một mình trong viện, cả ngày lễ Phật, hiếm khi nhúng tay vào chuyện trong nhà. Còn phần mẫu thân ta là người hơi cố chấp, còn thích nói ngọt, nghe lời biểu muội ta nói, chắc sẽ gây khó cho nàng."

Thẩm Trại Hoa nhìn hắn, nghe hắn nói nhiều như vậy, trong lòng nàng ngược lại yên tâm hơn rất nhiều.

"Nhưng nàng không phải sợ, cũng không cần lo lắng. Bên phía mẫu thân ta cứ giao cho ta là được, nàng chỉ cần chờ gả cho ta là tốt rồi." Cố Nam Châu kiên định nói.

Thẩm Trại Hoa cười vui vẻ, gật đầu: "Được, vậy thì ta chỉ chờ gả cho ngươi là được."

Xe ngựa dừng lại, Cố Nam Châu xuống xe trước, mới đưa tay đỡ Thẩm Trại Hoa xuống, Cố Bắc Hà cởi ngựa về nhà họ Cố trước.

Một đường theo Cố Nam Châu vào Cố phủ, Thẩm Trại Hoa hơi thắc mắc, nói một mình: Sáng sớm, Cố mẫu sai Cố Bắc Hà tới tìm Nam Châu, nhưng bây giờ Cố Nam Châu trở về Cố phủ, rồi lại không người nào đón, cả Cố phủ im lìm đáng sợ.

Chờ đến tiền thính, gặp được Cố mẫu, Thẩm Trại Hoa mới biết sao mà vắng lạnh như thế.

Thẩm Trại Hoa đi sau lưng Cố Nam Châu chào Cố mẫu nhưng Cố mẫu coi như không nhìn thấy nàng, thản nhiên nói chuyện với cô nương bên cạnh về đồ trang sức đang lưu hành. Cố Bắc Hà đứng ở một bên hết sức lúng túng, cũng không biết nên giúp đệ đệ mình nói mấy câu, hay là để giúp mẫu thân mình vui vẻ, cùng làm khó nên đành ngồi một bên, cúi đầu nhìn chăm chú gạch lát sàn dưới chân.

Thấy thái độ của Cố mẫu như vậy, Cố Nam Châu cười nói: "Nếu mẫu thân cùng biểu muội đang bận, thì nhi tử cũng không quấy rầy nữa. Trại Hoa còn chưa biết ở đâu, nhi tử xin đi trước sắp xếp." Dứt lời, không chờ Cố mẫu kịp phản ứng, dắt Thẩm Trại Hoa, xoay người ra khỏi tiền thính.

Lúc ăn cơm trưa, thái độ Cố mẫu bắt đầu có chuyển biến, không coi Thẩm Trại Hoa như không khí nữa, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi.  Ngược lại, Kỳ Lam chủ động cùng Thẩm Trại Hoa nói chuyện, chỉ là trong lời nói chứa đầy hàm ý, còn có ý miệt thị.

Thẩm Trại Hoa cảm thấy buồn cười. Kỳ Lam này vừa nhìn đã biết là bị Cố mẫu làm hư, cô nương này còn không bì được Cam Đường. Lúc trước Cam Đường còn có thể làm nàng tức tới bốc lửa, nhưng Kỳ Lam trước mặt chỉ nhay đi nhay lại vài câu nói, làm nàng hơi mệt mỏi.
Thẩm Trại Hoa không thèm phản ứng gì, ngược lại Cố Nam Châu dằn mạnh chén cơm xuống bàn, giễu cợt nói: "Biểu muội thật đúng là có quy tắc."

Ý giễu cợt rất rõ ràng, Kỳ Lam mặt ửng hồng lên, đang muốn giải thích nhưng Cố Nam Châu không để ý tới nàng, nói với Cố mẫu đang im lặng: "Mẫu thân, nhi tử biết người không thích nàng, nhưng nàng là người con muốn cưới. Cho dù là người, cũng không thể làm con thay đổi quyết định này."

Cố mẫu giận dữ, giơ tay đập bàn, "Xoảng", vòng ngọc trên cổ tay bị va đập đã vỡ : "Nghịch tử! Chỉ vì nữ nhân này, ngươi dám dùng thái độ như vậy nói với mẫu thân của ngươi. Giỏi, giỏi, giỏi lắm! Những lời này ngươi cũng dám nói, vậy hôm nay ta cũng nói cho ngươi biết, ta chỉ nhận mỗi Kỳ Lam là con dâu, còn người khác, ta nhất định không nhận."

Cố Nam Châu cười mỉa: "Vậy dễ lắm mẫu thân, bảo đại ca cưới biểu muội là được."

Vốn là người ngoài cuộc, Cố Bắc Hà nghe vậy, vội nhỏ giọng nói: " Đệ cũng đừng hại ta. Tẩu tẩu đệ đang mang thai, khó chịu trong người, chuyện này là đệ dẫn lửa đốt ta."
Cố mẫu càng thêm tức giận, tay run run chỉ Cố Nam Châu, miệng nói không nên lời. Kỳ Lam thấy thế vội vàng đứng dậy, giúp Cố mẫu vuốt ngực thông khí, mặt giận dữ, nói: "Biểu ca, sao huynh có thể đối đãi với dì như vậy? Từ khi huynh giả chết rời nhà mấy năm nay nay, dì ngày đêm lo lắng cho huynh, người ốm o gầy mòn. Hôm nay, khó khăn lắm huynh mới trở lại thõa chờ mong của dì nhưng huynh lại vì một người xa lạ mà nổi giận với dì. Biểu ca, huynh nghe ai xui mà làm thế này?"

Cố Nam Châu cũng không thèm trả lời câu hỏi của Kỳ Lam, đứng thẳng người, vung vạt áo, quỳ ngay ngắn trước mặt Cố mẫu: "Mẫu thân, lòng nhi tử đã quyết, mong rằng mẫu thân đồng ý. Nếu mẫu thân thật sự không muốn nhìn thấy chúng con, nhi tử sẽ thưa chuyện với tổ mẫu rồi sẽ rời đi. Sau này mẫu thân nếu là nhớ nhi tử, cho người gọi, nhi tử chắc chắn trở lại thăm mẫu thân."

Cố mẫu mới vừa hít thở thông lại tức đến không thở nổi, "Ngươi...ngươi đây là đang uy hiếp ta?"

Cố Nam Châu quỳ thẳng, vẻ mặt kiên định, "Cầu xin mẫu thân chấp thuận."

Cố mẫu tức tới cực điểm, bưng cái chén trước mặt chén muốn ném vào người Cố Nam Châu, nhưng tay giơ thật cao, nhìn Cố Nam Châu trước mặt vẫn không nhúc nhích, rồi lại không ném được. Hài tử này ốm yếu từ nhỏ đã nhiều bệnh. Năm đó, người làm mẫu thân này không biết ôm hắn khóc bao nhiêu lần, cho hắn uống bao nhiêu chén thuốc. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn ngoan ngoãn, đối với lời nói của mình từ trước đến giờ luôn nghe theo. Nhưng hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ, cố chấp, hoàn toàn không giống nhi tử trong trí nhớ của mình, mà tất cả cũng chỉ là bởi vì một nữ nhân.

Còn là một nữ nhân không rõ lai lịch.

Tất cả đều do kẻ đầu sỏ này gây nên, Cố mẫu chuyển tay, “vèo” chén canh nóng liền bay thẳng đến Thẩm Trại Hoa đang im lặng quỳ bên cạnh.

Lúc này, Thẩm Trại Hoa đang boăn khoăn không biết có nên lên tiếng làm dịu không khí không nên không nhận ra động tác này của Cố mẫu, cho đến Cố Nam Châu hốt hoảng nhào tới trước mặt nàng, ngay sau đó có mấy giọt canh nóng lướt qua Cố Nam Châu dần dần đến mặt của nàng thì nàng mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Trại Hoa thấy nước canh nóng dính trên lưng Cố Nam Châu. Nàng vội  kéo Cố Nam Châu xoay người lại, thấy nước canh kia đã dính vào da, luôn miệng hỏi "Bị phỏng rồi hả ? Có đau hay không? Nhanh đi thay quần áo khác?" Lại quay đầu phân phó nha hoàn đứng ở một bên phục vụ, "Còn không mau đi tìm thuốc chống bỏng?"

Nha hoàn ở một bên sững sờ lúc này mới phản ứng được , không kịp nhìn sắc mặt Cố mẫu, lật đật chạy ra ngoài.

Định ném chén vào Thẩm Trại Hoa lại bị Cố Nam Châu ngăn trở, Cố mẫu cũng sửng sốt chốc lát, mới phản ứng được, sắc mặt trắng bệch, trong lòng rất lo lắng, đứng chôn chân tại chỗ. Kỳ Lam thấy thế, đứng dậy định đỡ Cố Nam Châu, lại bị Cố Nam Châu phất tay ngăn trở, Thẩm Trại Hoa hướng về phía Cố mẫu nói câu "Xin cáo từ trước" , liền đỡ Cố Nam Châu ra khỏi tiền sảnh.

Cho đến khi Thẩm Trại Hoa dìu Cố Nam Châu ra khỏi tiền sảnh, mất dạng, Cố mẫu lúc này mới hoàn hồn, thở dài, cũng đứng lên: "Các ngươi ăn trước đi, ta hơi đau đầu, đi nghỉ ngơi trước."

Kỳ Lam muốn đứng lên đi theo Cố mẫu, bị bà khoát tay cự tuyệt: "Để cho ta một mình yên tĩnh chút, con không cần đi theo."
Trên đường trở về phòng Cố Nam Châu, tiểu nha hoàn lúc trước vừa đúng lúc đưa thuốc xoa tới, Thẩm Trại Hoa nhận lấy thuốc xoa, tỉ mỉ giúp Cố Nam Châu xoa đều thuốc, nói: " Việc này, ngươi hành động cũng quá nhanh rồi."

Cố Nam Châu nằm trên giường bên cửa sổ, gối đầu lên khuỷu  tay , nói: "Mẫu thân ta rất là cố chấp, nếu lúc bắt đầu lập trường ta không vững, lui lại thì mẫu thân sẽ tìm cách gây khó dễ cho nàng. Chi bằng hôm nay, bày tỏ lòng mình rõ ràng để mẫu thân kềm chế hành động."

"Vậy cũng không cần phải đỡ chén này thay ta, nếu mẫu thân ngươi lỡ ném vỡ đầu thì làm thế nào? Dù sao, ta cũng có võ công có thể tránh khỏi, giờ ngươi bị bỏng nặng rồi." Thẩm Trại Hoa liếc nhìn lưng Cố Nam Châu bị phỏng đỏ sẫm, nói.

Giọng Cố Nam Châu vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Chuyện xảy ra trong nháy mắt, ta làm sao nghĩ được nhiều như thế.  Mặc dù, nàng biết chút võ công, phản ứng nhanh, nhưng lỡ thì sao? Nếu lỡ nàng sơ sẩy tránh không được, toàn bộ nước canh nóng tạt hết vào người nàng, ta không dám đánh cược chuyện này, may thay ta cản được."

Thẩm Trại Hoa nghe vậy, cười nói: "Ngươi nha, cũng đã quá lo lắng rồi. Ta cùng Tiểu Thụ, hai người ở thôn Hạ Tuyền nhiều năm như vậy, ở trong núi rừng săn thú, nguy hiểm gì chưa từng thấy qua, hôm nay cũng chỉ là một chén canh mà thôi là cái gì đâu, để lưng ngươi phỏng hết."

Cố Nam Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng vào nhìn chăm chú Thẩm Trại Hoa: "Lúc trước không có ta, nàng phải một mình đối mặt với nguy hiểm, ta không thể làm gì. Nhưng hôm nay, ta đã ở tại bên cạnh nàng, nàng không có lý do gì lại chính mình đối diện với mấy chuyện đó."

Hắn nhoài người lên, đưa tay nâng mặt Thẩm Trại Hoa,  vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta không mạnh mẽ, ta không có cách nào khiến mưa gió đều không thể động vào nàng nhưng ta sẽ dùng hết sức mình che chở cho nàng."

Hắn nói: "Ta thích nàng, ta muốn sống cùng nàng cả một đời cho tới chết, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhìn chim bay về rừng."

Thẩm Trại Hoa bị hắn giữ chặt, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần. Thấy vẻ mặt Cố Nam Châu rất nghiêm túc, Thẩm Trại Hoa bật cười “hi hi”, tránh tay Cố Nam Châu, lại gần thêm, nhẹ nhàng hôn phớt lên mặt: "Được, cuộc sống phải dựa cả vào chàng rồi."

Nhưng nghĩ đến thái độ Cố mẫu, Thẩm Trại Hoa cau mày: "Chỉ là mẫu thân chàng rất khó chấp nhận.  Nếu người không chịu, chàng bị kẹp ở giữa ta và mẫu thân sẽ rất khó xử."

Cố Nam Châu cười sảng khoái: "Yên tâm, ta còn có hai hộ pháp còn chưa nhờ đấy."

Lúc xế chiều, bởi vì lưng Cố Nam Châu bị phỏng, đi lại không tiện nên không đi tiền sảnh cùng Cố mẫu dùng cơm, phòng bếp làm xong thức ăn đưa đến thẳng đến viện Cố Nam Châu. Cố mẫu định thừa dịp lúc ăn cơm chỉnh Thẩm Trại Hoa vài cái, để nàng biết khó tự mình rút lui, ai ngờ cơm lên bàn, lại không thấy bóng dáng Thẩm Trại Hoa đâu. Sai người làm đi hỏi, mới biết Cố Nam Châu lấy lý do nàng là người quan trọng phục vụ mình ăn cơm, nên giữ lại viện của mình, căn bản không có ý định để cho nàng một thân một mình đối mặt Cố mẫu.

Cố mẫu cố nén tức giận: nghịch tử! Chuyện còn chưa tới đâu, đã bảo hộ người ta chặt như thế. Nhi tử của mình đường đường là Cố nhị công tử của Cố phủ, cưới một nữ nhân không rõ lai lịch, còn chịu không được chút tủi thân nào?

Cố mẫu trong cơn tức giận, dằn mạnh chén đũa xuống, đùng đùng nổi giận trở về phòng.

Đến đêm khuya, lửa giận đã giảm hơn phân nửa Cố mẫu đói bụng, lại không muốn làm phiền nhà bếp phải làm đồ ăn khuya, do dự một lúc, ngồi dậy ăn sạch bánh ngọt trên bàn.

Càng suy nghĩ càng tủi thân. Mình đường đường là phu nhân Cố gia, lại bị nhi tử làm tức giận đến nỗi hơn nửa đêm phải ăn bánh ngọt nguội lạnh, sao mà thảm thương!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi