TRUY ĐUỔI - YẾN HÒA

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hạ Kiệt tức giận đùng đùng kéo Quý Thụ Thành về nhà, Quý Thụ Thành hai ba bước liền xụi lơ theo y, cũng không rõ y đang khó chịu cái gì, chỉ biết ráng sức theo bước chân y mà chạy: “Này.. này … cậu chậm 1 chút đi!” Già rồi già rồi, theo không kịp bước chân thanh niên nữa.

Người đang đi kiểm tra chung quanh khu chung cư, bước qua hai người họ, nhiều lần quay đầu xem hai người họ, vừa muốn mở miệng thì Hạ Kiệt kéo hắn nhanh chóng chui vào trong góc cây tùng ven đường, Quý Thụ Thành còn chưa kịp phản ứng, trong bóng tối, y đã hung hăng ngặm lấy miệng hắn, bừa bãi tàn sát. Quý Thụ Thành giật mình, nhưng không có chối từ, thân thể tiếp xúc càng lúc càng gấp, hầu như cảm giác được phía dưới có sự ma sát.

Sắp phát hỏa rồi!

Quý Thụ Thành âm thầm hạ quyết tâm, nhắm ngay miệng y cắn 1 cái.

“Woa chết tiệt!” Hạ Kiệt tức giận ngẩng đầu, tay phải vuốt khóe miệng, không thể tin được nhìn hắn. Thật cũng không quá đau, rõ ràng không dám dùng sức quá mạnh. Quý Thụ Thành lại càng hoảng sợ, vội vã đưa tay ra kiểm tra: “Có bị sưng không, để tôi xem.”

Hạ Kiệt không tự nhiên quay đầu đi. Quý Thụ Thành càng thêm hổ thẹn: “Xin lỗi, tôi.. chưa chuẩn bị tâm lý …”

“Nhưng anh và anh ta lại rất thân mật …” Hạ Kiệt lầm bầm. “Anh ta còn ngủ trên đùi anh.” Là biểu tình đuối lý, y chang nét mặt mỗi khi Tiểu Diệp không được ăn bánh gato.

Quý Thụ Thành không khỏi mỉm cười: “Cậu nghĩ đi đâu vậy, anh ta là bạn thân của tôi. Nếu như lúc nào đó cần sự hỗ trợ, thì anh ta chính là người mà tôi có thể tin cậy.”

“Còn em thì sao, em tính là gì của anh?” Hạ Kiệt rống to, nóng lòng muốn chứng minh sự tồn tại của mình.

“Cậu …” Quý Thụ Thành do dự, khóe miệng khóe miệng, nhưng tìm không ra từ thích hợp. Thời điểm Hạ Kiệt đang muốn bỏ cuộc, bỗng nhiên phát hiện khuôn mặt trước mặt chợt đỏ bừng, y nhanh chóng hỏi: “Nói đi, anh có cảm giác gì với em?”

Quý Thụ Thành càng cảm thấy không còn mặt mũi: “Tối như vậy rồi, tôi thấy tôi là nên quay về nhà …”

Hắn lại dám bỏ chạy! Còn chưa chờ hắn kịp bước được hai bước, Hạ Kiệt đã lập tức kéo hắn vào trong lòng: “Trốn cái gì chứ, em biết anh thích em.”

Bị nắm chặt cánh tay, nụ hôn như mưa không ngừng rơi vào cổ thực sự mang lại cảm giác quá mức kích thích. Quý Thụ Thành chợt thấy tim đập bất ổn, miệng của y chẳng khác gì ngọn lửa, ở trên người hắn không ngừng để lại dấu vết, hắn hít sâu 1 hơi, cố sức giãy dụa: “Dừng lại, tôi … tôi là đàn ông..” Hắn thở hổn hển.

“Là đàn ông thì sao chứ?” Hạ Kiệt dùng giọng nói bình thản cứ như đang bàn thời tiết ngày mai.

Quý Thụ Thành thì chật vật hơn nhiều, cơ thể bị nhốt trong lòng ngực y, thở gấp: “Cậu … loại chuyện này.. loại chuyện này phải do nam và nữ làm cùng nhau mới phải.” Hắn luôn giữ mình trong sạch ngay cả thô tục nói đều không được.

“Chỉ cần thích, gì mà không thể chứ? Ngay cả môi cũng đều đã hôn qua, anh cũng đâu có ghét.” Hạ Kiệt bắt đầu đưa tay xuống tấn công, sau khi tự cổ vũ tinh thần, y nhất định mặc kệ hắn thế nào tối nay cũng phải đối phó cho bằng được.

“Tôi …” Sự biện giải run rẩy lập tức được chấm dứt, tay Hạ Kiệt bỗng dưng chen vào giữa hai chân hắn. Quý Thụ Thành ngừng lại toàn bộ hoạt động, từ một trình độ nào đó mà nói, cũng bất quá là đôi tay của một người khác thôi, nhưng có phải do đã lâu rồi không làm nên bản thân hắn lại bị chấn động tới nghiêng trời lệch đất. Rừng cây chung quanh đen kín một tầng màu sắc sáng lạn, không khí tràn đầy xúc tua cuồng táo. Cuối cùng hắn cũng phun trào, hắn không ngừng thở dốc, mềm người ngã vào lòng Hạ Kiệt, toàn thân tựa như mới được lên mây.

“Thấy chưa, anh thích mà, đúng không?” Hạ Kiệt càng thêm thân thiết hôn lên khuôn mặt hắn.

Quý Thụ Thành rơi vào trạng thái hỗn độn.

Chỉ nghe thấy bên tai là tiếng nói trầm thấp như thôi miên của Hạ Kiệt: “Anh thích em mà, tiếp nhận em đi, được không?”

“Hạ Kiệt …”

“Em sẽ đối xử thật tốt với anh.”

“Cậu còn trẻ …”

“Em thích anh!”

“Cậu còn chưa kết hôn!”

“Không có liên quan!”

“Tôi không thể hại cậu!”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, bỗng nhiên nghĩ người này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều hồn nhiên khả ái. Hạ Kiệt lại một lần nữa dùng nụ hôn của mình biểu đạt sự quyết tâm.

Em nguyện ý cả đời này bảo vệ anh.

Buổi tối đó, chính là kích thích nhất mà Quý Thụ Thành trải nghiệm được trong suốt hơn 30 năm cuộc đời, cũng chính là đêm khó khăn nhất với hắn. Sự tiếp xúc với một người đồng tính, cùng Hạ Kiệt phát sinh ra loại chuyện này, với một người luôn thận trọng như hắn mà nói, vừa có hoảng loạn chống cự, vừa có sự khó kiềm chế. Khoái cảm và mâu thuẫn, không thể nào lựa chọn.

Cuộc đời của hắn đã đầy trắc trở, luôn ở trong trạng thái tha hương bị động. Do sự vận động quốc gia, vừa sinh ra đã nông thôn, không thể chăm sóc được cha mẹ. Sống dưới nông thôn, mẹ thì mất sớm, từ nhỏ đã phải đảm đương trách nhiệm chăm sóc em trai, liều mạng học tập để đổi lấy cơ hội có thể ở thôn an ổn giảng dạy, thế nhưng sau khi xã hội cải cách, thì hắn trở thành một người thành thật khó có thể thích ứng.

Cũng có khá nhiều hoài bão muốn thực hiện, nhưng cuối cùng ngay cả người yêu cũng không thể tiếp nhận hắn mà rời bỏ hắn. Nếu như nói tới giờ hắn có điều gì đáng để tự hào, chính là ba đứa em trai cực kỳ xuất sắc cùng đứa con trai dễ thương.

Hắn rất mê man, vì sao một Hạ Kiệt như vậy, lại thích một người vừa bình thường, thậm chí còn có chút nhu nhược là hắn.

Sáng sớm, từ cơn hoang đường tỉnh lại, hai tay Hạ Kiệt vẫn đang đặt ngang ngay ngực hắn, nửa khuôn mặt nằm nghiêng của hắn ngủ sâu, vẻ mặt đều là nụ cười dào dạt cảm thấy mỹ mãn, trên cơ thể để trần của y lộ ra phân nửa ngoài chăn, có thể thấy được làn da của người trẻ tuổi đầy sáng bóng. Y đang ở trong độ tuổi hoàng kim, sự nghiệp hăng hái, có biết bao cô gái trẻ tuổi yêu thích y.

Hạ Kiệt khẽ động, dụi mắt, lung tung hôn hắn rồi nói: “Mấy giờ rồi?” Y quay đầu nhìn đồng hồ đầu giường 1 chút, mới hơn 5h sáng, vẫn còn sớm.

“Còn sớm mà!” Hạ Kiệt ngáp 1 cái, xoay người ôm lấy hắn vào lòng, tiếp tục ngủ.

Hơi thở của y ngay bên tai hắn khiến cảm giác tê dại, tay chân to lớn nhưng lại mang động tác cẩn cẩn dực dực tiết lộ ngọt ngào. Sự dịu dàng như vậy khó khiến người ta từ chối, nhất là với một người luôn thất lạc hay chán ghét bản thân, cô độc một thời gian dài như hắn. Chính mình cũng thật yêu y, vậy thì cứ trầm mê tiếp thôi, dù chỉ trong một phút giây.

Lại mơ màng thêm một khoảng nữa, sắc trời bên ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, tuy rằng nằm trong giường lớn mềm đặc biệt thoải mái, nhưng dù sao cũng phải thức dậy đi làm. Quý Thụ Thành cẩn thận kéo cánh tay của Hạ Kiệt ở trên người mình ra, sờ soạn quần áo, len lén xuống giường. Bỗng nhiên, phần eo bị người khác mạnh mẽ ôm lấy, té ngay cuối giường.

“Không được đi, ở sau lưng em muốn trốn đi đâu hả?”

“Ai trốn chứ, đi làm, muộn giờ rồi!” Quý Thụ Thành tức giận nói.

Hạ Kiệt kề sát lỗ tai hắn, an tâm thở dài nói: “Em còn tưởng giờ anh đổi ý, bỏ lại em, muốn chạy.”

Quý Thụ Thành im lặng 1 chút, nói: “Kỳ thực, giữa chúng ta như vậy cũng không tốt, cậu … Oa!”

Hạ Kiệt nắm lấy tóc của hắn kéo mặt hắn qua, không chờ hắn kêu đau liền siết lấy phần ót, dùng miệng chặn lại môi hắn. Khoang miệng hơi hơi khô khốc của Quý Thụ Thành vào lúc sáng sớm đặc biệt mê người, Hạ Kiệt không ngừng thâm nhập, hôn tới mức khiến người dưới thân không còn sức chống cự, thở hồng hộc, mới buông hắn ra.

“Anh sao cứ lê thê như thế chứ hả? Làm cũng đã làm rồi, sau này còn nói mấy chuyện này nữa, em sẽ không khách khí với anh.”

Quý Thụ Thành trợn tròn con mắt nhìn y, người thanh niên mang đôi mắt đen kiệt ngạo vô lễ đặc biệt có tinh thần phấn chấn, thực sự bại dưới tay y rồi. Mỉm cười xoa loạn tóc y, dùng sức niết quai hàm của y: “Mau rời giường, anh còn phải về nhà thay quần áo lấy cặp.”

Dọn dẹp 1 chút, Hạ Kiệt lập tức biến thành một người mang thần thái rạng rỡ, y vốn có bề ngoài đẹp, có nét có sắc, cao to thẳng lưng đi trên đường, ngay cả mấy bác gái đang luyện công trong công viên cũng phải quay đầu nhìn y. Quý Thụ Thành cảm thấy mình đã già rồi, một đêm không ngủ ngon, dưới mắt bọng đen đến dọa người, bước đi cũng có chút lảo đảo, không đi nhanh được, hết lần này tới lần khác Hạ Kiệt không chịu tha cho hắn, cư nhiên dưới ban ngày ban mặt lại đỡ lấy cánh tay hắn, vô cùng thân thiết đưa tay quàng qua ôm hắn. Quý Thụ Thành như bị điện giật mà cuống quít né tránh, hên đi trong vòm cây nên không ai thấy, hung hăng trừng mắt nhìn y cảnh cáo. Hạ Kiệt không cho là đúng, tức giận đỡ tay biến thành nắm tay, Quý Thụ Thành càng không đồng ý, đi thẳng về phía trước. Hạ Kiệt thấy không cách nào thay đổi được sự cố chấp của hắn, nên đành âm thầm thở dài ở trong lòng, bất đắc dĩ đuổi theo hắn.

Cứ tưởng mọi người còn đang ngủ, lấy chìa khóa mở rộng cửa ra, phát hiện hai đứa nhỏ đã mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi trên bàn ăn cơm nhão, Uyển Húc tựa như dân chạy nạn Phi Châu mà quát lên điên cuồng đòi chén lớn, ăn nhanh tới phỏng miệng, vừa kêu la vừa phủi phủi miệng.

“Ai làm điểm tâm vậy?”

Tiểu Diệp lớn tiếng báo cáo: “Chú ba!”

Quý Thụ Lễ như mộng du mà cầm một nồi trứng muối thịt mang ra: “Anh, mọi người ăn trước đi, em tiếp tục đi ngủ.” Mới ngủ được có 6 tiếng mấy, căn bản chưa đủ.

Quý Thụ Thành nhìn bàn ăn, cải bẹ xào, đậu bản mới trộn còn đang tỏa hơi nóng, sữa đậu nành bánh quẩy cũng là nóng nóng hầm hập, chỉ một bữa điểm tâm bình thường, sao lại phong phú tới thế. Hắn không khỏi giật mình, vốn biết em trai mình nấu ăn giỏi, nhưng cho tới giờ chưa chịu ra tay trổ nghề, đã nhiều năm qua không thấy cậu bước chân vào bếp.

“Này, Tiểu Lễ, Tiểu Lễ. Nhìn không ra nhóc con lại có tài năng nha, cơm này so với mẹ anh nấu còn ngon hơn.” Uyển Húc ăn hết một chén to, lại thấy chưa đủ, lập tức lấy muôi múc thêm một chén. Uống rượu cả đêm, giờ lại được ăn một chén cơm nhão thanh đạm thế này, quả thực rất có ích với dạ dày bị tổn thương.

Hạ Kiệt phát hiện vị ‘bác sĩ mặt thiết’ kia chợt đỏ bừng mặt, bất quả chắc là do ảo giác, bởi vì Quý Thụ Lễ đã lập tức xoay người vào phòng mình, cửa rầm 1 tiếng, đóng lại.

“Mau ăn, Hạ Kiệt, thời gian sắp không kịp rồi.” Quý Thụ Thành chuẩn bị cho y một chén cơm nhão, hỏi Uyển Húc. “Chỗ ở đã sắp xếp xong hết chưa, hôm nay có phải đi làm không?”

“Ông chủ ác độc, hôm nay tao phải đi làm, tạm thời ở nhà mẹ. Em trai, chở anh đi làm.”

Con mẹ nó, anh coi tôi là tài xế riêng của anh hả? Hạ Kiệt trong lòng âm thầm oán trách. Hôm nay tâm tình đại gia cũng tốt, không chấp nhặt với anh.

Mọi người trong nhà ăn uống no đủ, hoà thuận vui vẻ ngồi chiếc xe Santana đời cũ của Hạ Kiệt cùng nhau xuất phát, hôm nay người hơi nhiều, có chút chật, Uyển Húc cao to bị Hạ Kiệt đẩy ngồi ở ghế sau cùng hai đứa nhỏ, Quý Thụ Thành đương nhiên phải ngồi vị trí ghế phó.

Đến cổng trường, thầy Quý xuống xe, Hạ Kiệt âm thầm nắm tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay đừng có cố quá, tối nay em tới đón anh.”

Quý Thụ Thành tim thấy ấm áp, gật đầu mỉm cười, dẫn hai đứa nhỏ vào trường.

Hạ Kiệt si ngốc nhìn một hồi, nghĩ sao hôm nay bóng lưng thầy Quý lại đẹp tới lạ thường, vừa dài vừa tinh tế, không cao nhưng lại thẳng tắp, từng bước đi đều vững vàng tiêu sái, vai tinh tế, dụ dỗ hắn muốn lập tức nhào tới mà. Haha, vấn đề tâm tính! Vấn đề tâm tính!

“Tới tay rồi hả?” Bỗng nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện cô giáo Lý từ đâu nhảy ra.

“Dài dòng!”

“Cậu không thể qua sông đoạn cầu nha, sao nào, sao nào?” Cô giáo Lý nắm chặt cửa kính không buông.

Uyển Húc chen vào ghế phó hỏi: “Đi được chưa?”

“Anh ta là ai vậy?” Tròng mắt cô giáo Lý lập tức to ra, vị này cũng là một người có tiềm lực nha, chính là khí thế đại thúc rất mạnh.

“Sếp tôi.” Hạ Kiệt một tay quay xe lại lái đi.

Cô giáo Lý tức giận dậm chân, cậu không nói thật cho tôi biết, cũng có người sẽ nói cho tôi biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi