Nhắn Nhủ: Dương sẽ không drop, cam đoan đó! Nếu ai đó thấy tiến độ quá chậm thì đó là do Dương bận, chờ đợi là hạnh phúc. Đối với bạn đọc thiếu kiên nhẫn, Dương tha thiết khuyên các bạn đừng đọc bộ này. Lí do vì bộ này khá chậm nhiệt, hơn nữa siêu dài (120 chương) nên các bạn sẽ mau chán, theo không nổi đâu! Cuối cùng, chúc các bạn vui vẻ thưởng thức ~~ Chuyện tình đau khổ nhất của Mộc Hãn chính là yêu Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung là một nữ nhân thẳng đến không thể thẳng hơn. Nàng yêu Lý Dương, vì thế, ba năm trước, nàng bị Mộc Hãn hủy đi hạnh phúc đời mình. Bởi vì thiếu nợ Tạ Khinh Dung hạnh phúc, Mộc Hãn muốn lấy phần đời còn lại của mình để bù đắp cho Tạ Khinh Dung. Nếu như yêu một người hơn mười năm, vậy cũng xem như thật dài rồi. Kim Linh->Trang Ỷ Mộng -> Mộc Hãn-> Tạ Khinh Dung -> Lý Dương/ Trầm Dật. Kim Vi Vi -> Trương Tập Nhiễm:"Nhiễm Nhiễm, mình thích cậu""> Nhắn Nhủ: Dương sẽ không drop, cam đoan đó! Nếu ai đó thấy tiến độ quá chậm thì đó là do Dương bận, chờ đợi là hạnh phúc. Đối với bạn đọc thiếu kiên nhẫn, Dương tha thiết khuyên các bạn đừng đọc bộ này. Lí do vì bộ này khá chậm nhiệt, hơn nữa siêu dài (120 chương) nên các bạn sẽ mau chán, theo không nổi đâu! Cuối cùng, chúc các bạn vui vẻ thưởng thức ~~ Chuyện tình đau khổ nhất của Mộc Hãn chính là yêu Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung là một nữ nhân thẳng đến không thể thẳng hơn. Nàng yêu Lý Dương, vì thế, ba năm trước, nàng bị Mộc Hãn hủy đi hạnh phúc đời mình. Bởi vì thiếu nợ Tạ Khinh Dung hạnh phúc, Mộc Hãn muốn lấy phần đời còn lại của mình để bù đắp cho Tạ Khinh Dung. Nếu như yêu một người hơn mười năm, vậy cũng xem như thật dài rồi. Kim Linh->Trang Ỷ Mộng -> Mộc Hãn-> Tạ Khinh Dung -> Lý Dương/ Trầm Dật. Kim Vi Vi -> Trương Tập Nhiễm:"Nhiễm Nhiễm, mình thích cậu"" />
Sáng sớm, lúc Kim Linh tỉnh lại thì phát hiện Trang Ỷ Mộng đã không còn ở trên giường, cô ấy đi lúc nào bản thân cư nhiên không có chút cảm giác, Kim Linh mở điện thoại di động gọi điện cho Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng ngắt máy. Thực sự là người phụ nữ vô tình, lên giường xong thì trở mặt, vốn tưởng rằng đánh hạ thân thể của Trang Ỷ Mộng xong sẽ có chút không giống cũ, hiện tại xem ra là chỉ bản thân nghĩ vậy.
Trang Ỷ Mộng đi làm ở công ty, nhận được hai cuộc điện thoại Kim Linh liên tục gọi tới cô không nhận, cô không biết làm thế nào để đối mặt với Kim Linh, sau khi Kim Linh gọi hai cuộc liền không gọi nữa, điều này lại làm cho cô có chút mất mát. Trước đây lúc ở cùng một chỗ với Mộc Hãn, cô cũng không có tâm lý lo được lo mất như vậy, có thể ngay từ đầu đã mang lòng tuyệt vọng mà yêu Mộc Hãn, trong tiềm thức đã chuẩn bị tốt với chuyện Mộc Hãn sẽ không đáp lại tình cảm của bản thân, thế nhưng với Kim Linh, tâm tình của cô có chút không giống, cô biết Kim Linh bây giờ còn mê bản thân, xong có được rồi mất đi vĩnh viễn trí mạng hơn so với chưa từng có, sự tồn tại của Kim Linh làm cho cô không biết làm sao.
Trang Ỷ Mộng nhấn chìm bản thân trong công việc, thẳng đến sau khi toàn bộ nhân viên công ty tan tầm thì Kim Linh lại gọi tới, Trang Ỷ Mộng mới dứt tinh thần khỏi công việc, kỳ thực cô còn có chút chờ mong điện thoại của Kim Linh, thế nhưng vài cuộc gọi liên tiếp Kim Linh cô cũng không định tiếp. Trang Ỷ Mộng gọi cho Mộc Hãn, bởi vì cô và Mộc Hãn giống nhau, bạn bè có thể tâm sự không nhiều lắm, giờ khắc này cô cũng chỉ có thể nghĩ đến Mộc Hãn, tuy rằng Mộc Hãn không nhất thiết sẽ thích nhận điện thoại của bản thân.
---o0o---
Tạ Khinh Dung nhốt mình trong thư phòng học tập 'khắc khổ', Mộc Hãn nằm ghế mát xa đắp mặt nạ ở phòng khách, nhận được điện thoại của Trang Ỷ Mộng thì có chút vô cùng kinh ngạc, bởi vì đã lâu Trang Ỷ Mộng không chủ động gọi điện thoại cho bản thân.
"Mộc Hãn, em có thể ra ngoài cùng chị một chút không?" Trang Ỷ Mộng hỏi, lúc này tâm tình bảo Mộc Hãn đi cùng bản thân đã không còn giống ngày trước.
"Chị thế nào vậy?" Như thế thì Trang Ỷ Mộng sẽ không tìm bản thân, Mộc Hãn cho rằng Trang Ỷ Mộng đã bỏ cuộc với bản thân. Cô vốn không phải người máu lạnh, trước kia đối xử với Trang Ỷ Mộng lạnh nhạt như vậy chỉ là mong Trang Ỷ Mộng có thể buông bỏ bản thân, trên thực tế, Trang Ỷ Mộng đối xử với bản thân rất tốt, Mộc Hãn thế nào lại không biết chứ, hôm nay bản thân chiếm được hạnh phúc, cô cũng mong muốn Trang Ỷ Mộng có thể hạnh phúc, dù sao cũng là bản thân nợ cô ấy.
"Chị không có ý tứ khác, chị chỉ muốn tìm em tâm sự thôi." Trang Ỷ Mộng giải thích, cô thực sự không định dây dưa không rời với Mộc Hãn, lòng dạ giúp người là thành đạt, cô vẫn có.
"Chị ở đâu? Em giờ đi tìm chị." Mộc Hãn nhìn đồng hồ một chút, mới tám rưỡi, không tính quá muộn, trở về trước mười hai giờ là được.
"Hiện tại chị trên đường từ công ty về nhà, em tới nhà chị đi." Ngoại trừ tình cảm không thể cho bản thân, thì Mộc Hãn đối xử với bản thân kỳ thực không tính là tồi.
Mộc Hãn dùng khóa dự bị mở thư phòng, nghe được âm thanh khoa trương của phụ nữ trong phim heo, quả nhiên Dung Dung thực sự chăm học, nghĩ đến phúc lợi ngày sau của bản thân, Mộc Hãn cười đến dị thường phong tao.
Tạ Khinh Dung thấy Mộc Hãn vào phòng thì xấu hổ đến lập tức đóng cửa sổ máy tính.
"Sao cậu vào đây?" Tạ Khinh Dung hơi nhăn mi, có Mộc Hãn ở đây, nàng nhất quyết không dám xem trang web mà Mộc Hãn cho bản thân để học tập, vừa nghĩ đến cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tới mang tai kia, Tạ Khinh Dung lại thấy rất ngượng ngùng.
"Hiện tại mình đi ra ngoài một chút, Trang Ỷ Mộng muốn mình đi cùng chị ấy một chút." Mộc Hãn là một đứa trẻ ngoan, đi gặp người yêu cũ tự nhiên phải thông báo cho Dung Dung một tiếng, nếu Dung Dung không cho đi, thì bản thân sẽ không đi.
"Chị ấy thế nào vậy?" Tuy rằng Mộc Hãn muốn đi gặp người yêu cũ, trong lòng nàng có một chút ít không tình nguyện, thế nhưng nàng cũng không phải người không nói lý.
"Cụ thể không rõ lắm, bất quá chị ấy hẳn là không phải tình cũ khó quên với mình, mình đoán có thể liên quan tới Kim tổng của chúng ta, chị ấy không có bạn tốt đặc biệt nào, phỏng chừng chỉ có thể tìm mình tâm sự..." Mộc Hãn giải thích, cô không hy vọng Dung Dung suy nghĩ nhiều.
"Chị ấy đối xử với cậu tốt như vậy, về tình về lý cậu đều phải đi giúp chị ấy một chút." Tạ Khinh Dung phi thường hiền thục và săn sóc nói.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung sảng khoái như vậy thì mất hứng.
"Dung Dung, cậu không ăn giấm sao?" Mộc Hãn bĩu môi.
Tạ Khinh Dung nghĩ bản thân thế nào lại khổ như vậy đây, rộng lượng cũng sai sao? Bất quá nàng vẫn thuận theo ý tứ của Mộc Hãn, kéo Mộc Hãn ngồi lên đùi bản thân. Mộc Hãn vui vẻ ngồi trên đùi nàng, thuận thế ôm cổ nàng, Mộc Hãn phát hiện bản thân rất thích tư thế này.
"Mình tin tưởng cậu, ba năm cậu chưa từng yêu Trang Ỷ Mộng, mình sợ gì đây?" Tạ Khinh Dung mỉm cười hỏi.
"Cũng phải, lòng mình đối với Dung Dung, trời đất chứng giám!" Mộc Hãn rất thoả mãn với câu trả lời của Dung Dung.
"Dung Dung, đẹp không?" Mộc Hãn nghĩ bản thân cần phải quan tâm một chút tới tiến độ học tập của Dung Dung, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của bản thân hạ.
"Phụ nữ bên trong khó nhìn quá." Tạ Khinh Dung nếu không phải vì học tập thì thật đúng không có hứng thú xem, nàng tưởng tượng diễn viên thành Mộc Hãn mới có hứng thú tiếp tục xem, bất quá toàn bộ phim trừ XXOO thì chính là XXOO, cũng không có nội dung câu truyện, rất khô khan. Nếu như Mộc Hãn biết ý nghĩ lúc này của Tạ Khinh Dung, phỏng chừng sẽ cười rơi hàm.
"Đó là đương nhiên, không phải ai cũng đẹp như Hãn Hãn nhà cậu." Mộc Hãn tự hào đồng thời tự kỷ nói.
Tạ Khinh Dung nghĩ thảo nào Mộc Hãn là chòm sao sư tử, cực tự kỷ.
"Có thấy ướt không?" Mộc Hãn thần bí hỏi.
"Cậu còn không đi sao?" Tạ Khinh Dung xấu hổ nói sang chuyện khác, phải hiểu vấn đề của Mộc Hãn thẹn thùng cỡ nào.
"Dung Dung, trước mười hai giờ mình nhất định sẽ trở về, chờ mình nhé." Mộc Hãn rời khỏi đùi Tạ Khinh Dung, cô vẫn thích dựa dẫm trong lòng Dung Dung, bất quá chỉ đi nhanh về nhanh.
---o0o---
"Chị uống rượu?" Mộc Hãn ngửi thấy mùi rượu trên người Trang Ỷ Mộng, khẽ nhíu mày hỏi.
"Uống một chút." Trang Ỷ Mộng nhìn Mộc Hãn, Mộc Hãn khí sắc tốt, màu da trong trắng lộ hồng, nhìn ra được Tạ Khinh Dung chiếu cố rất khá, quả nhiên phụ nữ có tình yêu khác rất nhiều so với phụ nữ không có tình yêu.
Mộc Hãn trước đây tuyệt đối sẽ theo Trang Ỷ Mộng cùng uống rượu vang, bất quá cô đã đáp ứng Dung Dung, không được uống rượu nữa, hơn nữa cô cũng không định để Dung Dung ngửi thấy mùi rượu trên người bản thân, cho nên cô đi phòng bếp rót một chén nước.
"Em kiêng rượu?" Trước đây Mộc Hãn yêu rượu vang còn hơn chính mình, rượu vang trong kho, rất nhiều đều là chuẩn bị cho Mộc Hãn, hôm nay rượu trong kho đều đã bị Kim Linh uống gần hết, cuộc sống thực sự là tràn ngập tuồng kịch.
"Tương đối, dạ dày yếu đuối của em cần cấm rượu, em còn muốn sống lâu trăm tuổi!" Mộc Hãn vừa cười vừa nói, sau khi cùng một chỗ với Dung Dung, Mộc Hãn phát hiện bản thân rất sợ chết, cô còn muốn sống thật nhiều thật nhiều ngày hạnh phúc, cho nên Mộc Hãn hiện tại cơ bản là học theo Tạ Khinh Dung dưỡng sinh, gần đây, Mộc Hãn đều thấy sắc mặt mình tốt hơn rất nhiều.
"Vì sao em vẫn không yêu chị đây? Chị kém hơn Tạ Khinh Dung nơi nào đây?" Đây là khúc mắc trong lòng Trang Ỷ Mộng, vấn đề cần giải đáp xong.
"Cho tới bây giờ chị cũng không kém hơn Dung Dung, nếu như người em gặp trước là chị, kết quả có thể sẽ không giống bây giờ, thế nhưng em gặp Dung Dung trước." Trước đây có lúc Mộc Hãn tỉnh dậy, Mộc Hãn cũng nghĩ nếu như đổi lại yêu một người khác, có phải sẽ không cần thống khổ hay không, thế nhưng Mộc Hãn phát hiện ra bản thân thà rằng thống khổ cũng không muốn dứt bỏ tình cảm đặt trên người Dung Dung gần mười năm, Mộc Hãn nghĩ ở trình độ nào đó bản thân khá cố chấp.
Trang Ỷ Mộng nhàn nhạt cười một chút, Mộc Hãn nói như vậy nhiều ít đã khiến lòng bản thân thoải mái một chút.
"Vì sao em có thể yêu một người hơn mười năm mà không thay lòng, nhưng có người lại chỉ muốn hưởng thụ cảm giác ngày hôm nay mà không muốn ngày mai đây?" Trong cảm nhận của Trang Ỷ Mộng, Mộc Hãn thật quá tốt, càng làm nổi bật sự ghê tởm của Kim Linh. Kỳ thực trong lòng Trang Ỷ Mộng có một điểm mù, Mộc Hãn chung tình thì chung tình, thế nhưng chung tình của cô ấy đều là đối với Tạ Khinh Dung, trên thực tế Mộc Hãn đã từng vô số lần dằn vặt bản thân, mà sự vô tình của Kim Linh cho tới bây giờ đều là đối với người khác, đến nay còn chưa hề dằn vặt bản thân.
"Kỳ thực, em đối với Dung Dung cũng không phải là tình yêu thuần túy, có một phần tình yêu, cũng có một phần tình thân, có một phần tình bạn, có thể còn có thói quen, em vẫn coi Dung Dung là người nhà, người nhà duy nhất của em, người thân yêu nhất của em, cho nên từ trước đến nay em mới luôn tự tin sau này tiếp tục ở cùng Dung Dung, tình yêu thuần túy em cũng không hiểu là dạng gì." Bởi vì có một phần tình yêu, cho nên có dục vọng giữ lấy với Dung Dung, bởi vì có một phần tình thân, nên có thể ỷ lại Dung Dung một cách vô điều kiện, bởi vì có một phần tình bạn, cho nên cô hiểu được làm sao ở chung với Dung Dung, bởi vì yêu biến thành thói quen, cho nên Mộc Hãn cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ thay đổi thói quen.
"Chị đột nhiên hiểu rõ vì sao chị bại bởi Tạ Khinh Dung, chỉ có tình yêu thì không thể đả động em, còn tình thân và tình bạn, cần thời gian lắng." Trang Ỷ Mộng đột nhiên thấy bản thân cam tâm tình nguyện thua Tạ Khinh Dung.
"Chị nghĩ như vậy là được rồi, xem ra người khiến chị quấn quýt không phải là em, là Kim Linh đúng không?" Mộc Hãn là người rất biết nắm trọng điểm, thầm nghĩ hôm nay không muốn ngày mai rõ ràng là phong cách của Kim Linh, rất hiển nhiên người mang lý tưởng lãng mạn với tình yêu như Trang Ỷ Mộng rất không thể tiếp thu cách nhìn của Kim Linh.
"Chị không dám yêu cô ta, từ nhỏ đến lớn đối với cái gì cô ta cũng đều chỉ có nhiệt tình nhất thời, đối với tình cảm cũng như vậy, chị nghĩ người mình cần không nên giống cô ta..." Trang Ỷ Mộng rốt cục nói ra mớ lộn xộn trong lòng bản thân.
"Cô ấy không phải là hình tượng người yêu lý tưởng trong chị, thế nhưng chị hết lần này tới lần khác bị cô ấy hấp dẫn, chuyên gia nói tình yêu chỉ là tác dụng do hormone phân bố, có kì hạn bảo đảm chất lượng, đến lúc đó chưa chắc cô ấy không yêu chị, có thể nói không chừng là chị không yêu cô ấy." Mộc Hãn nghĩ Trang Ỷ Mộng yêu Kim Linh sẽ không tồi tệ như khi yêu bản thân, hưởng thụ hiện tại cảm giác, Mộc Hãn nghĩ Kim Linh cái này quan điểm cũng không sai.
"Không thể nào, chị sẽ không lạm tình như vậy giống cô ta." Trang Ỷ Mộng nghĩ bản thân một khi đã yêu thì sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ.
"Lúc trước yêu em có phải chị thấy rất tuyệt vọng không, thấy bản thân không thể tiếp tục yêu người khác hay không, thế nhưng hiện tại chẳng phải đã bị Kim Linh hấp dẫn sao, hiện tại Kim Linh hấp dẫn chị, khó bảo đảm sau này không gặp phải Kim Linh thứ hai, Kim Linh thứ ba..." Mộc Hãn đương nhiên biết Trang Ỷ Mộng đang khúc mắc gì trong lòng, Trang Ỷ Mộng sợ bản thân yêu Kim Linh thì Kim Linh lại thay lòng đổi dạ, thế nhưng một ngày nào đó ngược lại, sự việc không có gì đáng lo lắng, hơn nữa sự việc thường sẽ phát triển theo phương hướng lo lắng, Trang Ỷ Mộng càng mất tự tin thì càng dễ đánh mất mị lực, càng dễ làm cho Kim Linh thay lòng đổi dạ. Thế nhưng nếu phát triển ngược lại, Mộc Hãn nghĩ, với mị lực của Trang Ỷ Mộng, Kim Linh nào dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, huống chi dù thay lòng đổi dạ cũng không sợ, còn khối phụ nữ cho Trang Ỷ Mộng chọn. Lý luận của Mộc Hãn là muốn cải tạo Trang Ỷ Mộng thành loại hình có cách nhìn ngang với của Kim Linh, một khi Trang Ỷ Mộng biến thành cùng loại hình với Kim Linh, vậy người phải lo lắng chính là Kim Linh mà không phải Trang Ỷ Mộng. Phải hiểu rằng, Trang Ỷ Mộng là loại vừa có khuôn mặt đẹp lại nhiều tiền, còn có ngự tỷ tiềm tàng, thực sự tìm không ra mấy người như thế.
"Cái đó không giống, đó là vì em có Tạ Khinh Dung nên chị phải buông..." Trang Ỷ Mộng nói sạo vì bản thân, cô tuyệt không thừa nhận bản thân và Kim Linh đều thuộc loại hình dễ thay lòng đổi dạ. Tuy rằng từng có lúc cô thực sự nghĩ ngoại trừ Mộc Hãn thì sẽ không tiếp tục yêu người khác, thế nhưng bản thân lại vẫn đã bị Kim Linh hấp dẫn, trong tư tưởng của Trang Ỷ Mộng có chút dao động, bản thân cũng không phải cả đời chỉ yêu một người, huống hồ là Kim Linh? Lẽ nào thật sự giống Kim Linh chỉ muốn tận hưởng lạc thú trước mắt sao?
"Đến lúc đó Kim Linh đã thành rác rưởi, không phải chị có thể vứt bỏ sao?" Mộc Hãn nhướn mi hỏi ngược lại.
"Thế nhưng cảm giác này rất đau, chị không muốn tiếp tục đau như thế." Một lần bị rắn cắn, Trang Ỷ Mộng mở miệng vẫn không muốn buông lỏng.
"Kỳ thực có tuyệt vọng cũng sẽ không tuyệt vọng như khi yêu em đi, kỳ thực chị hưởng thụ cảm giác hiện tại như Kim Linh không phải tốt sao? Tình yêu có đôi khi tựa như một nắm cát trong tay, chị càng nắm chặt lại càng dễ chảy khỏi lòng bàn tay. Lúc trước em chăm chú nghĩ phải bắt được Dung Dung, trái lại làm cho em mất đi Dung Dung, cuối cùng lúc em hạ quyết tâm muốn rời khỏi thành toàn cho Dung Dung, Dung Dung lại trở lại bên người em. Tất cả đều thuận theo tự nhiên, ai cũng không chắn chắc lúc sau sẽ biến thành dạng gì, quý trọng hiện tại là đủ rồi." Đây là lời đúc rút kinh nghiệm của Mộc Hãn, cũng là lời tâm huyết của Mộc Hãn.
Hết chương 77