TRUY HỒN - HIỆN TRƯỜNG TỘI ÁC

Sau khi Tô Mộc Hề rời khỏi nhà của Mục Liễu Sắt, lại gọi đi một cú điện thoại, nhận điện thoại là một giọng nam, có lẽ là chú cảnh sát ở trong sở cảnh sát.

Tô Mộc Hề nói cô muốn gặp Mục Liễu Sắt, chú cảnh sát liền đồng ý, nói cô chờ một chút. Xem ra, quan hệ của Mục Liễu Sắt và chú cảnh sát đó rất tốt, đúng thật là chuyện thần kỳ lừa người mà.

Một lúc sau, Mục Liễu Sắt nhận điện thoại.

“Tiểu Mộc Mộc, thế nào rồi?” Cô ta có vài phần mong chờ hỏi.

Tô Mộc Hề nặng nề thở dài: “Tôi mới rời khỏi nhà của cô, muốn nói cho cô một tin xấu, cô hãy nghe cho kỹ.”

Lòng Mục Liễu Sắt trầm xuống, nắm chặt điện thoại: “Chuyện gì?”

“Nhà cô bị trộm rồi.” Tô Mộc Hề nói, nghe giọng nói hết sức đau lòng, “Cô bị người ta lục soát nhà rồi, tiền không còn, xem chừng còn mất rất nhiều thứ.”

Mục Liễu Sắt hốt hoảng: “Không thể nào? Tảng đá trước cửa nhà tôi chuyên dùng để đề phòng kẻ trộm đấy.”

“Phòng kẻ trộm cái gì? Nhà cô dùng cái khóa kiểu cũ, muốn cạy ra dễ ợt. Cô hi vọng tảng đá kia sẽ biến thành tảng đá tinh đến đề phòng trộm?” Tô Mộc Hề trợn trừng mắt, cô gái Mục Liễu Sắt này chắc chắn đã lừa rất nhiều người rồi, đến nỗi bản thân cũng bị lừa luôn.

Dừng một hồi, lại tiếp tục nói: “Tôi thấy chắc cô hết ăn lại uống, đắc tội với người ta, cho nên nhân lúc cô không ở nhà đã đến lục soát chỗ cô đấy.”

“Vậy vậy vậy......” Mục Liễu Sắt đột nhiên hoảng hốt, “Tiểu Mộc Mộc, tôi không muốn bị tạm giam nửa tháng đâu.”

“Dù sao thì, tôi cũng không có tiền.” Tô Mộc Hề nhún nhún vai.

“Tiểu Mộc Mộc, làm người phải nhân từ, tiền một cuộc làm ăn của cô còn nhiều hơn tiền tôi liều mạng nửa tháng, cô lại nói với tôi là cô không có tiền?” Mục Liễu Sắt cao giọng, vô cùng sốt ruột.

“Cái này không giống, làm ăn phải phân lớn nhỏ. Hơn nữa, đã rất lâu tôi không mở bán rồi.” Tô Mộc Hề nói, giọng ung dung hơn nhiều so với Mục Liễu Sắt.

“Tiểu Mộc Mộc, coi như bà đây xin cô, hay cô cho tôi mượn ba ngàn đồng trước, tôi ra ngoài lập tức trả lại cho cô có được không? Bà đây thật sự không muốn ngồi lại đây một tháng đâu.” Giọng điệu của Mục Liễu Sắt mềm xuống hẳn.

Tô Mộc Hề vốn thích mềm không thích cứng, huống hồ cô còn đang chờ những lời này của Mục Liễu Sắt.

“Vậy cũng được, thế tôi sẽ cho cô mượn ba ngàn đồng trước.” Tô Mộc Hề nói, “Những lời cô nói tôi đều thu âm lại cả rồi đấy, đừng đổi ý nha.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc Hề cất ghi âm, vô cùng hài lòng kéo vali trở về nhà.

Đi quanh nhà Mục Liễu Sắt vơ vét các loại đồ được đặt trong nhà, còn đem tượng Chung Quỳ về cửa hàng, mới xem như hài lòng.

Tô Mộc Hề đem theo ba ngàn đồng đến sở cảnh sát bảo lãnh cho Mục Liễu Sắt ra ngoài.

Mục Liễu Sắt đứng trước sở cảnh sát, đưa tay ôm ấp ánh mặt trời: “Mẹ ơi, ở trong đó cả đêm, thật khó chịu muốn chết. Phải phơi nắng cho đã, để không khí ẩm mốc trên người bay đi, gần đây thật sự quá xui xẻo mà.”

Tô Mộc Hề đứng bên dưới một thân cây râm mát, hai tay khoanh trước ngực, sau khi nghe được lời của Mục Liễu Sắt, cô liền nói: “Tóm lại là làm nhiều chuyện xấu sẽ gặp báo ứng đấy.”

“Ôi, Tiểu Mộc Mộc, lần này thật sự cám ơn cô!” Mục Liễu Sắt đi đến bên cạnh Tô Mộc Hề, vỗ vai của cô, ánh mắt vô cùng kiên định, giống như giữa các cô có tình cảm vào sinh ra tử vậy.

“Cảm ơn thì tôi không cần, bây giờ trả tôi tiền là được.” Tô Mộc Hề chìa tay.

Mục Liễu Sắt lục tìm trong túi, lấy ra một cái thẻ ngân hàng: “Được, bây giờ chúng ta đến ngân hàng.”

Tô Mộc Hề lộ ra ý cười.

Thế nhưng, Mục Liễu Sắt lại do dự, nhìn Tô Mộc Hề nhíu mày: “Tiểu Mộc Mộc, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Cô nói, nhà tôi bị trộm, người đó có phải là cô hay không?”

Lòng Tô Mộc Hề trầm xuống, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì ra ngoài, xì mũi xem thường nói: “Ngày thường cô lừa gạt nhiều người như vậy, không biết đắc tội với người nào, bây giờ lại đổ thừa cho tôi?

“Tôi thấy cô đáng thương, vừa đúng lúc tôi cũng cần sự giúp đỡ của cô, mới ứng tiền của mình ra trước, bây giờ cô lại vu khống tôi sao? Cô không phải là không muốn trả tiền chứ?”

“Không có không có.” Mục Liễu Sắt lắc đầu, “Vậy chúng ta mau đến ngân hàng đi.”

Mục Liễu Sắt lấy ba ngàn đồng ra, Tô Mộc Hề đếm đi đếm lại, không thiếu đồng nào, hài lòng cất đi.

“Bây giờ cô còn nợ tôi một món nợ ân tình nữa.” Tô Mộc Hề nói.

“Bị những thứ không sạch sẽ bám lấy, thật là một đứa trẻ đáng thương.” Mục Liễu Sắt vô cùng đồng tình nhìn cô, “Vậy thế này đi, cô đồng ý với bà đây, chủ nhật tôi sẽ đến nhà của cô một chuyến, tôi tới giúp cô lập trận cúng bái một chút, thu phục nó lại, thế nào?”

Tô Mộc Hề không ngờ cô ta lại dễ dàng nói ra câu này như vậy, sờ sờ cằm, nghĩ một hồi: “Được thôi.”

“Vậy tôi đi trước đây, tôi còn phải về coi nhà một chút.” Mục Liễu Sắt vẫy vẫy tay với cô, sau đó bắt một chiếc taxi rời khỏi.

Tô Mộc Hề nhìn cô rời đi, nở nụ cười cười một tiếng, cũng định rời đi, đúng lúc gặp Cố Dĩ Bạch đi ra từ trong sở cảnh sát.

Anh mặc một chiếc áo khoác trắng, hai tay đút trong túi quần, thân hình gầy gò thẳng tắp, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt của anh, khuôn mặt tuấn tú.

Anh nhìn thấy Tô Mộc Hề, đi về phía cô.

“Sao cô lại ở đây?” Cố Dĩ Bạch hỏi.

“Đến thăm anh một chút đó.” Tô Mộc Hề cười nói, giờ phút này tâm tình của cô rất là tốt, “Xem xem anh đã gặp được Lôi Vĩnh Chính chưa, với lại đã thấy được bức tranh kia của ông ta hay chưa thôi.”

“Vẫn chưa.” Anh phun ra hai chữ rất ngắn gọn.

Ý cười trên mặt Tô Mộc Hề càng sâu: “Vậy thật là quá tốt rồi.” Cô khoác một tay lên bả vai anh, “Tôi đến chính là muốn nói cho anh biết, tôi không cần sự giúp đỡ của anh nữa.”

Cố Dĩ Bạch nhếch đôi môi mỏng không nói, nhìn cô lên một chiếc xe taxi.

Cả ngày hôm đó tâm tình Tô Mộc Hề vui vẻ khác thường, lúc chuẩn bị đóng cửa hàng trở về nhà, thì nhìn thấy Cố Dĩ Bạch đến. Một tay anh cầm hộp đựng cơm, một tay chắp sau lưng, tư thế bước đi vô cùng chính trực.

Cố Dĩ Bạch đặt hộp cơm lên bàn sách của cô, quét mắt một vòng quanh tiệm, nói: “Cửa hàng của cô bẩn quá, còn có cả đồ cổ, lại không thu dọn, thật rất dễ chọc đến mấy thứ không sạch sẽ.”

“Có liên quan gì đến anh không?” Tô Mộc Hề tức giận nói.

Cố Dĩ Bạch không trả lời, thấy trên giá sách phía sau bàn học có đặt một cái tượng Chung Quỳ, đi đến đặt tượng Chung Quỳ lên giá sách đối diện cửa ra vào.

“Cô đặt không đúng vị trí, nên đặt ở đối diện cửa, như vậy mới có thể đề phòng ma quỷ đi vào.” Cố Dĩ Bạch nói.

“Tôi thích chỗ nào thì tôi đặt chỗ đó!” Tô Mộc Hề liếc xéo anh, lại nhìn đến hộp cơm anh đặt lên bàn, “Anh đến làm gì, lần trước tôi đã nói, anh giữ beefsteak lại ăn đi, nếu như anh không ăn thì cho chó ăn.”

Cố Dĩ Bạch từ từ mở hộp cơm ra, mùi thơm của beefsteak lập tức bay ra.

“Tôi đến để lấy lòng cô.” Anh nói.

“Lấy lòng tôi?” Tô Mộc Hề nhíu mày, “Anh muốn xem bức tranh kia của Lôi Vĩnh Chính chứ gì?”

“Đúng vậy.”

Tô Mộc Hề ngồi ở trên ghế bạch đàn, hai chân bắt chéo, bày ra bộ dáng như đại ca lớn, cười khẽ một tiếng nói: “Vừa nãy anh còn có thái độ với tôi mà, bây giờ lại muốn lấy lòng tôi sao?”

“Vừa rồi, tôi chỉ là ăn ngay nói thật.” Cố Dĩ Bạch nói, đặt beefsteak xuống trước mặt cô.

Tô Mộc Hề khịt khịt mũi, cô phải thừa nhận là beefsteak Cố Dĩ Bạch làm khá là ngon đó, thế nhưng sao cô có dễ dàng vì một miếng beefsteak mà bán đứng bản thân được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi